Chương 63: Suýt nữa thì chết người ta (6)

Edit: Trangthuchu

Trong nháy mắt, tất cả mọi chuyện lần nữa trở về như lúc đầu.

Ai oán thì có ai oán,sắc mặt dịu dàng , cùng với con ngươi tràn đầy sự sợ hãi, thay đổi không ít,thực sự được thể hiện mười phần.

"Vương gia, ta thật là oan uổng, ta thật sự không có động tới đồ đạc trong phòng ngươi. Ta thật sự chỉ mới nằm qua giường lớn trong phòng ngươi, ta cũng thật sự không cố ý trốn ngươi chạy vào trong. Ta càng thực sự muốn chọc giận ngươi. Thỉnh cầu Vương gia có thể thứ lỗi cho Đàn Nhi một lần." Nói một lúc liên tục vài cái thực sự, mà mỗi lần nói một câu, đều đem hai chữ "Thực sự" mà nhán mạnh.

Khúc Đàn Nhi có ngu đi nữa thì cũng thấy được tình huống trước mắt không đúng.

Mà nàng cũng không phải là đần.

Không ngờ, Mặc Liên Thành cau mày tiếp tục hỏi, \ "Sau đó thì sao? \ "

"Vương gia, ngài đại nhân đại lượng, nhất định sẽ không so đo với Đàn Nhi."

"Ah, thật không?"

"Đúng vậy, đúng vậy. Sắc trời không còn sớm, Đàn Nhi sẽ không quấy rầy Vương gia nghỉ ngơi. Vậy Đàn Nhi xin rời đi trước." Khúc Đàn Nhi cười khan, lúc đi tới cửa phòng còn đặc biệt chọn đường xa hơn, không muốn trực tiếp đi qua phía hắn.

Chỉ có điều, vào lúc đã đi ra được mấy bước, nàng đột nhiên lại ngừng lại, đôi mắt đẹp rất nhanh hướng đến góc bên cạnh giường lớn nào đó đảo qua một cái, lại nghiêm túc nhìn về phía Mặc Liên Thành: "Có đôi lời, ta nghĩ thật lâu, nhưng vì suy nghĩ cho sức khoẻ Vương gia ngày sau ta cảm thấy vẫn cần phải nhắc nhở ngài một câu. Tuy là ta cũng biết Vương gia ngài thích sát sinh, thế nhưng, sau khi giết cái người thì nên vứt hắn vào nơi hoang vu một tí, hoặc là chôn luôn đi cũng không cần giấu hắn ở trong phòng. Người này một khi đã chết, thi thể sẽ biến chất, sau đó hư thối, cuối cùng còn có thể phát sinh mùi hôi thối khó ngửi, có thể đối với thân thể Vương gia sẽ không tốt. "

Xem đi, nàng vẫn là thay hắn lo nghĩ. Dù sao, nàng còn chưa thể quay về thế kỷ 21, thời gian còn ở đây nàng cũng không muốn làm quả phụ.

"Thi thể?" Mặc Liên Thành híp mắt một cái, trong nháy mắt nhìn qua phòng một lượt.

Trong phòng trừ hắn cùng nàng ra, chẳng lẽ còn có người khác...

"Cạch! Cạch!" Lập tức có hai tiếng ra hiệu.

"Chủ tử?" Vu Hạo đột nhiên xuất hiện trong phòng, chờ chỉ thị của Mặc Liên Thành.

"Ngươi... Hắn?" Khúc Đàn Nhi trợn to hai mắt, khó tin nhìn động thái của Mặc Liên Thành. Lúc đầu nàng còn hoài nghi hắn đột nhiên trong nháy mắt muốn làm gì, nhưng ngay lúc Vu Hạo xuất hiện nàng cũng biết là chuyện gì.

Một giây kế tiếp, Khúc Đàn Nhi nhanh chóng hướng bên cạnh Vu Hạo chạy tới, ngón tay nhỏ nhắn hướng về một góc khác thường sau giường, ý nói nơi đó có người! Vừa rồi trong lúc vô ý ngã từ trên giường xuống, nàng cũng vô ý nhìn thấy góc bên đó có giày lộ ra ngoài. Nàng cho dù có ngốc, cũng tuyệt đối không cho rằng Mặc Liên Thành sẽ thực sự giết người sau đó giấu ở trong phòng.

Lúc Mặc Liên Thành nói nàng động đồ đạc trong phòng, nàng liền biết là phòng trong có kẻ gian!

Mẹ kiếp, suýt chút nữa hại nàng chịu tiếng xấu thay cho người khác!

"Khụ khụ, tên kia, ngươi cũng nên đi ra đi. Dù sao trốn phía sau giường không khí cũng không tốt, hẳn là hô hấp sẽ không thoải mái, không bằng đi ra hít thở không khí, lại có ánh sáng nha! Tuy là ta cũng không muốn ngươi đi ra, nhưng dù sao phòng này cũng là của người khác. Người ta buồn ngủ, ngươi lại đứng ở phía sau giường, e là sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác nha." Khúc Đàn Nhi nhẹ giọng nói, một bên vừa nói, một bên còn lặng lẽ hướng cửa lùi ra.

Lúc này không đi, còn đợi đến khi nào.

"Ha ha, thật không nghĩ tới, lại bị các ngươi phát hiện." Nam nhân áo đen từ phía sau giường đi ra. Ánh mắt quét qua những người có trong phòng, trong mắt còn ý một phần ý cười, mà ánh mắt lúc đảo qua Khúc Đàn Nhi, ý cười ngược lại là càng đậm. Thực sự là một nữ nhân thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro