Chương 829: Thích tính toán lòng người


Người dịch: Cố Tư Yên

"Không được!" Cát Mộng Như hốt hoảng.

Cố Bắc Thần cười lạnh, đối với sự sợ hãi của Cát Mộng Như, căn bản không hề quan tâm.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng búng tàn thuốc, khiến những mẩu tàn thuốc trắng xoá rơi xuống, sau đó Cố Bắc Thần lại hút một hơi.

Sự chán ghét hiện lên trên khuôn mặt Cố Bắc Thần xuyên qua làn khói thuốc mỏng trắng xoá, càng trở nên lạnh lùng.

Cát Mộng Như chỉ cảm thấy cả người vô lực, ngã ngồi ở trên ghế, "Cố tổng, chuyện năm đó không hề liên quan đến tôi, tại sao ngài..."

"Ngay cả khi tôi đem con gái của bà trả lại cho bà, thì bà có năng lực cứu sống nó sao?" Cố Bắc Thần hạ giọng, tầm mắt càng trở nên lạnh nhạt nhìn về phía Cát Mộng Như.

Cát Mộng Như sửng sốt...

Đúng vậy, tình hình kinh tế của bà hiện tại, nhiều nhất cũng chỉ có thể mua một chút ít thuốc để cho con gái không phải chịu đau đớn...

Nhưng mà, nếu muốn để cho con gái khỏi hẳn, thì phải thay thận... Bà căn bản không có năng lực này.

"Tôi cho bà thời gian quyết định, hy vọng trước tết bà có thể cho tôi câu trả lời..." Cố Bắc Thần đem mẩu thuốc còn lại dập tắt ở trên gạt tàn, "Con người của tôi có tính nhẫn nại, thế nhưng không biết con gái của bà có thể chịu đựng được hay không?"

Cố Bắc Thần đứng dậy, không quan tâm đến Cát Mộng Như, cất bước đi ra ngoài...

"Cố tổng..." Cát Mộng Như vội vàng đứng lên, "Cố tổng... Cố tổng!"

Cố Bắc Thần không dừng bước, lãnh đạm cất bước ra khỏi phòng nghỉ ngơi, để lại Cát Mộng Như đang cau mày lâm vào tình thế khó xử.

Susan đi vào, "Bà Cát, xin mời!"

Cát Mộng Như nhìn cô ấy một cái, một mặt nặng nề, lê thân thể mệt mỏi, đi ra ngoài...

Susan ấn thang máy cho bà ta, chờ đến khi bà ta tiến vào, sau đó mới cười yếu ớt nói: "Nếu như tôi là bà, tuyệt đối sẽ không đối nghịch với Thần thiếu."

Cửa thang máy đóng lại, vẻ mặt Cát Mộng Như cùng lúc trở nên phức tạp.

Susan cười chế giễu, xoay người trở lại phòng thư ký.

Cố Bắc Thần chờ J đem tài liệu đã sửa chữa các lỗ hổng đến, sau đó mới cùng hắn chuẩn bị đi về...

Đến bãi đậu xe, mở cửa xe, liền nghe được một tiếng nổ của động cơ xe truyền tới, Cố Bắc Thần hơi cau mày, tiếng thắng xe chói tai ở bên người rơi xuống.

Thẩm Sơ xuống xe, bộ dáng hung hăng, "Cố Bắc Thần, anh có ý gì?"

"Oa a..." J nằm ở trên mui xe, trên mặt đều là bộ dáng xem kịch vui, "Phản ứng rất nhanh!"

Cố Bắc Thần hơi nhăn mày, "Ý gì là ý gì?"

"Giải thưởng lớn của Đế Hoàng, 1% cổ phần của Đế Hoàng, tôi trúng giải..." Thẩm Sơ cắn răng nói, "Từ đầu tới cuối, có phải đều là âm mưu của anh hay không?"

Cố Bắc Thần đút hai tay vào túi, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Thẩm Sơ.

Thẩm Sơ giận không kềm được, "Cố Bắc Thần, anh dựa vào cái gì?"

"Việc mà tôi đã làm, cần gì phải có lý do?" Cố Bắc Thần hỏi ngược lại, giọng điệu thờ ơ, lãnh đạm.

"HA!" Thẩm Sơ nghiêng đầu cười lạnh một cái, giống như là giận quá thành cười, "Anh lợi dụng tôi, như vậy xin hỏi anh đã hỏi ý kiến của tôi chưa?" Cô cắn răng nghiến lợi, "Chuyện tương tự như vậy, anh đã từng làm với Giản Mạt bao giờ chưa?"

"Không..." Cố Bắc Thần trả lời kiên định lạ thường.

Thẩm Sơ đột nhiên cảm thấy chính mình đặc biệt buồn cười...

Ba cô lợi dụng cô, mẹ cô vì chính mình cũng không quan tâm đến cảm thụ của cô.

Mối tình đầu cũng bị chính cô giết chết, bây giờ còn bị hắn lợi dụng...

"Ha ha..." Mặc dù Thẩm Sơ cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng vành mắt cô cũng đã trở nên đỏ hoe, "Cố Bắc Thần, có phải người như tôi, đáng đời bị lợi dụng hay không?"

Cố Bắc Thần hạ mắt xuống, "Chỉ có thể nói, cô là người chọn lựa thích hợp nhất."

Thẩm Sơ lại cười mỉa mai, cô cảm thấy voi cùng chua xót.

Cô nghiêng đầu, không muốn để cho Cố Bắc Thần nhìn thấy sự yếu đuối của mình...

Chấn chỉnh lại tâm trạng, Thẩm Sơ mới cắn răng nói: "Bởi vì tôi thích hợp, cho nên tôi đáng đời bị như vậy!"

Cô ta vừa nói vừa gật đầu, vẻ giễu cợt trên khuôn mặt càng nhiều hơn, "Cố Bắc Thần, tôi đáng lẽ phải nên cám ơn anh..." Cô cắn răng nhìn về phía Cố Bắc Thần, "Đúng không?"

Dứt lời, Thẩm Sơ xoay người, mở cửa rồi lên xe.

Nhanh chóng quay xe, Thẩm Sở điên cuồng phóng đi...

J lắc đầu một cái, "Này, tôi cảm thấy anh quá nhiều phụ nữ, tình địch của Giản Mạt cũng quá nhiều rồi."

Cố Bắc Thần liếc nhìn J, ngay sau đó quay người lên xe.

"Nhưng mà..." J sau khi lên xe tò mò hỏi, "Tại sao Thẩm Sơ nổi giận như vậy anh cũng không giải thích một chút à?"

"Trong lòng có Hỏa, phát ra ngoài, dù sao cũng hơn kìm nén mãi trong lòng." Cố Bắc Thần lãnh đạm khởi động xe, "Thẩm Sơ như vậy, sẽ dễ dàng thoát khỏi cơn giận..."

"Anh và Khâm thiếu thật sự rất giống nhau, " J bĩu môi, "Cả hai đều thích tính toán lòng người."

Cố Bắc Thần liếc nhìn J, tại thời điểm xe chuyển ra hầm đậu xe, trên khuôn mặt lạnh lùng xoẹt qua sự nghiêm túc...

Hắn tính toán lòng người, nhưng mà, người mà hắn muốn "Tính toán" nhất, lại không có cách nào.

Là bất lực hay là cái gì ?

Khoé môi nhếch lên nụ cười mỉa mai như có như không, Cố Bắc Thần một đường trầm mặc lái xe, trở về biệt thự lưng chừng núi.

"Daddy..." Giản Kiệt ngoan ngoãn reo lên.

Cố Bắc Thần liếc nhìn phòng bếp, "Mommy ở trong phòng bếp?"

Giản Kiệt lắc đầu một cái, "Mommy đang gói kỹ sủi cảo liền bị một cú điện thoại kêu đi..." Thằng bé chớp chớp mắt, "Mommy nói, mẹ để cho La nãi nãi đi nghỉ ngơi rồi, cho nên, ba tiếp tục xuống làm sủi cảo đi."

"Được!" Cố Bắc Thần xoa xoa đầu của Giản Kiệt, cởi âu phục rồi rửa tay, đi vào phòng bếp làm sủi cảo.

...

Nhà hàng ven hồ.

Khi Giản Mạt đến, chỉ thấy Thẩm Sơ đang ngồi gần cửa sổ , nâng quai hàm, nhìn sông Lạc Thành bên ngoài cửa sổ.

"Tới rồi..." Thẩm Sơ nói xong, ngay sau đó nói với người phục vụ, "Mang thức ăn lên đi."

"Được rồi!"

Giản Mạt ngồi xuống ở đối diện, "Sao vậy?" Cô nhìn thấy được sắc mặt Thẩm Sơ không tốt.

Thẩm Sơ cầm lấy bình trà rót cho Giản Mạt, "Chuyện Bắc Thần dùng cổ phần thiết lập một cái bẫy, cô có biết hay không?"

Dứt lời, cô ấy đem chén nước đưa cho Giản Mạt, đồng thời ngước mắt nhìn chằm chằm Giản Mạt.

"Ban đầu tôi cũng không biết, sau đó mới phát hiện ra..." Giản Mạt nhàn nhạt mở miệng, không trốn tránh vấn đề, cũng không có ý định bào chữa.

Thẩm Sơ cười lạnh một tiếng, cầm ly uống một hớp.

"Có phải có chuyện gì xấu xảy ra không?" Giản Mạt hỏi.

Thẩm Sơ đem chuyện xế chiều hôm nay nói với Giản Mạt, ngay sau đó cười lạnh nói, "Giản Mạt, cô có cảm thấy, cuộc đời của tôi rất buồn cười không?"

Giản Mạt hạ mắt, trầm mặc, một lúc sau mới than nhẹ nói: "Thẩm Sơ, trên đời này không có ai gọi là có cuộc sống thuận buồm xuôi gió ..." Cô ngước mắt lên, "Chuyện này, A Thần không đúng, nhưng ở trên lập trường của anh ấy, cũng không sai."

Thẩm Sơ nghiêng đầu, che đi đáy mắt chua xót, "Tôi biết." Cô mím môi, "Thật ra thì, anh ta làm vậy cũng chỉ muốn giảm thiểu thiệt hại cho tôi mà thôi."

Từ khi rời khỏi Đế Hoàng, thật ra thì cô đã nghĩ thông suốt rồi...

Có thể thông suốt là một chuyện, cảm thấy buồn cười là một chuyện khác.

"Giản Mạt, có những lúc tôi thực sự đặc biệt hâm mộ cô..." Thẩm Sơ nhìn về phía Giản Mạt, "Cuộc đời của chúng ta đều không mấy suôn sẻ, nhưng mà, cô ít ra còn có Cố Bắc Thần bên cạnh, còn tôi thì... ? !"

Giản Mạt đưa tay lên, nắm tay của Thẩm Sơ, "Người thuộc về cô ... Cũng sẽ có một ngày xuất hiện thôi."

...

Cố Bắc Thần điều chỉnh khẩu vị, sau đó thả sủi cảo vào nồi, nhìn sủi cảo nổi lềnh bềnh trong nước, hắn dựa vào chiếc bàn tráng men bên cạnh, tầm mắt dần dần trở nên thâm thúy...

Đúng lúc, điện thoại di động rung lên, cắt đứt suy nghĩ mông lung của hắn.

Lấy điện thoại ra, liếc nhìn tên người gọi đến, sau đó nhận điện thoại.

"Thần thiếu, " trong điện thoại, truyền tới âm thanh nặng nề của Tiêu Cảnh, "Nhị thúc hình như muốn trở lại!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro