Chương 23

Phòng hiệu trưởng Hogwarts sáng lên bởi ánh hoàng hôn rọi qua khung cửa kính có viền màu nhiệm. 

Những bức chân dung của các hiệu trưởng cũ đang thì thầm trao đổi, nhưng đều im bặt khi thầy Dumbledore bước vào, theo sau là Harry và Draco.


Không khí vẫn còn sặc mùi căng thẳng.


Draco khoanh tay, dựa lưng vào tủ kính bên cửa sổ, ánh mắt lạnh băng, nhưng tay vẫn khẽ run.


Harry thì cúi đầu, tay gài chặt chiếc dây chuyền gia huy Malfoy như thể nó có thể giữ mình đứng vững.


Thầy Dumbledore lặng lẽ rót trà vào ba chiếc tách sứ mảnh có khắc hình Phượng hoàng. 

Mùi bạc hà lan toả dịu dàng.


"Ngồi xuống đi, các con," Thầy nói, giọng ấm áp như ánh nắng cuối ngày.


Draco không nhúc nhích. "Tôi không cần trà. Tôi chỉ cần công lý."


Dumbledore ngước nhìn cậu qua cặp kính hình nửa vầng trăng. 

"Và con đã đấu tranh cho điều đó, Draco. Một cách... rất Malfoy." 

Thầy mỉm cười nhẹ.


Draco sững lại, rồi cười khẩy, nhưng ánh mắt dịu xuống đôi chút. 

"Ý thầy là ngang ngược và bốc đồng?"


"Ý ta là con không ngại đương đầu với quyền lực khi người mình yêu bị tổn thương."


Lần này, Draco đỏ mặt. 

Rất nhẹ, nhưng đủ để Harry ngẩng đầu, nhìn cậu bằng ánh mắt thoáng ngạc nhiên – rồi ánh lên một thứ gì đó mềm mại, ngưỡng mộ.


Dumbledore quay sang Harry.

"Ta biết con không muốn ai khác bị liên luỵ. Nhưng những điều sai trái, nếu bị giữ trong im lặng, thì mãi mãi sẽ không bao giờ được sửa chữa."


Harry cúi đầu. "Con chỉ không muốn lại khiến người khác gặp phiền phức."


Dumbledore đặt tay lên vai cậu,

"Con không thể gánh cả thế giới trên đôi vai của mình, Harry à. Không ai đủ mạnh để làm điều đó – trừ khi có người bên cạnh."


Draco khẽ nhích lại gần hơn.

"Tôi vẫn luôn bên cạnh cậu ấy, thưa thầy. Kể cả khi cậu ấy quá ngốc để nhận ra."


Harry quay sang, miệng hé ra định phản bác, nhưng rồi khựng lại – và bật cười, nhẹ như hơi thở sau một cơn mưa giông.

"Con biết," Harry nói khẽ, "và... con cảm ơn."


Dumbledore mỉm cười. 

"Tốt. Vì từ giờ trở đi, các con sẽ cần có nhau. Sóng gió đang đến gần. Bà Umbridge chỉ là bước khởi đầu thôi."


Cả hai gật đầu. Im lặng, nhưng hiểu nhau sâu sắc hơn bất kỳ lời nào.


Sau sự kiện chấn động trong lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Umbridge phải công khai xin lỗi Harry Potter trước toàn trường vì hình phạt có phần quá nghiêm khắc so với quy định của trường học...mà theo bà ta là...do chưa có kinh nghiệm làm giáo sư nên không thể kiểm soát được mức độ nghiêm trọng của hình phạt.

Dù chẳng mấy ai thèm tin cái lý do vớ vẩn đó nhưng đa phần mọi người đều cảm thấy cực kỳ hả hê khi chứng kiến người đàn bà đó bị bẽ mặt.


Tuy nhiên, sau sự kiện đó, dưới sự dung túng trắng trợn của Bộ phép thuật, Umbridge ngày càng quá đáng và cực đoan hơn trong việc kiểm soát và cấm đoán học sinh.


Trên hành lang tầng sáu, nơi bức tường đá trống trải được che giấu bằng một tấm thảm dệt hình đàn troll đang múa ba lê, Hermione Granger thì thầm với nhóm bạn thân của mình.

"Chúng ta không thể chờ đợi thêm nữa. Hogwarts không còn là nơi an toàn như trước, và các giáo sư – ngoại trừ thầy Dumbledore – đều bị ràng buộc. Chúng ta phải tự học cách bảo vệ mình."


Ron nhíu mày. "Ý bồ là... chúng ta sẽ tự mở lớp học?"


Hermione gật đầu. 

"Mình nghĩ đó là một điều cần thiết vào lúc này. Và mình đã có một danh sách các học sinh tin cậy muốn tham gia."


Harry do dự, nhưng Draco – đứng phía sau, khoanh tay dựa cột đá, khẽ lên tiếng

"Đây là điều hợp lý nhất tôi từng nghe từ một Gryffindor."


Cả nhóm quay sang cậu.


"Đừng nhìn tôi như vậy. Nếu không ai dạy chúng ta tự vệ, thì chính chúng ta sẽ dạy nhau."

"Và Harry, cậu còn nợ tôi một trận huấn luyện song đấu đấy."


Harry bật cười nhẹ. "Được thôi, Draco. Nhưng mình sẽ không nhân nhượng đâu."


Căn phòng đầu tiên họ họp là quán Ba Cây Chổi. 


Hermione đã liệt kê ra danh sách những người có thể tin tưởng.

"Chúng ta sẽ gọi nhóm là Quân đoàn Dumbledore. Vì bà Umbridge sợ cái tên đó nhất."


Dean, Seamus, Luna, Neville, Ginny, Cho Chang... lần lượt ký tên vào tờ giấy da – được yểm một Lời Thề Bất Khả Bội Phản. Ai phản bội sẽ... không dễ chịu.


Draco đi một vòng, liếc từng người. "Ai không thể chịu nổi cơn đau thì nên rút lui từ bây giờ."


Có người chột dạ, nhưng Luna chỉ mỉm cười dịu dàng: "Cơn đau không đáng sợ bằng việc không được làm điều đúng."


Vấn đề đầu tiên: địa điểm luyện tập.


Draco là người gợi ý: "Tôi từng nghe các gia tinh thì thầm về một căn phòng kỳ lạ trên tầng bảy – nơi biến hình theo đúng thứ cậu cần. Có thể là thứ chúng ta tìm."


Họ thí nghiệm. 

Cả nhóm cùng nhau đi qua hành lang tầng bảy, ba lần suy niệm: "Chúng tôi cần một nơi để luyện tập phép thuật, kín đáo, không ai biết."


Căn phòng xuất hiện – cánh cửa gỗ cổ khắc hình biểu tượng Hogwarts mở ra, dẫn đến một sảnh luyện tập rộng lớn, yên tĩnh, với trần cao, giá để đũa phép, sách tham khảo và cả những ma nơ canh thực hành.


Hermione thở ra: "Đây là phép thuật cổ xưa. Một món quà."



Hermione là người điều hành lịch trình và giữ sổ ghi danh – có bùa phép để phát hiện ai phản bội.


Harry và Draco cùng huấn luyện, nhưng theo hai hướng khác biệt.


Harry dạy về bùa chắn, bùa thoát thân, bùa giải nguyền, và đặc biệt là Thần Hộ Mệnh – cậu khơi gợi cảm xúc và truyền cho học sinh dũng khí của người từng đối đầu cái chết.


Draco thì chuyên về song đấu, phản bùa phức tạp, và ma thuật chiến thuật – từng động tác của cậu chuẩn xác, sắc bén, đậm chất quý tộc được huấn luyện từ nhỏ. 

Cậu điều khiển đũa phép như một nhạc trưởng lão luyện.


Trong một buổi tập, Draco dùng bùa "Protego Maxima" để chắn cùng lúc ba lời nguyền từ ba học sinh khác, rồi phản công chỉ bằng một cú vẩy đũa – cả ba ma nơ canh đổ rầm xuống sàn.


Harry thì dạy Luna gọi ra Thần Hộ Mệnh của mình – một con thỏ bạc – bằng cách kể về nụ cười của mẹ cậu khi ôm cậu lần cuối trước khi mất. 

Lớp học trở nên yên tĩnh lạ thường.


Ron thì thỉnh thoảng giúp tạo mục tiêu giả. 


Neville, dần dần, thể hiện tiềm năng đặc biệt, nhất là với bùa hóa giải.


Căn phòng dần trở thành nơi trú ẩn không chỉ cho phép thuật – mà còn cho tình bạn, lòng tin và sự chữa lành. 

Sau giờ học, mọi người hay ngồi lại, chia sẻ sôcôla, sửa lỗi bùa, hay chỉ đơn giản là cười đùa sau một ngày bị Umbridge hành hạ.


Draco vẫn giữ dáng vẻ kiêu ngạo, nhưng cậu luôn đứng sau lưng Harry mỗi khi cậu mệt. 


Hermione nhận xét: "Cứ như thế này, chúng ta sẽ có đội quân thật sự."


Harry lặng lẽ nhìn quanh căn phòng – ánh sáng bạc phản chiếu lên những gương mặt đầy hy vọng.

"Không," Cậu nói, "Chúng ta không phải đội quân. Chúng ta là một gia đình – cùng nhau sống sót."


Vào một buổi luyện tập như bao buổi khác.


Neville ban đầu bị đánh bật bởi câu bùa nhẹ của Ginny, và Draco đã kịp thời nhắc nhở, tuy là với hai hàng lông mày suýt chạm vào nhau, nhưng Harry cho rằng đó đã là một bước tiến lớn trong việc hòa nhập cộng đồng.

"Longbottom, đừng dùng sức. Dùng ý chí. Dồn nỗi tức giận vào đầu đũa, rồi thả nó ra."


Neville thử lại. Expelliarmus! – bùa đánh bật cả ma nơ canh.


Cậu rạng rỡ. Draco chỉ gật đầu một cái.


Harry và Draco phối hợp trong một trận song đấu giả. 

Harry dùng Stupefy, Draco chặn bằng Protego Maxima, sau đó đáp trả bằng Incarcerous – Harry lách qua rồi bật lại Expelliarmus

Cả phòng nín thở – rồi vỗ tay rào rào.


Ron lẩm bẩm với Hermione: "Hai người đó... đúng là sinh ra để chiến đấu cạnh nhau."


Sau buổi tập, Draco vẫn ở lại khi mọi người rời đi.


"Harry," Cậu nói, ngồi xuống nệm, giọng lặng lẽ, "Có một thứ tôi chưa làm được. Thần hộ mệnh."


Harry ngạc nhiên. "Với khả năng của cậu sao?"


Draco quay đi. 

"Tôi không biết nữa. Tôi đã cố nhớ lại những khoảnh khắc hạnh phúc bên gia đình, khi mẹ hôn lên trán tôi và khi được cha tán thưởng."

"Nhưng dường như điều đó không đủ mạnh mẽ."


Harry đặt tay lên tay cậu. 

"Draco, hãy nghĩ đến khoảnh khắc hạnh phúc nhất, khoảnh khắc mà cậu muốn bảo vệ, khoảnh khắc sẽ hiện lên vào giây phút cuối cùng trước khi cậu nhắm mắt đi ngủ mỗi đêm."


Draco nhắm mắt. 

Hình ảnh Harry cười, ấm áp, lúc cùng nhau dưới ánh đèn lung linh ở Pháp – chạy nhảy giữa những con đường lấp lánh.

"Expecto Patronum."


Luồng sáng bạc rực rỡ tuôn ra từ đầu đũa. 

Một con rồng bạc lượn vòng giữa không trung, đôi cánh uy nghi, đôi mắt sáng rực đầy kiêu hãnh – một con Hungarian Horntail tuyệt đẹp.


Draco nghẹn ngào: "Hóa ra... ký ức đó lại là cậu."


Harry mỉm cười. "Mình rất vinh dự."



Tháng Mười Hai kéo theo những cơn gió rét buốt, và cũng như không khí lạnh lẽo lan khắp Hogwarts, sự kiểm soát của Dolores Umbridge cũng siết chặt như chiếc vòng thép vô hình quấn quanh từng hành lang.


Từ sau buổi họp hội đồng học sinh mà Draco từng chống đối bà công chức Bộ Pháp Thuật kia, Umbridge rõ ràng đã để mắt đến cậu—và cả Harry. 


Nhưng điều đó không khiến họ lùi bước, mà ngược lại, chỉ càng khiến lớp học bí mật của DA hoạt động tích cực hơn.


Mỗi buổi tối, các thành viên của DA lại lặng lẽ biến mất khỏi ký túc, len lỏi qua hành lang như những bóng ma. 


Trên hành trình, có khi họ phải bày ra đủ chiêu trò để đánh lạc hướng những "nhân viên giám sát học sinh" mà Umbridge lập nên, đứng đầu là nhóm Slytherin do Pansy Parkinson cầm đầu.


Phòng Yêu Cầu, dưới sự vận dụng ma pháp của Hermione và Draco, đã trở thành một chiến khu ngầm thực sự: giá sách đầy sách cấm, các bức tượng mô phỏng Tử Thần Thực Tử, những tấm bia luyện chú bằng đá... 


Không khí luôn tràn ngập ma lực và cả niềm tin.



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro