Chương 18: Lừa đời lấy tiếng dịu dàng (3)
Edit : banhocminh99
\ " Dạ. \" Khúc Đàn Nhi bước liên tục nhẹ nhàng, làn váy chập chờn bước đến cái ghế bên cạnh, chầm chậm ngồi xuống, hai tay đặt lên đầu gối, giả làm tiểu thư khuê các.
\ "Tìm bản vương có việc? \" Mặc Liên Thành chậm rãi đứng lên, xoay người lại, đứng đối mặt với Khúc Đàn Nhi, khóe miệng khẽ nhếch, đôi môi cười như không cười. .
\ " Dạ--\" Khúc Đàn Nhi khẽ ngẩng đầu lên, vốn định đáp lời, ánh mắt lại nhìn được tướng mạo Mặc Liên Thành, cả người đều sửng sốt, hai mắt từ trừng lớn đến nhắm chặt. Không có nhìn lầm, cũng không phải gặp quỷ, xác thực là bộ dạng kia khiến người ta hận đến tái mặt.
Hắn? Đúng vậy, nàng là đầu heo, tên nam nhân cặn bã kia cũng nói hắn họ Mặc!
Mặc Liên Thành? !
Khúc Đàn Nhi dường như bình tĩnh dời ánh mắt, sắc mặt như thường, \ "Đàn Nhi đến đây, là muốn hỏi một chút Vương gia, ngày mai có hay không có thời gian cùng Đàn Nhi trở về Khúc Phủ. \ "
\ "Có phải hay không cảm thấy bản vương khá quen? \" Mặc Liên Thành đột nhiên hỏi, lại nhận ra vấn đề của nàng. Ánh mắt nhìn chăm chú trên mặt Khúc Đàn Nhi , không có mong đợi thét chói tai, chửi bới, động thủ. Mong đợi có chút không đạt được, hoặc có thể nói, sao lại có chút thất vọng? Không có phẫn nộ cùng biến sắc mặt...
\ "Không quen. Đàn Nhi cũng không cùng nam tử xa lạ tiếp xúc. \" trợn mắt nói bừa rồi.
\ " sao thế, nhanh như vậy liền quên bản vương ? Vốn tưởng rằng nàng thấy bản vương sẽ vui vẻ, thì ra, cũng không phải. \" Mặc Liên Thành cao quý chính là thư thái, bình ổn mà ưu nhã, từng bước từng bước mại gần Khúc Đàn Nhi, mắt phượng ẩn tình, lông mày đẹp ánh sáng nhu hòa, so với bầu trời trăng sáng càng thêm hấp dẫn mê người.
Khúc Đàn Nhi tròng mắt trầm mặc, trầm mặc là cách trả lời tốt nhất.
\ " Sao thế, nàng nhìn thấy bản vương, không vui vẻ sao? \" Mặc Liên Thành như gió xuân phẩy nhẹ tiếng nói, có pha thêm vài phần đầu độc.
\ "Vương gia hiểu lầm, thiếp tự nhiên là vui vẻ. \" Khúc Đàn Nhi ôn nhu cười, rất phối hợp mà nói như hát với hắn một đoạn, \ "Đàn Nhi trước đây vẫn luôn rất ngưỡng mộ Vương gia, nghe nói Vương gia dáng dấp tuấn mỹ tuyệt sắc, nghiêng nước nghiêng thành, so với cô nương tên đứng đầu bảng trong thanh lâu còn đẹp hơn, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền. \ "
Nàng ôn nhu nhẹ nhàng nói, nói ra một đoạn nghe không giấu được ngưỡng mộ.
Chỉ là, lời này... Có gì đó quái lạ.
Đường đường là Vương gia lại so sánh cùng người đứng đầu bảng trong thanh lâu ? Còn có, bắt hắn là một đại nam nhân so sánh cùng nữ nhân ?
Mặc Liên Thành khóe miệng lơ đãng kéo ra, thu lại biểu cảm kinh ngạc, thản nhiên nói: \ "Xem ra, bản vương thật đúng là đánh giá thấp nàng. \ "
\ "Không biết Vương gia nói có ý gì. \" biết giả bộ hồ đồ, đây tuyệt đối là một loại cảnh giới.
\ "Nàng rất rõ ràng. \ "
\ "Đàn Nhi không rõ. \ "
\ "Giả ngu? \ "
\ "Đàn Nhi không dám, cũng xin Vương gia chỉ bảo . \ "
\ "Không phải xưng bản vương làm tướng công, hoặc là tình nhân? \" Mặc Liên Thành ngôn ngữ vừa chuyển, đối với buổi tối đêm động phòng hoa chúc ngày nào đó, lúc nghe nàng nói rất có ấn tượng. Hắn tự nhiên biết, đêm hôm đó, nàng là cố ý. Cảm giác bị chê, thực sự không thể nào tốt, cái này vẫn làm hắn canh cánh trong lòng.
\ "Vương gia không thích sao? Đàn Nhi liền gọi phu quân vậy !. \" Khúc Đàn Nhi cố ý gây nên. Cách gọi tướng công này, nàng cũng từng đọc sách, là xưng hô của thê tử gọi chồng. Mà hắn đường đường là Vương gia tôn quý vô cùng! Gọi tướng công, không thể nghi ngờ là hạ thấp thân phận của hắn, thế nào, cũng gọi một tiếng phu quân !... Đúng không?
\ "Quên đi. \" Mặc Liên Thành vẻ mặt không quan tâm.
\ "Ah, Vương gia ngày mai có rảnh hay không, có thể hay không... \ "
\ "Có việc? \" Mặc Liên Thành lại tựa như là cố ý vậy, vào lúc không nên này lại cắt ngang lời của nàng.
\ "Có, chính là --\ "
\ "Ah? \" không biết vô tình hay cố ý,hắn luôn chọn đúng thời điểm để lên tiếng"
Vote+cmt nhiệt tình nào mọi người ^^
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro