Chương 75: Nhu nhược cũng là một kiểu tự vệ (3)

Editor: Alex

Vân Ưu Liên chán ghét mà quét mắt qua điểm tâm trên mặt bàn, quay đầu lại, liền cầm chén từ trên tay nha hoàn, bưng đến trước mặt Mặc Liên Thành.

"Để đó đi." Mặc Liên Thành khoát khoát tay, ánh mắt vẫn chuyên chú vẽ bức hoạ, tựa như nhất thời không được mà kể cả một khắc cũng không muốn ngừng tay.

"Không được, Vương Gia, người sao có thể không ăn một chút gì được, như thế sẽ khiến thân thể người không tốt. Cháo này là một chút tâm ý của thiếp , Vương Gia sao có thể làm như vậy." Vân Ưu Liên nói xong, trong mắt còn xuất hiện một chút ẩm ướt, dường như bị câu nói của Mặc Liên Thành làm cho đau lòng.

Phi phi phi ! Nữ nhân này, hình như còn diễn thật hơn so với nàng ?

Khúc Đàn Nhi lắc đầu, bờ môi động động, cũng không nói ra cái gì, tiếp tục mài mực.

"Vương Gia, người ít nhiều cũng nên uống chút đi." Vân Ưu Liên bất mãn, ý định đưa cháo cho Mặc Liên Thành lại thất bại.

"Ah, vừa vặn bụng ta cũng đang đói. Bát ca không uống, vậy không bằng để Thập Tứ Đệ ta uống đi." Mặc Tĩnh Hiên thật sự là nhìn không nổi nữa, mà bụng cũng đúng lúc là đói.

"Thật ngại quá Thập Tứ Vương Gia, nếu như Thập Tứ Vương Gia thật muốn húp cháo, Ưu Liên lập tức bảo nô tì mang một bát mới lên đây." Vân Ưu Liên liền không hề nghĩ ngợi, liền trực tiếp cự tuyệt.

"không cần." Mặc Tĩnh Hiên nhún nhún vai, lười đi để ý loại chuyện nhỏ nhặt này, tự nhiên rót trà uống.

"Vương Gia, nữ tử kia là nha hoàn từ viện nào tới, sao tới giờ thiếp chưa thấy qua, có phải mới tới hay không? Nhưng mà, nhìn nha hoàn này lớn lên cũng không có gì đặc biệt, không bằng để thiếp thay cho Vương Gia một nha hoàn khác tay chân linh hoạt đến đây đi, tránh khỏi nàng làm việc bất lợi khiến Vương Gia không vui." Vân Ưu Liên trừng liếc mắt Khúc Đàn Nhi. Bởi vì Khúc Đàn Nhi vừa gả vào Vương Phủ không lâu, mà nàng ta tự giữ thanh cao, căn bản không có đi Tuyết Viện thỉnh an, cho nên hôm nay thấy Khúc Đàn Nhi còn tưởng rằng là nha hoàn, nhưng một nha hoàn tuyệt mỹ như thế, cũng là kình địch của nữ nhân Bát Vương Phủ bọn họ.

"Ta không phải nha hoàn." Khúc Đàn Nhi nhẹ giọng đáp lời, đầu cúi thấp, tiếp tục mài mực. Tuy là có trả lời Vân Ưu Liên, ánh mắt nàng lại chưa từng tiếp xúc với ánh mắt nhìn chằm chằm nàng của Vân Ưu Liên, ngược lại coi như không có sự tồn tại của Vân Ưu Liên.

"Không phải nha hoàn, vậy sao ngươi lại ở trong thư phòng? Hơn nữa còn giúp Vương Gia mài mực? Vừa nhìn quả thực đúng là một kẻ mang mệnh nha hoàn, Không có vóc người cũng không có tướng mạo, ngươi chẳng lẽ còn muốn làm Vương Phi sao?

"Ta đúng là không phải nha hoàn."

"Nàng đúng là Vương Phi của Bản vương."

Khúc Đàn Nhi cùng Mặc Liên Thành cùng lúc lạnh nhạt lên tiếng giống nhau, cơ hồ cùng thời gian đáp lời.

Kì lạ là, trong giọng nửa phần bất mãn cũng không có, thực sự khiến người ta hoài nghi hai người có biết hai chữ tức giận là gì không.

Khúc Đàn Nhi quét mắt nhìn Vân Ưu Liên, ánh mắt chuyển qua Mặc Liên Thành, cũng không nói thêm cái gì, lại lại tiếp tục mài mực.

Nữ nhân này, vừa mới mở miệng, liền khiến người khác cảm thấy chán ghét. . . Đủ kiêu ngạo .

"Ô! Hoá ra người là Tứ Tiểu Thư từ Khúc Phủ gả tới. Muội muội có gặp qua Vương Phi, lại nói, muội muội nghe nói Vương Phi ở nhà mẹ đẻ không được sủng ái, lại không nghĩ đến, Vương phi đến Bát Vương Phủ vậy mà cũng không được Vương Gia sủng ái. A... người xem cái miệng này của muội, quá tuỳ tiện muốn nói gì thì nói rồi. Nếu khiến Vương phi không vui hay có lỡ đắc tội với Vương Phi, Vương Phi cũng đừng nên trách muội nha." Vân Ưu Liên mắt lạnh quét qua Khúc Đàn Nhi, chanh chua nói ra, nửa phần mặt mũi cũng không lưu cho ai.

"Sao lại thế." Khúc Đàn Nhi cười nhạt một tiếng, thái độ cùng tính khí vô cùng tốt, ngay cả biểu tình trên mặt cũng không có thay đổi qua một chút.

Nữ nhân này, muốn nói thì cứ nói đi nhưng cũng không cần phải nói ác đến như vậy chứ. Khúc Đàn Nhi liếc mắt khinh bỉ nhìn nàng ta.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro