Chương 433: Bỏ thuốc, cái bẫy
Người dịch: Cố Tư Yên
Ngày thứ hai, đêm qua sau khi trải qua một trận gió lớn, thời tiết Lạc Thành sáng hôm sau trở nên ảm đạm.
Cố Bắc Thần một đêm không ngủ, vào buổi sáng, ngoại trừ một chút buồn tẻ tích tụ trong đôi mắt hắn, hoàn toàn không nhìn thấy một chút mệt mỏi trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn.
Giản Mạt giống như người đẹp ngủ trong rừng, yên lặng "Ngủ" , không nhúc nhích.
Bác sĩ tới kiểm tra phòng, đều là những bác sĩ có nhiều năm kinh nghiệm. Nhưng mà, khi họ bắt đầu kiểm tra, sắc mặt bọn họ đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Tình huống của Giản Mạt, ngoại trừ việc làm loãng hàm lượng kali trong cơ thể, nhưng mà, hoàn toàn một chút hiệu quả cũng không có... Kết quả như thế, ở trong mắt bác sĩ lập tức biến thành nghi ngờ.
Không có gì ngạc nghiên khi Cố Bắc Thần vẫn ở đó. Có một số việc, không phải tự nhiên mà tạo thành, bởi vì những thứ nhân tạo, thường không khó để giải thích.
Ngay khi bầu không khí trong phòng bệnh trở nên nặng nề, có tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, Lệ Vân Trạch một tập hồ sơ đi vào...
"Lệ thiếu!"
Các bác sĩ rối rít chào hỏi.
Lệ Vân Trạch cùng mọi người gật đầu ra hiệu một cái, ngay sau đó tiến về phía Giản Mạt, "Như thế nào rồi?"
"Thuốc làm loãng hàm lượng không có tác dụng." Một vị bác sĩ lớn tuổi nói.
Sắc mặt Lệ Vân Trạch đột nhiên trở nên nặng nề, hắn gật đầu một cái, "Khổ cực cho các vị rồi."
"Lệ thiếu đừng khách khí." Vị bác sĩ lớn tuổi nói, "Nếu như nơi này tạm thời không có chuyện làm, chúng ta trước hết đi các phòng khác kiểm tra xem sao?"
Lệ Vân Trạch gật đầu một cái, mãi đến khi mọi người rời đi, mới đưa tài liệu bên trong hồ sơ cho Cố Bắc Thần, "Cậu xem một chút."
Cố Bắc Thần nhận lấy, mở ra... Mi mắt hơi rũ, sau khi nhanh chóng xem xong, dường như không xác định lại nhìn qua một lần nữa. Đột nhiên ngước mắt, tầm mắt hơi rét nhìn Lệ Vân Trạch.
"Như cậu đã thấy..." Giọng nói của Lệ Vân Trạch có chút trầm, "Lần trước Long lão đại trước khi đi, đưa cho tôi hàng mẫu có chứa Silencen, tôi một mực không tìm được bước đột phá... Sau đó phát hiện, cái này căn bản là một loại thuốc cơ bản, cũng chính là, nó sẽ khiến người khác dễ dàng bị bệnh!"
"Sau đó thì sao?" Cố Bắc Thần khựng lại một chút, ngay cả hô hấp đều trở nên trầm trọng.
"Tôi không xác định trong thân thể Giản Mạt có Silence hay không, bởi vì... Cho dù có, cũng không tìm thấy, vết tích bị che kín rồi." Lệ Vân Trạch nói thật.
Cố Bắc Thần đột nhiên nhắm mắt lại, nhưng cho dù như thế, Lệ Vân Trạch vẫn có thể thấy được đáy mắt hắn đột nhiên xuất hiện sát khí.
Tâm tình nặng nề, Lệ Vân Trạch nói tiếp: "Tuy nhiên, hiện tại cũng chỉ là suy đoán... Dù sao, giới hạn của chúng ta quá mức hạn chế. Suy nghĩ luôn không tự chủ được nghĩ đến hắn, cứ tiếp tục chạy theo phương hướng đó, có lúc sẽ khiến chúng ta bị giam cầm."
Cố Bắc Thần mở mắt, chớp mắt một cái, đã khôi phục tỉnh táo. Đúng lúc, điện thoại di động truyền tới âm thanh chấn động.
Hắn cầm lên, thấy là Đường Dục, nhận...
"Thần thiếu, tôi đến bệnh viện rồi." Giọng của Đường Dục truyền tới, "Xin hỏi, ngài đang ở nơi nào?"
Cố Bắc Thần liếc nhìn Giản Mạt, "Đợi tôi ở nhà ăn phía đông bệnh viện, tôi xuống ngay..."
"Được, tôi đợi ngài!"
Giọng nói của Đường Dục lộ ra sự tôn kính. Hắn và Sở Tử Tiêu là bạn bè, mà Cố Bắc Thần và Sở Tử Tiêu là quan hệ cháu trai và cậu nhỏ, vai vế như vậy... từ đầu đến cuối hắn hẳn là vẫn nên lễ phép một chút.
"Trước tiên tôi đi giải quyết một chút vấn đề..." Cố Bắc Thần không yên lòng lại nhìn Giản Mạt, "Đợi đến khi tôi trở lại hẵng nói."
Lệ Vân Trạch gật đầu một cái, "Nơi này cứ để tôi chăm sóc, chờ chút nữa Hướng Nam cũng sẽ tới rồi..."
"Ừ." Cố Bắc Thần đáp một tiếng, lạnh lùng bỏ một tay vào túi quần, nhanh chân rời khỏi phòng bệnh.
Ở khu vực phòng ăn phía đông bệnh viện. Đường Dục nhìn thấy Cố Bắc Thần đi tới, vội vàng đứng lên, "Thần thiếu."
"Ngồi xuống đi..." Cố Bắc Thần nhàn nhạt mở miệng, nói với người phục vụ, "Cà phê đen."
"Được, xin chờ một chút!" Cố Bắc Thần nhìn thấy người phục vụ rời đi, mới lạnh nhạt nhìn về phía Đường Dục, "Muốn hỏi cái gì?"
Đường Dục và Cố Bắc Thần tiếp xúc không nhiều, nhiều nhất cũng chỉ là biết nhau một chút. Vào lúc này đối mặt với nhau, hắn mới cảm giác được trên người người đàn ông này tản mát ra loại khí thế áp bức, để cho người khác có chút bị chèn ép.
"Giữa A Tiêu..." Đường Dục dừng một chút, mới nói tiếp, "Cùng sự việc của Giản Mạt ngài cũng biết. Tôi chẳng qua là cảm thấy gần đây A Tiêu có cái gì không đúng... Cho nên..."
"Cho nên tới tìm tôi, nhìn một chút xem giữa chúng tôi đang xảy ra chuyện gì?" Cố Bắc Thần thờ nhìn Đường Dục, "Tối hôm qua cậu và Tử Tiêu gặp nhau rồi?"
Mặc dù là thắc mắc, nhưng hiển nhiên, đã khẳng định.
Đường Dục gật đầu một cái, đem sự nghi ngờ mà hắn cảm thấy ở Sở Tử Tiêu tối hôm qua nói ra, mới hỏi: "Thần thiếu, đối với chuyện tình cảm tôi không thể nào phán định, cũng không có tư cách và lập trường gì để nói."
Dừng lại, hắn nói tiếp, "Nhưng mà, là bạn của A Tiêu, tôi có quyền hỏi một chút, liệu mối quan hệ tình cảm giữa Thần thiếu và Giản Mạt căn bản khiến cho Tử Tiêu tổn thương, thực sự sẽ hạnh phúc sao?"
"Vậy cậu cho là, tình yêu là phải nhượng bộ và cướp đoạt?" Cố Bắc Thần lãnh đạm thờ ơ mà hỏi.
Hắn nói là "Cướp đoạt" mà không phải là "Tranh đoạt" ...
Đường Dục là luật sư, có bản năng thích bắt chữ (bắt ở đây có nghĩa là soi mói bắt bẻ). Hắn cũng biết rõ, người như Cố Bắc Thần thì sẽ không nói nhầm.
"Ý của ngài là..." Đường Dục có chút không chắc chắn.
"Cho dù tôi có nhượng bộ hay không, Tử Tiêu cũng đã đi vào ngõ cụt..." Cố Bắc Thần âm thanh bình tĩnh như cũ, lãnh đạm thờ ơ, "Hôm nay cậu tới tìm tôi, không phải vì cậu đang lo lắng điều này sao?"
Người sáng suốt, không thích nói mập mờ.
Đường Dục đột nhiên cả kinh, "Thần thiếu, A Tiêu là cháu trai ngoại mà ngài yêu quý, hãy để Giản Mạt sang một bên... Chẳng lẽ ngài muốn nhìn thấy cậu ta như vậy sao?"
"Nếu không thì sao?" Cố Bắc Thần hơi hơi nhíu mày, "Con người, chỉ có đau đớn mới có thể khiến họ tỉnh ngộ. Bây giờ, tôi càng làm nhiều, hắn chỉ càng lún sâu."
Bởi vì hiểu rõ, mới có thể rõ ràng. Sắc mặt của Đường Dục có chút nặng nề.
Đúng lúc, người phục vụ đem cà phê bưng tới. Cố Bắc Thần nhấp một hớp, vị đắng làm cho thần kinh căng thẳng ban đầu dịu đi một chút...
"Đường Dục, thay vì lo lắng Tử Tiểu sẽ đối phó tôi như thế nào, ngược lại tôi cảm thấy..." Cố Bắc Thần để cà phê xuống, "Cậu hẳn là nên lo lắng, hắn sẽ bị người khác cố ý lợi dụng như thế nào thì hơn."
"Không có khả năng!" Đường Dục lập tức bác bỏ.
"Tại sao?" Cố Bắc Thần hỏi.
Đường Dục sửng sốt một chút, mới lên tiếng: "Tính cách A Tiêu như thế nào ngài hẳn là rõ ràng nhất, tính khí của cậu ta quá mức tự phụ, mặc dù thiếu sót khá rõ ràng, nhưng bởi vì rõ ràng, chính cậu ta hiểu rõ.. Cũng đã rất khó bị lợi dụng."
"Hy vọng là như vậy..." Ánh mắt Cố Bắc Thần sâu thẳm, lặng lẽ mở miệng...
Sở Tử Tiêu đứng ở trước phòng bệnh VVIP, nhìn qua cửa sổ thăm bệnh.. Tầm mắt xuyên thấu qua người Lệ Vân Trạch và Lâm Hướng Nam, rơi vào sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ của Giản Mạt.
Hắn siết chặt lọ thuốc trong tay, dường như muốn đem chai thuốc bóp vỡ.
Trước đó rõ ràng cũng biết đây là một cái bẫy, thế nhưng, hắn vẫn giống như bị ma quỷ ám ảnh hạ độc.
Bây giờ...
Sở Tử Tiêu âm thầm nuốt nước bọt, tầm mắt của Giản Mạt đang nằm bên trong, dần dần nổi lên sự đau đớn.
"Tử Tiêu?" Có thanh âm từ một bên truyền tới, Sở Tử Tiêu nghiêng đầu nhìn lại, chống lại tầm mắt của Cố Bắc Thần...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro