Chương 53: Chủ tử dở hơi (6)


Edit : banhocminh99

\ "Vương gia, người không cảm thấy người là nên uống trà trước, sau đó mới vẽ sao? \" Khúc Đàn Nhi cười yếu ớt mà đặt chén trà ở trước mặt hắn. Tuy là nàng cũng thừa nhận, hắn vẽ tốt, vẽ cũng rất sinh động, chỉ là... Hình ảnh trong tranh không phù hợp thực tế, rõ ràng chính là con chim, có cánh, sao lại không bay ra khỏi tường cao được ?

\ " Ừ. \" Mặc Liên Thành đáp, chỉ là, đối với trà trưng bày ở phía trước coi như không thấy.

Khúc Đàn Nhi đứng ở một bên, kiên nhẫn nhìn.

Dù sao là vẽ, thì cuối cùng cũng vẽ xong thôi !, nhưng qua một lúc lâu, hắn vẫn không có động tĩnh, dường như quên nàng đang ở chỗ này rồi !.

Vì vậy, nàng thử hỏi: \ "Vương gia không khát sao? \ "

\ " Ừ. \ "

\ "Vương gia không đói bụng sao? \ "

\ " Ừ. \ "

\ "Vương gia không mệt mỏi sao? \ "

\ " Ừ.\ "

\ "Vương gia tên là gì? \ "

\ " Ừ. \ "

\ " Ha ha ! \" Khúc Đàn Nhi bật cười lớn, \ " Thì ra Vương gia tên là ừ ... " cơn tức vì vừa nãy bị lãng quên lập tức tiêu mất. Người nhà của nàng không phải không nhìn, mà là vẽ quá mức chuyên chú.

\ "Có việc? \" Mặc Liên Thành nhẹ nhướng mày, không nhanh không chậm cắt đứt câu hỏi của nàng, đầu khẽ nâng lên, nhàn nhạt liếc nàng.

\ "Vương gia không muốn nhìn Đàn Nhi sao? \ "

\ " Đúng vậy . \ "

\ "... \" Khúc Đàn Nhi khóe miệng giật một cái, Mặc Liên Thành trả lời thẳng trắng trợn như vậy , trong chốc lát không phản ứng kịp, nhưng... Nàng hiện nay muốn giữ gìn mối quan hệ với hắn, nếu không..., không có biện pháp vào phòng ngủ của hắn kiểm tra. Vì vậy, trong lòng tinh ranh, tay nhỏ bé nhanh chóng dùng sức vặn hông mình một cái, trong nháy mắt, đôi mắt đẹp trong suốt linh động nổi lên hơi nước, \ "Vương gia, Đàn Nhi là loại hoa cỏ người không thích sao ? \ "

\ "Nữ nhân, giả bộ quá lâu có mệt không . \" Mặc Liên Thành cười nhạt, lắc đầu.

Ở quý phủ hắn cũng không muốn giả bộ, mà nàng thì sao? Chỉ cần ở nơi có người, nàng sẽ giả bộ.

\ "Đàn Nhi không hiểu ý vương gia. \ "

\ "Kính Tâm, ngươi nói xem? \" Mặc Liên Thành đảo qua Khúc Đàn Nhi, ánh mắt rơi xuống người Kính Tâm từ nãy vẫn theo sau nàng không lên tiếng, chờ câu trả lời của nàng.

\ " Bẩm vương gia, lời người nói, nô tỳ cũng không hiểu ý của Vương gia. \" Kính Tâm đầu nhỏ bé cúi thấp, nhàn nhạt đáp.

\ "Như vậy sao ? \" Mặc Liên Thành khóe miệng nhẹ câu lên, không có kinh ngạc.

\ " Bẩm Vương gia, đúng vậy. \ "

\ "Nếu bản vương lấy tội ngươi lừa dối bản vương đuổi ngươi ra khỏi Bát vương Phủ, ngươi nói xem, kết quả sẽ như thế nào? \" Mặc Liên Thành nhàn nhạt nêu một khả năng, mặc dù là một câu hỏi, nhưng làm cho người ta có cảm giác, ngay lập tức hắn sẽ làm như vậy.

\ "Nô tỳ không hiểu ý vương gia. \" Kính Tâm không sợ hãi không hoảng hốt mà trả lời.

\ "Ngươi biết đấy, người bị bản vương đuổi ra ngoài sẽ không ai dám chứa chấp nữa, vậy ngươi lại nói xem, kết quả của ngươi là cái gì? \" Mặc Liên Thành cười đến thản nhiên, nửa phần ý uy hiếp cũng không có, nhưng càng nói càng làm người ta sợ hãi. Ở kinh thành, người bị Bát vương Phủ đuổi ra ngoài, thật sự không có ai dám thu nhận nữa, ngay cả phủ Đại vương gia, cũng không dám nhận.

Trong triều, Mặc Liên Thành là một sự tồn tại tối cao.

Hắn vẫn không để ý tới triều chính, cũng không có thực quyền, cũng không có ý muốn tranh ngôi vua. Nhưng những nhân vật lớn trong triều, bao gồm Đại vương gia, An Lạc Hầu các loại đều suy nghĩ nát óc muốn lôi kéo về phe mình. Mặc dù là đương kim hoàng đế cùng thái hậu, theo như đồn đại đối với hắn cũng chính là cực kỳ sủng ái, cưng chiều, cũng phải ba phần nhẫn nhịn.

Còn tại sao lại như vậy? Đó là một bí mật, có rất ít người biết.

\ "Vương gia, người là có ý gì? \" Khúc Đàn Nhi nhếch mép một cái, cố gắng làm sắc mặt của mình thoạt nhìn có thể nhu thuận hơn một ít, càng làm cho giọng của mình nghe dịu dàng ngoan ngoãn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro