Chương 15: Chỉnh chết thị thiếp nào đó của Vương gia(4)

\ " Tiểu thư, người nhịn đi, nhanh đến nơi cưỡi ngựa, Vương gia hẳn là sẽ ở đó,  Khúc Đàn Nhi khóe miệng nhếch lên,liếc mắt đưa tình nhìn Kính Tâm, chờ sự tán dương của nàng.

\ "... \ "

Kết quả, nha hoàn nào đó tiếp tục duy trì sự trầm mặc đến cùng.

Thời gian trôi qua, đảo mắt đã qua hai ngày.

Bát vương Phủ, Tuyết viện, chỗ ở của Khúc Đàn Nhi.

\ " Tiểu thư, ngày mai là ngày thứ ba người gả vào vương phủ. \" Kính Tâm đi vào phòng, đem điểm tâm bưng tới để lên mặt bàn, bất đắc dĩ nhìn người đang nằm trên ghế xích đu lười di chuyển.

\ " Ừ, ta biết a. \" Khúc Đàn Nhi yếu ớt trả lời.

Từ ngày đầu tiên vào đây, nàng liền đem nơi này xưng là Tuyết viện ,địa bàn của mình, thuận tiện quan sát toàn bộ tường ngoài , chỉ cần nàng trèo lên trên tường, liền đi ra bên ngoài rồi, có thể... Nhưng tường trong Bát vương phủ so với Khúc phủ tường cao một mét không thiếu. Nửa đêm muốn chạy trốn, thật không dễ dàng a.

\ " Tiểu thư. Lúc này người hẳn là nên đi tìm Vương gia rồi. \" Kính Tâm cũng không gấp, chậm rãi nói.

\ "Tìm hắn để làm chi, ta cũng không phải nhàn rỗi không có chuyện gì làm. \" nàng coi như là nhàn rỗi không có chuyện gì làm, cũng tuyệt đối sẽ không thừa thời gian rồi quá rảnh rỗi mà chạy đi trêu chọc sinh sự, nàng còn muốn sống lâu một chút.

\ "Nhưng là, ngày mai lại mặt (vợ chồng mới cưới về nhà bố mẹ vợ), tiểu thư nên đi cùng Vương gia hỏi thăm, lẽ nào tiểu thư muốn một người đi? \ "

\ "... \" Khúc Đàn Nhi đôi mi thanh tú vặn nhẹ.

Ba ngày lại mặt, cái nhà đó, nếu như có thể không trở về, nàng cũng lười trở về.

\ " Tiểu thư, nên tỉnh dậy rồi. \" Kính Tâm cảm thấy, tính tình của mình được nữ nhân nào đó huấn luyện cũng càng ngày càng tốt.

\ " Haizz, Vương gia ở đâu ? \" Khúc Đàn Nhi không khỏi nhìn trời thở dài, bất đắc dĩ a.

\ "Sương viện. \" Kính Tâm trả lời.

Khúc Đàn Nhi một trận trầm mặc, nhìn lên xà ngang khắc hoa, đờ ra, \ "Kính Tâm, dáng dấp hắn ra sao? \ "

\ " Tiểu thư chưa thấy qua Vương gia? \" Kính Tâm sửng sốt, hoài nghi nhìn nàng.

\ " Ừ, đúng là chưa thấy qua. \ "

\ "Thế nhưng ngày động phòng đó... \ "

\ "Khăn đội đầu che hết mắt. \" ý nói thật sự là không nhìn thấy gì.

\ " hai ngày này tiểu thư không phải thường đi lại trong phủ sao? \ "

\ "Ta chỉ ở trong Tuyết viện thôi. \" ý nói là chưa thấy người.

\ "... \" Kính Tâm lần nữa trầm mặc.

Hai người một trước một sau, không nhanh không chậm rời Tuyết viện, đi đến Sương viện .

Rảo bước tiến lên Sương viện, một nha hoàn nói, Mặc Liên Thành không ở nơi này, đến thư phòng đi. Sau đó, hai người lại đi tới thư phòng, người giữ cửa thư phòng cũng nói, Mặc Liên Thành không ở thư phòng, đến nơi luyện kiếm đi.

Được rồi, hai người từ thư phòng rồi đến nơi luyện kiếm.

Lại sau đó, gặp phải tình huống vô cùng nực cười, chỉ là, nhà này đường đi vị trí không giống nhau.

Lúc đầu từ nhà chính, đến thư phòng, rồi đến nơi luyện kiếm, những vị trí này cũng chỉ là ở trong phạm vi Sương viện, tuy nói mấy nơi này vị trí cách không xa, nhưng vẫn có khoảng cách, nhưng lại lệch, sau đó nói đến chỗ này, lại có chút xa, hơn nữa còn là xa khiến người ta tức giận... nơi cưỡi ngựa !

Sương viện trong phủ phương Bắc, mà nơi cưỡi ngựa lại ở trong phủ về phía tây, qua mấy cái sân rất xa nơi này. \" Kính Tâm nhẹ nói, bước đi bộ càng cẩn thận lui rời cách xa Khúc Đàn Nhi mấy bước về phía sau, không dám đi gần nàng quá, để tránh khỏi lửa giận của nữ nhân nào đó thiêu đốt mình một cách vô tội.

\ "Ngươi thấy ta đang tức giận sao? \" Khúc Đàn Nhi bước nhanh hơn, nàng không phải là không có sức, mà là hiện tại đã đang tức giận rồi. Làm sao có loại cảm giác bị đùa bỡn?

\ "Có thể sắc mặt tiểu thư ... \" Kính Tâm mặt mang vẻ buồn rầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro