27. Everything a Word Can Mean

Everything a Word Can Mean

OTPshipper98

Summary: Trong một thế giới nơi những người có phép thuật được sinh ra với biệt danh mà người bạn tâm giao của họ sẽ gọi giống với hình xăm trên da ... nó có nghĩa gì khi cái từ trên ngực Harry là từ mà hắn ghét bị gọi nhất?

https://archiveofourown.org/works/21298217

---------------------------------------------------------

Nhà Dursley không bao giờ thừa nhận nó; không bao giờ giải thích. Nó chỉ là một phần nữa trong danh sách những thứ khiến hắn trở nên kỳ lạ. Khiến hắn trở nên sai trái .

Harry thích nhìn chằm chằm xuống nó trong khi tắm và tưởng tượng ra hàng ngàn lý do khác nhau mà chữ Cứu Thế Chủ được xăm trên ngực hắn, vết mực đen sâu mờ thành những vệt vàng xung quanh các cạnh sắc nét của từng chữ cái. Hắn từng tưởng tượng mình sẽ bay giống như Superman đã làm trong truyện tranh mà người ta đặt trên kệ cao nhất của thư viện trường học- tưởng tượng mình ngăn chặn sao chổi đâm vào hành tinh bằng tay không, cứu các em bé khỏi đám cháy dữ dội.

Trong những mơ mộng của hắn, sẽ chẳng có vấn đề gì nếu hắn bị thương. Vấn đề là không ai làm thế cả.

Và rồi một đêm nọ, Hagrid dậm chân- đúng nghĩa đen vào trong cuộc sống của hắn, và ông giải thích . Ông giải thích về Voldemort, về thế giới phép thuật, về cha mẹ hắn. Về vết sẹo tia chớp.

Về cả hình xăm.

"Đó là một Soulmark," ông nói. "Mỗi phù thủy đều có một. Nó là tượng trưng cho biệt danh mà người bạn tâm giao của con sẽ gọi mỗi khi các con ở bên nhau."

"Bác có Soulmark không?" Harry hỏi ông một cách kính nể.

Hagrid cười cay đắng. "Nah. Dù sao thì tình yêu đích thực của ta cũng là những sinh vật ma thuật." Ông cúi xuống, như muốn nói với Harry một bí mật. "Con phải thận trọng với những người bạn mà con muốn chia sẻ về Soulmark," ông nói. "Có thể nguy hiểm nếu có quá nhiều người biết. Đặc biệt với việc con là Harry Potter. Có.. nhiều suy đoán, con thấy đấy."

"Oh." Harry cau mày. "Mọi người nghĩ nó là gì?"

"Eh, thông thường, con biết đấy. Bé yêu, cục cưng ... nhiều người khẳng định rằng họ biết đó chính là từ mà con gái họ thích gọi. Nếu con muốn hỏi, ta xin được nói là nó thật đáng sợ."

Harry gật đầu. "Và bác nghĩ gì?"

"Ta?" Hagrid có vẻ khó chịu bởi câu hỏi. "Chà... Dumbledore không nói với ta khi chúng ta đưa con tới nhà của dì con, vì vậy ta đã cố gắng không nghĩ về điều đó, con biết đấy."

"Con không ngại kể với bác đâu," Harry nói.

"Có thật không?" Khuôn mặt của Hagrid sáng lên. "C- Con không cần phải làm thế, nhưng-"

Harry cười khúc khích và nói với ông.

Hắn không hiểu tại sao Hagrid lại phải lau đi vài giọt nước mắt.

***

Lần đầu tiên hắn được gọi là Cứu Thế Chủ là vào năm thứ hai. Ginny, tỉnh dậy bên cạnh hắn trong Bệnh Thất và được bao quanh bởi gia đình cô, đã thì thầm điều đó mà không nhận ra.

Từ phía bên kia giường, Ron đã trao cho Harry một cái nhìn không thể giải mã được.

Hình xăm của Ron là chữ Đồ ngốc , được viết gọn gàng trên mắt cá chân. Harry cũng biết hông của Neville có chữ Schnuckums , và hắn đã bắt được từ Flitterby được ghi trên cổ tay của Ginny khi hắn giải cứu cô khỏi Phòng chứa bí mật.

Hắn không nghĩ mình sẽ nói một từ như vậy. Dù thế, việc hắn là bạn tâm giao của Ginny là kết luận rõ ràng cho bất kỳ đứa trẻ mười hai tuổi nào, và Harry đã dành hai năm tiếp theo để thuyết phục bản thân rằng hắn và Ginny thuộc về nhau.

Và rồi Fleur Delacour gọi hắn là Cứu Thế Chủ khi hắn nổi lên từ hồ nước với em gái cô.

Công bằng mà nói, Ron đã bị một số người gọi là đồ ngốc, bao gồm cả McGonagall, Hooch, tất cả anh chị em của cậu ấy và một nửa bạn cùng lớp Gryffindor của họ, vì vậy Harry biết rằng mọi người đều có thể gọi người khác bằng soulmark của họ chứ không nhất định phải là bạn tâm giao của họ.

Tuy nhiên, hắn đã dành cả tháng để gửi những lá thư ngày càng bối rối cho Sirius trước khi hắn đi đến kết luận rằng hắn thích chơi Quidditch với Ginny hơn là nắm tay cô.

***

Ron trở về rừng. Hermione, hốc mắt trũng xuống, những giọt nước mắt trực trào ra, gọi cậu là thằng ngốc, rồi xông thẳng đến nơi cậu đang lúng túng đứng dậy, phóng vào vòng tay cậu và hôn cậu.

Cô chưa bao giờ nói với họ về soulmark của mình, nhưng tối hôm đó Harry biết được chữ Love được xăm gọn gàng trên mắt cá chân cô.

Ở cùng một nơi với của Ron.

***

Harry xé tờ Tiên tri hàng ngày. Sau đó, hắn xé nó thành những mảnh nhỏ, nhỏ đến mức bức ảnh của hắn không còn chuyển động nữa, cho đến khi dòng tiêu đề- Cứu Thế Chủ trở lại Hogwarts,- biến thành một mớ nhàu nhĩ trong tay hắn.

Khi hắn ném chúng vào trong ngọn lửa, hắn nghĩ về cha mẹ mình. Hắn tự hỏi, lần thứ dường như là một ngàn kể từ lần đầu tiên hắn bước vào phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, rằng liệu đây có phải nơi đầu tiên mẹ hắn gọi cha hắn là Đồ vô lễ . Hay là nơi cha đã gọi mẹ là Công chúa không.

Hắn chưa bao giờ có cơ hội hỏi Sirius về điều đó. Lần duy nhất họ nói về bạn tâm giao, Sirius đã nói với hắn cho dù có bao nhiêu người gọi hắn bằng từ trên ngực hắn, thì khi đúng người, Harry sẽ biết. Nhưng khi Harry hỏi Sirius rằng ông có bao giờ cảm thấy được điều đó không, biểu cảm của ông trở nên ảm đạm khi ông lắc đầu.

Bây giờ, Harry tự hỏi liệu Sirius thậm chí có biết mình đang nói về cái gì không. Nếu tất cả chỉ là chuyện nhảm nhí: sự hiểu biết , những cánh bướm và pháo hoa mà hắn tưởng tượng sau khi nghe những lời của Sirius, thì ý tưởng rằng có ai đó ở ngoài kia- ai đó sẽ gọi hắn là Cứu Thế Chủ, trong tất cả những cái tên có thể- có ý nghĩa rất lớn với hắn. Liệu bạn tâm giao có tồn tại, hay tất cả chỉ là một trò đùa tồi tệ có ý nghĩa giúp hắn không cảm thấy cô độc, ngay cả khi hắn được bao vây bởi mọi người.

***

Mọi thứ được cho là tốt đẹp hơn sau khi chiến tranh kết thúc. Harry đoán vậy; xung quanh hắn, thế giới đang kéo mình trở lại với nhau. Theo cách tương tự như cách hai người bạn thân nhất của hắn bám lấy nhau và nâng đỡ nhau dậy, lâu đài đang dần trở thành ngôi nhà ấm áp mà nó đã luôn là, và những thành viên của nó cũng vậy.

Harry cảm thấy như mình đang chìm dần. Giống như hắn đã bị hỏng quá nhiều để có thể sửa chữa được, vết thương của hắn sâu đến mức dường như không ai nhận thấy nó đang ở đó.

Có lẽ đó là điều đã thu hút hắn đến Malfoy.

Malfoy, người trông có vẻ tan vỡ, mệt mỏi và đầy đau đớn giống như Harry. Malfoy, người đã mất nhiều tháng ngồi im lặng bên cạnh Harry, trong những trận đánh nửa vời và những đêm không ngủ trên hành lang Hogwarts, để mở lòng và nói với Harry rằng không còn gì đáng để đấu tranh nữa.

Malfoy, người, vài tháng sau khi năm học kết thúc, đảo mắt và lầm bầm mấy lời Cứu Thế Chủ chết tiệt khi cậuchấp nhận chiếc khăn của Harry. Cậu bắt đầu hắt hơi không kiểm soát, không mặc quần áo phù hợp với thời tiết tháng 11 vốn đã thay đổi.

Harry phải mất nhiều thời gian hơn hắn vốn phải chú ý- hoặc có lẽ phải thừa nhận rằng cái từ đó thật khác biệt khi nó rơi ra từ đôi môi của Draco. Rằng cách Draco sử dụng từ này để chỉ ra những điều trần tục nhất mà Harry đã làm, cách mà cậu cười theo Harry một lúc sau, luôn lấp đầy lồng ngực hắn với sự ấm áp.

Rằng Draco là người đầu tiên không khiến hắn ghét bỏ từ đó trong một thời gian rất, rất dài.

***

Chẳng mấy chốc, từ này đan xen trong những trò đùa giữa họ. Chẳng mấy chốc, nó bắt đầu đi kèm với những cái vuốt tay dịu dàng, với những cái nhìn chia sẻ riêng tư về sự tinh nghịch, đồng lõa. Chẳng mấy chốc, Draco sẽ gọi hắn là Cứu Thế Chủ khi Harry đưa cho cậu bát đường và Harry sẽ chỉ cười vào cổ Draco, và Draco sẽ cúi xuống gần hơn, cho phép Harry giấu nụ cười trong giây lát.

Hắn không biết tại sao mình chưa nói với Draco. Rằng Cứu Thế Chủ là soulmark của hắn. Rằng cậu là người đầu tiên đã làm cho từ đó nghe thật tuyệt.

Rằng hắn muốn cậu. Rằng ở bên cậu khiến hắn dễ thở.

Được rồi, có lẽ cậu đã biết, ngay cả khi hắn cố gắng không nghĩ về nó.

Hắn đã sợ. Sợ rằng chuyện này sẽ kết thúc- rằng hắn đã hiểu nhầm, và Draco không thực sự có ý đó với hắn. Rốt cuộc, Harry sẽ bắt đầu gọi Draco bằng một cái tên nhảm nhí nào đó nếu nó là thật? Liệu họ sẽ nói gì về nó không?

"Có ai từng gọi mày bằng soulmark của mày không?" Harry hỏi vào một đêm. Họ trượt dài trên ghế sofa của căn hộ bừa bộn của Harry, như họ thường làm trong những ngày này, xem một số chương trình nhảm nhí và thỉnh thoảng quay lại với điện thoại.

Họ không bao giờ nói về soulmark họ. Nó có ý nghĩa, Harry biết rằng- biết được soulmark của một người trước khi bạn bắt đầu gọi họ bằng nó cảm giác rất giống như gian lận.

Tuy nhiên, tâm trí hắn sẽ không chịu im lặng; sẽ không ngừng nói với hắn về tất cả những điều này, tất cả những gì hắn có với Draco, sẽ biến mất bất cứ lúc nào như hạt cát trong gió.

"Khá nhiều," Draco nói, ánh mắt cố định kỳ lạ trên TV. Họ thường nhìn nhau nhiều hơn màn hình, mỗi người gục trên một cánh tay của ghế sofa, chân bám vào nhau.

Hắn đang cố che giấu một phản ứng, Harry biết.

"Tao cũng vậy." Harry cũng dán mắt vào màn hình, nhưng nó không thu hút sự chú ý của hắn. Hắn lại nhìn Draco. "Có ai đó khiến mày cảm thấy khác với phần còn lại không?"

Draco bắt gặp ánh mắt của Harry. Rồi cậu nhìn đồng hồ. "Tao nên đi thôi,"

Harry ngủ không ngon đêm đó, chìm đắm trong suy nghĩ khi Draco rời đi. Về việc Draco được gọi bằng từ trên da của mình, một từ mà Harry chắc chắn đã không nói trước đó và không bao giờ nghĩ sẽ nói- bởi nhiều người. Điều gì sẽ xảy ra nếu Draco được định sẵn cho Harry, nhưng một người khác lại được định cho Draco?

***

Hắn loạng choạng bước ra khỏi thang máy, Draco dồn toàn bộ trọng lượng của mình lên hắn. Khi hắn mò mẫm với chìa khóa, Draco luồn vào tai hắn. "Mày thực sự là Cứu Thế Chủ, phải không?"

"Và mày thực sự say rồi đấy," Harry nói, đẩy cửa ra. "Ngồi đây một lúc, tao đi chuẩn bị chỗ ngủ trên sofa."

"Ngủ với tao."

Harry lúng túng- kéo Draco, dựa vào ghế một cách nguy hiểm, cố gắng với áo khoác của hắn. "Đợi ở đây," hắn nói, hơi khó thở, và biến mất nơi phòng khách.

Nhưng khi hắn quay trở lại nhà bếp, trái tim nghẹn lại, những lời của Draco quay cuồng trong tâm trí hắn, Draco không ở đó.

Harry tìm thấy hắn trong phòng ngủ, ngồi trên giường, một cái nhíu mày sâu thẳm trên khuôn mặt đang nhăn nhúm khi cậu cố gắng dò dẫm với các nút áo của chính mình. Cậu đã đi được nửa đường, và Harry lao về phía cậu mặc dù cảnh tượng đó đã khiến hắn xao động.

"Này, dừng lại-" hắn bắt đầu. Nhưng Draco, khi nhận ra Harry đã quay lại, đứng dậy và vấp ngã về phía sau, kéo mạnh chiếc áo sơ mi của cậu, như thể để cho Harry thấy-

"Ừ, tao biết. Buồn cười lắm, phải không" Draco nói, mặc dù những gì Harry đang thấy chẳng buồn cười chút nào. "Mày đã giết chết một nửa linh hồn tao và sau đó trở thành người duy nhất khiến tên của tao có ý nghĩa." Cậu cười với chính mình.

Draco . Từ đó, được xăm ngay dưới đường xương quai xanh sắc nhọn của cậu, bị chia làm đôi bởi một vết sẹo sâu, giận dữ khiến chữ 'c' gần như không tồn tại.

"Chúng ta.." Harry bắt đầu, không dám kết thúc câu.

Draco giận dữ, sự nhạo báng của cậu bị phóng đại bởi rượu. "Đừng có mà ngớ ngẩn, Đầu bô. Chỉ vì mày hết lần này đến lần khác gọi tên tao không có nghĩa là tao sẽ nói bất cứ từ gì ngu ngốc, nhảm nhí mà mày có trên cái mông chết tiệt-"

Harry kéo cổ áo sơ mi của hắn, đẩy sang một bên vạt áo khoác denim cho Draco thấy chữ được viết dưới xương quai xanh hắn.

"Không phải trên mông tao," hắn lẩm bẩm khi Draco chỉ nhìn chằm chằm vào ngực hắn.

Một lúc sau, Draco lắc đầu. "Nhưng- tao- đã không-"

"Mày không nghĩ rằng từ đó có thể là soulmark của tao?" Harry hỏi. "Chào mừng đến với thế giới thất vọng của tao."

"Tao-" hắn lắc đầu lần nữa, bước lại gần. "Chỉ gọi mày bằng cái tên đó bởi mày.. mày đã bắt đầu gọi tên tao, và cảm giác rất..." Draco chạm vào ngực Harry. Cậu có lẽ đã định làm điều đó một cách dịu dàng, nhưng chân cậu không ổn định và cuối cùng nghiêng về phía trước, mắt nhắm lại, trọng lượng của cậu dồn trên lòng bàn tay nơi nó ấn vào da Harry. "Tao đã rất sợ hãi. Rằng mày.. mày đã chú ý tới. Không thể là mày. Tao"- Draco nhíu mày như thể đau đớn "không thể dành cho mày. Nên, tao chỉ nghĩ về từ kỳ cục nhất để gọi mày, thứ mà mày hoàn toàn không thể có trên da, trong mọi trường hợp, và tao bắt đầu gọi mày như vậy để không thể gọi mày bằng bất cứ cái tên nào khác nữa."

Harry chế giễu. Vào may mắn của họ; vào sự cứu trợ đã được hưởng. "Làm tốt lắm," hắn thì thầm, và Draco, phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, thấp bé, dựa vào hắn hoàn toàn, tựa cằm lên vai Harry.

"Điều này có nghĩa là tao có thể ngủ trên giường của mày?" Cậu hỏi sau một lúc lâu.

"Mày sẽ không thích điều đó đâu." Harry nói, một nụ cười gần như đau đớn kéo lên môi hắn, đưa một Draco càu nhàu trở lại ghế sofa.

***

"Này, đằng ấy ơi," Harry nói. Tất cả những gì phát ra từ giường là một tiếng rên nhỏ khi Draco quay lại. Cậu đã cởi áo choàng công sở và không bận tâm với bộ đồ ngủ của hắn, và đôi mắt cậu hầu như không mở. "Làm việc nguyên ngày dài hả?"

"Giống như mày không thể tự tưởng tượng ra vậy," Draco lẩm bẩm, mặc dù Harry biết rằng hắn sẽ sớm nghe đủ về chuyện đó. "H'mh. Không thể chờ đến lúc được về hưu."

Harry ngồi trên mép giường, đẩy đôi giày ra. "Draco đáng thương của tôi." Hắn cười khẽ, rúc vào cổ Draco giữa tấm ga. Draco ngay lập tức túm lấy hắn và khiến hắn nằm sấp xuống chăn. "Tao e là vẫn cần thêm vài năm cho đến khi nó xảy ra."

"H'mhh," Draco lặp lại bằng cách trả lời. Cậu ngửi tóc Harry.

"Muốn tao làm bữa tối không?"

"Có lẽ."

"Có lẽ?" Harry hỏi, thích thú.

"Không nhiều bằng việc muốn mày nằm cùng tao trên giường nguyên tối," Draco thì thầm.

"Có một giải pháp đơn giản cho điều đó," Harry nói, rút ​​điện thoại ra. "Pizza hay sushi?"

"Sushi." Draco rúc vào gần hơn, rồi cau có. "Cởi cái quần jean gớm ghiếc đó ra ngay."

"Được rồi, được rồi, một giây thôi," Harry cười khi Draco kéo hắn xuống dưới lớp chăn. Hắn đặt lại đơn đặt hàng mới nhất của họ và để điện thoại trên đầu giường, sau đó đẩy quần áo xuống. "Đưa tui cái chân."

Draco quằn quại trên giường và quàng một chân lên ngực Harry. Khi Harry bắt đầu xoa bóp lòng bàn chân cậu, cậu thở dài, một nụ cười cuối cùng cũng hé lộ những đường nét yêu thích của Harry trên khuôn mặt của Draco, thay vì những cái đường hình thành khi cậu cau mày. "Mmm Mmm. Cứu Thể Chủ của tôi."

Harry mỉm cười và hôn lên đầu gối của Draco.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro