14. You're The Universe I'm Helpless In
You're The Universe I'm Helpless In
Người là vũ trụ mà tôi bất lực chìm vào
https://archiveofourown.org/works/17482535
OTPshipper98
Tóm lược:
Draco và Harry ngắm sao.
---------------------------------------------------------
"Nhìn kìa, có một cái khác."
"Đâu? Tao không thể nhìn thấy nó."
"Ngay bên phải." Ngón tay trỏ của Harry xuất hiện trước mặt cậu, phủ bóng đen lên bầu trời đêm. Cậu nhìn theo nó, và chẳng mấy chốc bắt gặp ánh sáng nhấp nháy chập chờn từ giữa các vì sao.
"Oh." Đó đã là chiếc máy bay thứ bai mươi hai trong đêm.
"Muốn trở vào không? Mày trông có vẻ mệt mỏi."
"Không," Draco thốt lên. Cậu chưa sẵn sàng đối mặt với thực tế. Đối mặt với những vì sao dễ dàng hơn nhiều.
Bên cạnh đó, thường thì bầu trời Scotland luôn dày đặc mây, đặc biệt là trong năm học. Và không có nhiều khoảnh khắc khác để cậu có thể ... ở bên Harry như thế này. Không có quá khứ, không có tương lai, chỉ là sự tồn tại rộng lớn lan tỏa bên trên họ, cơn gió lạnh buốt giá xoay quanh phép thuật bảo vệ của họ. Tay họ thỉnh thoảng đột ngột chạm vào nhau, tiếng thì thầm của họ tan chảy cùng với sự tĩnh lặng của màn đêm dường như bất tận.
Với Harry, anh cảm thấy như bị níu chặt vào thế giới phía sau lưng mình.
"Tao ước chúng ta có thể ngủ ở đây," Draco nói, chỉ vì cậu có thể.
Harry thở dài tán thành. "Tao ước chúng ta có thể bước vào một trong những chiếc máy bay đó và chỉ--"
"Ừ," cậu thở ra. "Tao biết."
"Chúng ta sẽ đi đâu?"
Harry luôn làm thế trong những khoảnh khắc như vậy, luôn luôn sử dụng từ "chúng ta". Như thể anh và Draco là ... một.
Thật phấn khởi với cảm giác chân thật ấy.
"Không nơi nào trên trái đất." Draco bắt gặp một chiếc máy bay khác và suy ngẫm về việc chỉ ra nó. Cậu đã không. "Đến những vì sao."
Harry khịt mũi. "Chúng ta cần một cái tên lửa đó."
Draco không biết đó là gì, nhưng cậu không nói ra. Harry luôn thích đưa ra những thứ Muggle, và cậu thấy nó đáng yêu-- cậu không muốn Harry dừng lại. Mặc dù biết rõ tên khốn, anh ta sẽ chỉ chế giễu Draco về điều đó nếu cậu dám phàn nàn. Dù vậy, Draco vẫn giữ suy nghĩ đó cho riêng mình. Cảm giác nó thật... vô nghĩa.
Tất cả mọi thứ đều vô nghĩa, thực sự.
"Tao nghĩ mình sẽ xăm thứ gì đó liên quan đến không gian trên vai mình."
Tin tức mới đấy. Draco cau mày. "Tại sao?"
"Tại sao không?"
"Tao không thực sự thích in những vết mực vĩnh viễn trên da mình."
Ngay khi những lời đó được nói ra, cậu hối hận, nhưng cùng một lúc, cậu đã không thấy thế, bởi vì các đốt ngón tay của Harry ngay lập tức vuốt ve tay cậu giữa những lớp cỏ.
"Tao chỉ muốn có một thứ gì đó trên da mình để nhắc nhở tao về những khoảnh khắc bên mày. Tao không nghĩ rằng tao đã từng cảm thấy như ... vậy, trước đây. Bên cạnh đó,"-anh tựa đầu vào Draco-"Tao cần một sự thay đổi, và đây dường như là một khởi đầu tốt đẹp."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro