20. This, Every Night
OTPshipper98
Summary: Harry quá buồn ngủ để có thể về đến nhà, hoặc là anh ta nói vậy thôi. Draco chắc chắn tin tưởng anh ta, sau tất cả, không thể có lí do khác cho việc Harry cứ muốn ngủ với hắn, phải không?
https://archiveofourown.org/works/16345034
-----------------------------
"Thôi nào, Potter. Tao biết sự hiện diện của tao có thể gây nghiện, nhưng mày phải về nhà ngay bây giờ."
Sự kìm kẹp của Harry trên vai Draco chỉ càng thêm siết chặt, và Draco cảm thấy sự râm ran của mái tóc ướt của Harry trên cổ hắn khi tên ngốc áp má vào bả vai của Draco.
"Không muốn đâu," Harry lẩm bẩm. "Qúa mệt để di chuyển rồi."
"Chà, tao về phòng ngủ đây. Mày có thể ngủ trong phòng khách, mặc xác mày."
Hắn cố gắng tự thoát khỏi tay Harry, nhưng chúng bám vào ngực hắn.
"Đưa tao về?"
Draco khịt mũi. "Mày ảo tưởng rồi."
"Ho-ong... chỉ mệt thôi. Và mày nợ tao. Chúng ta đã tìm thấy trái snitch từ vài giờ trước nếu mày không bỏ lỡ nó lần thứ năm, và vậy thì giờ tao sẽ không quá mệt mỏi. Harry miễn cưỡng buông vai Draco. Những ngón tay anh vuốt ve làn da nhạy cảm của cổ Draco, khiến hắn rùng mình vì mong muốn và mong đợi. Họ chưa bao giờ vào bên trong Dinh thự trước đây và ý tưởng này khiến hắn sợ hãi theo đúng cách.
"Potter, tao không Dịch Chuyển mày về căn hộ của mày đâu. Hoặc là mày tự làm như vậy, hoặc-" Lời đe dọa của Draco bị gián đoạn bởi một cái ngáp dài phát ra từ sau lưng, nơi Harry vẫn đang dồn trọng lượng của mình đè lên hắn. Draco không thể ngăn lại, hắn cũng ngáp, mất dấu câu hắn đang nói dở.
"Vậy, đưa tao đến phòng ngủ của mày đi."
Sức nóng tăng vọt khắp cơ thể Draco ngay cả khi hắn đã lấp đầy phổi mình bằng không khí. Chết tiệt, đó là một ý tưởng thực sự tồi tệ, và Draco nên cười nhạo nó và tiễn đưa Harry về nhà. Nhưng lời yêu cầu nghe có vẻ như là một lời thách thức, và mặc dù rất buồn ngủ, Draco đã nghe thấy chính mình trả lời trước khi hắn có thể nghĩ ra mọi chuyện. "Vậy, đi thôi, nếu đó là những gì mày muốn."
***
Nhìn lại thì, Draco nên biết. Harry đẹp đến khốn nạn, ngay cả trong quần Muggle và áo hoodie của hắn, do đó nó hợp lý thôi khi hắn trông- trông như thế trong đồ ngủ lông màu xanh lá cây của Draco, thẳng thắn cười ngái ngủ và không đeo kính của mình vào.
Merlin. Draco hoàn toàn, cực kì.. fuck.
"Mày trông thật dễ thương khi đỏ mặt," Harry nói khi bò lên giường với hắn.
"Biến đi!"
Đèn tự động tắt để ánh trăng chiếu sáng phòng ngủ của Draco. Với một tiếng cười hài lòng, Harry xâm chiếm giường của Draco, bám lấy hắn mà không báo trước.
"Potter, cái quái gì vậy?" Draco lúng túng, cố gắng tuyệt vọng để buộc trái tim mình đập chậm lại.
"Tao luôn muốn biết cảm giác âu yếm như thế nào." Harry cọ má vào xương quay xanh của Draco, trong khi một cánh tay và một chân nhốt hắn lại trên giường của chính hắn. "Tuyệt thật. Mùi cũng giống mày."
Một tiếng rên rỉ thoát ra khỏi cổ họng của Draco. "Mày đang cố tình làm điều đó phải không? Tên Gryffindor chết tiệt!"
Harry ngẩng đầu lên, và Draco thoáng thấy một nụ cười hồn nhiên được vẽ trên môi. "Làm gì?"
Draco rên rỉ. Hắn nhất định phải nói to điều đó lên ư? "Trở nên đáng yêu một cách không cần thiết theo cách gây mất tập trung như vậy?" Mũi Harry rúc vào cổ hắn, và hắn cảm thấy một đôi môi ướt đẫm trên cổ họng. "Và-" Draco thở hổn hển. "Và chạm vào cổ tao khi mày biết-"
"Biết gì?"
Tên khốn đã cười nhếch mép; Draco chỉ vừa mới biết thôi.
"Biết gì không, đồ ngốc!" Mày biết nó khiến tao cương cứng đến mức nào. Mày biết tao yêu cảm giác đó.
"Có lẽ vậy."
Draco hít vào, rồi thở ngoài. Hắn đã phản ứng thái quá. Vậy nếu họ đang âu yếm nhau trên giường thì sao? Điều đó không có nghĩa gì cả. Rốt cuộc, họ đã ... họ đã làm những việc khác trước đây. Họ đã hôn nhau trong khu vườn của nhà Malfoy lần thứ ba Harry đến chơi Quidditch với hắn. Họ đã địt trong nhà kho nơi họ cất giữ những chiếc chổi- Draco đã đổ lỗi cho bộ đồng phục Quidditch của Harry vì điều đó.
Âu yếm chẳng so sánh nổi với địt. Và nó chắc chắn không có nghĩa là Harry có cảm giác gì đó với hắn. Anh ta chỉ mệt thôi. Quá mệt mỏi để về nhà. Phải, chính nó.
Cơ thể Harry dường như dần dần thư giãn trên đầu hắn, và Draco đã phải chiến đấu với sự thôi thúc đưa tay lên tóc Harry. Cơn đau khó chịu trong ngực hắn không chính xác.
"Mày biết đâu sẽ là điều tuyệt nhất không?"
Những lời của Harry chỉ là một tiếng thì thầm, nhưng Draco run lên vì dự đoán.
"Gì?"
"Như vầy ... mỗi đêm."
Draco phải nhắm mắt lại. Anh ta không có ý như thế. Anh ta chỉ mơ ngủ. Anh ta rút lại lời vào buổi sáng.
Sẽ dễ tin hơn nếu Draco không tuyệt vọng ước điều đó là sự thật.
"Đi ngủ đi, Potter. Mày đang nói lời vô nghĩa ".
"Tao không. Mày ngủ đi và dừng..." Harry dừng lại trong một giây. "Suy nghĩ quá nhiều. Chúng ta cảm thấy... Tao cũng có cảm giác giống mày, Dray."
Mẹ kiếp. Draco không muốn tin anh, không thể tin anh. Nếu hắn làm thế, sẽ không còn đường quay trở lại. Vậy mà hắn vẫn thế, hy vọng dâng lên trong lồng ngực, nước mắt trào ra. "Okay," hắn lẩm bẩm khi giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống mặt.
"Đó mới là Draco của tao chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro