Chương 11: Trốn không thoát, chỉ có nước gả (4)


Lại là một câu "Tốt"? Hắn có ý gì?

Được? Không được? Ai, đều là do cái khăn trùm đầu màu đỏ này, nếu không..., nàng liền đã ngẩng đầu lên để xem Mặc Liên Thành bây giờ có biểu tình gì rồi. Khúc Đàn Nhi đang suy đoán xem hắn nghĩ gì. Chiêu làm hắn ghét bỏ mình cũng không được, rượu giao bôi không cũng trúng kế, như vậy, chỉ có thể dùng chiêu cuối cùng rồi.Chiêu cuối cùng này rất cay độc, nàng nhất định phải thành công a!

Nào ngờ, bỗng ngạc nhiên , Mặc Liên Thành nhàn nhạt hỏi: \ "Bản vương bước ra khỏi cánh cửa này, ngươi không hối hận sao? \ "

\ "Tướng công đi thong thả, không tiễn. \ "

Mặc Liên Thành phất tay áo rời đi , trước khi rời đi, ánh mắt quét một vòng ở một cái góc cuối giường.

Một lát sau.

\ "Anh yêu, ngươi vẫn còn ở đó chứ? \" Khúc Đàn Nhi thăm dò hỏi.

Phòng trong hoàn toàn trầm mặc, không người đáp lại.

\ "Không cần kêu, anh yêu của ngươi đã sớm rời đi rồi. \" Tô Nguyệt Lạp đi vào phòng tân hôm , lại thuận tiện đóng cửa phòng lại. Nha hoàn đứng ở bên ngoài , nàng cũng đuổi đi hết .

\ "Ồ, cố gắng lên đường. \" Khúc Đàn Nhi vừa nghe, tự tay lấy tấm khăn đỏ trùm đầu xé ra , nhất thời, khuôn mặt tươi cười giương lên, lại nhanh chóng đem các loại mũ phượng trên đầu, toàn bộ đều lột xuống. Thứ này quá nặng, ép tới đầu của nàng choáng váng, nếu không phải gắng gượng, sớm đã đem chúng vút rồi.

Nàng từ trên giường đứng lên, hướng cái bàn làm từ gỗ đàn hương được sơn đỏ ngồi xuống, nhìn lướt qua hai chén rượu trên bàn, lắc đầu, lẩm nhẩm : \ "Ai, thực sự là ta đây tiếc rượu quá cơ, lãng phí tiền bạc của ta, càng lãng phí số thuốc ta đã chuẩn bị cho hắn, đáng tiếc a đáng tiếc. \ "

Nói xong, nàng đem hai chén rượu cầm một chậu cây cảnh, đổ đi.

Khúc Đàn Nhi lại nói: \ "Kính Tâm, ngươi có thể đi ra. \ "

\ "Tiểu... Chủ tử. \" Kính Tâm giơ một thanh đao, vẻ mặt sát khí từ chỗ góc giường đi ta.

\ "Kính... \" Khúc Đàn Nhi lại muốn nói cái gì, chỉ là vừa nhìn thấy biểu tình của Kính Tâm , lông mày cau lại: \ "Khụ, Kính Tâm a, đao hẳn rất nặng a !, ngươi có thể đem nó để xuống rồi. \ "

\ "Đàn Nhi, ngươi cũng không phải là muốn muốn mưu sát Bát vương gia a !? \" Tô Nguyệt Lạp khó có thể tin rằng trên tay Kính tâm là một thanh đao, lại liếc liếc gương mặt tươi cười của Khúc Đàn Nhi , da đầu tê dại một hồi.

\ "Sai, giết người là phải đền mạng, ta cũng không muốn một mạng đền mạng, ăn nhiều thua thiệt. \" Khúc Đàn Nhi ngón tay thon thon như góc hướng phía đầu giường: \ "Thấy không, ta chỉ muốn chậu nước lạnh kia rớt xuống  là được rồi. \" nàng là vì để không phải động phòng, suy nghĩ nát óc, suy nghĩ kỹ mấy chiêu liền .

Cuối cùng một chiêu này, là nốc ao!

Ngay cả những ham muốn mãnh liệt nhất cũng sẽ nguội đi khi gặp chậu nước lạnh đó

Khúc Đàn Nhi cũng là có chút tự biết rõ.

Biết mình nghĩ chiêu thức tuy là không giỏi giang gì, nhưng có còn hơn không.

\ "Đàn... \" Nguyệt Lạp hết chỗ nói rồi.

\ "Yên tâm, sẽ không chết người. Lại nói, ta cũng không có cơ hội dùng tới. \" Khúc Đàn Nhi nhún vai, gương mặt tỏ vẻ không sao cả.

\ "Ngươi làm như vậy, thực sự không hối hận? \" Nguyệt Lạp thật không biết trong đầu của nàng ta có cái gì. Là nữ nhân được gả đi, không phải là trăm phương nghìn kế nghĩ biện pháp đạt được sự sủng ải của phu quân sao?

\ "Sẽ không. \ "

\ "Có quyền thế có địa vị, có cái gì không tốt. \ "

\ "Không tốt. \ "

\ "Vì sao? \ "

\ "Không tại sao. Ta chính là không thích. \" Tô Nguyệt Lạp nghi hoặc, đối với Khúc Đàn Nhi mà nói, cho tới bây giờ thì không phải là nghi hoặc, mà nàng từ đầu cho tới nay đều chỉ có chung một mục đích, tự do, nàng hướng tới tự do... Khụ , trọng điểm là tìm cách để trở về. Nàng biết, mình có thể đi tới nơi này, nhất định sẽ có biện pháp trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro