Chương 4: Thấy chết mà không cứu, quá độc ác(4)
Hắn tránh ra , từ đôi môi hoàn mỹ , phun ra những chữ nàng vừa vặn nghe được, là từ từ đem mấy từ khi nãy chưa nói xong nói cho hết, là \ "Áy náy \" , xin lỗi thật áy náy a! Không phải là ôm!
Mỹ nữ đã rơi thẳng xuống đất.
\ "Phốc! \" Khúc Đàn Nhi đem bùn đất trong miệng phun ra ngoài, đôi mắt đẹp trở nên hung ác, nàng không trợn mắt với ai cả, nhưng suýt chút nữa thì về với đất thật. Sau đó...
\ "Ngươi lúc nãy vì sao không đỡ ta? \" nàng ai, nàng oán, nàng bi thương, nàng thảm... Nàng làm sao lại xui xẻo như vậy, gặp được một tên nam nhân khốn kiếp .
Mặc Liên Thành cử chỉ ưu nhã vỗ nhẹ lên quần áo bởi vì lúc nãy nàng''đáp'' xuống đã làm bụi bám lên người hắn. Nữ nhân này không có bề ngoài nhu thuận, lời đồn đãi quả nhiên không thể tin. Xem ra, ngày sau làm trò, hẳn là cố gắng để cho đặc sắc. Vì vậy, hắn cười nhạt một tiếng, lơ đễnh hỏi: \ "Ta có nói muốn đỡ ngươi sao. \ "
\ "Thế nhưng ngươi cũng không nói không đỡ a. \ "
\ "Cho nên, ngươi bây giờ mới có thể trên mặt đất. \ "
\ "... \" nàng, nàng, nàng... Lần đầu tiên, có cảm giác muốn giết người như thế. Bất đắc dĩ, lúc này toàn thân đau nhức muốn chết, đầu khẽ nâng lên, ánh mắt lại đảo qua hắn: \ "Công tử, ngươi không phải nên đỡ tôi dậy một cái sao? \ "
Rất nhanh, thấy chết mà không cứu được, nàng đã biết.
Nhưng, thấy hắn không đỡ , nàng, cũng, thấy, thưởng thức, đến, rồi.
Mặc Liên Thành nói: \ "Ngươi có tay có chân, chính mình đứng lên, dường như nên nhanh một chút. \ "
\ "! ! ! ... \" quả thực, tâm của người này làm bằng băng.
Khúc Đàn Nhi bây giờ không phải là lúc nhớ tới thân mình , thầm nghĩ chỉ muốn một cước đem hắn đạp thẳng vào nhà xí cho xong chuyện, vậy thì xung quanh người hắn toàn là phân.
\ "Nha, tứ tiểu thư, ngươi tại sao lại ở chỗ này, lão gia đang tìm ngươi đây. \" một đám hạ nhân vội vã vội vàng chạy ra, trình diện Khúc Đàn Nhi nên quỳ rạp trên mặt đất, cấp thiết đem nàng nâng dậy, sau đó mỗi người ngượng ngùng nhìn Mặc Liên Thành , lại đỡ nàng đi về phía cửa sau.
Mặc Liên Thành cảm thấy thật thú vị khi thấy bọn hắn vội vã rời đi.
Đột nhiên, hắn có chút mong đợi khi nàng biết phu quân tương lai của mình, không biết sẽ được thấy vẻ mặt như thế nào?.
Hẹn qua nửa canh giờ.
Khúc Đàn Nhi trở lại trong phủ phải cam chịu số phận để người ta bôi bôi trét trét, váy dài hoa lá gì đấy , suýt chút nữa là phải khiến người ta đỡ mình đến chính sảnh. Tất cả từ đầu tới đuôi, nàng chỉ cảm giác mình nhanh chóng trở thành một con cá chết, mà trên người nàng thì bọn hạ nhân cứ chạy tới chạy lui, đoán chừng là xem nàng như con rối đi.
Từ lúc bước vào trong phòng, nàng liền không hề ngẩng đầu lên .
Chỉ vì... Ngày hôm nay đại giá quang lâm , vị hôn phu của nàng, Bát vương gia Mặc Liên Thành.
Còn như muốn nói hắn bề ngoài ra sao? Ối giời , chỉ cần có hình dạng của con người là được, không có xúc phạm thị giác người nhìn là được rồi.
\ "Đàn Nhi chào cha, chào đại nương. \" Khúc Đàn Nhi ôn nhu cúi đầu ánh mắt, thanh tao lịch sự mà làm thi lễ. Hai tay nhẹ nhàng đưa lên , mười ngón tay nhẹ đặt chung một chỗ, cố làm ra một bộ dạng của cô gái vô cùng ngoan ngoãn... Không cần giả vờ làm gì, bề ngoài của nàng vốn sẽ cho người ta loại ảo giác này.
\ "Đàn Nhi, còn không mau một chút bái kiến Bát vương gia cùng... \" Giọng nói uy nghiêm của Khúc Giang Lâm vang lên.
\ "Vâng , Đàn Nhi bái kiến Bát vương gia, không biết Bát vương gia hôm nay tới, không có từ xa tiếp đón, mong rằng Bát vương gia không nên trách Đàn Nhi thất lễ. \" không đợi Khúc Giang Lâm nói xong, Khúc Đàn Nhi trực tiếp quay sang ngơời mà mình cho là Mặc Liên Thành , ngồi ở phía bên phải của người ngồi ở vị trí thủ lĩnh, cúi xuông làm lễ
Hắn là Bát ca (một loại chim) , coi như là chim hoàng oanh đều không có gì đáng nói.
Chỉ là, Khúc Giang Lâm lại quát nhẹ: \ "Hồ đồ, đó là Thập Tứ vương gia, Bát vương gia ở... \ "
Ở đâu? =)))))))
Lịch up truyện: Mỗi ngày sẽ up từ 1-2 chương nhé
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro