Chương 76: Nhu nhược cũng là một kiểu tự vệ (4)

Editor: Alex

Lão hổ không ra oai, liền coi nàng là con mèo bệnh sao. . . nhưng nàng vẫn nhịn một chút. Hai huynh đệ họ Mặc còn đang nhìn, nàng cũng không muốn chết quá sớm, quá khó nhìn.

"Thế thì tốt rồi, người cũng biết, cái miệng này của muội muội ta, mở miệng nói ra có khi đắc tội người nào đều không biết, nếu là. . ."

"Ừm, là rất làm cho người ta chán ghét." Khúc Đàn Nhi gật gật đầu, lại cho nàng một lời khẳng định.

Chỉ là, Khúc Đàn Nhi vừa nói xong, cả khuôn mặt Vân Ưu Liên hết xanh lại trắng.

"Sắc mặt ngươi thực không tốt, có phải không thoải mái hay không? Nếu thấy không ổn thì để nha hoàn đi mời đại phu tới xem một chút." Khúc Đàn Nhi lo âu mà nhìn nàng, giống như thực sự sợ nàng hô hấp không thuận một cái sẽ lập tức ngã xuống.

"Vương Phi thật sự là nói giỡn, muội làm sao lại không thoải mái đây?" Vân Ưu Liên cắn răng nói, ánh mắt quét về phía Khúc Đàn Nhi, trong mắt lóe lên một tầng hận ý.

"Vương Gia, mực của ngài đã mài xong." Khúc Đàn Nhi quét mắt qua bức hoạ sắp hoàn thành của Mặc Liên Thành. Bình thường nói, lúc đầu nàng cũng không để ý hắn đang vẽ cái gì, nhưng nhìn kỹ một chút, Mặc Liên Thành lại đang vẽ cảnh vật. Điểm đáng chết là cảnh vật này thực sự nhìn quen mắt, có vẻ như. . . Ô, hoá ra chính là sân trước bên trong Tuyết Viện của nàng.

Nàng choáng. Thật đáng buồn, nàng không nghĩ đến, hắn như vậy mà vẽ đến một chỗ không sai, một đường không kém.

Chỉ là. . . Lại tiếp tục mài, sợ là nàng sẽ bị ánh mắt bắn tới của thị thiếp nào đó giết chết nha.

Nữ nhân trừng nữ nhân, quả nhiên không phải hung ác bình thường. Hơn nữa, nữ nhân đối diện đang trừng mắt nhìn nàng, lại là một nhân vật hung ác.

"Tiếp tục mài." Mặc Liên Thành nhàn nhạt trả lời, vẫn thờ ơ mà vẽ bức hoạ.

"Không bằng thiếp thay Vương Gia mài mực đi." Vân Ưu Liên nghe xong, thấy Mặc Liên Thành muốn tiếp tục vẽ, liền lập tức chạy tới cướp lấy phần việc của Khúc Đàn Nhi.

"Tạ. . ." Khúc Đàn Nhi vốn muốn nói tiếng cảm ơn, sau đó tiện thể nhường đi vị trí này. Chỉ là, lời cảm ơn còn chưa có nói xong, Vân Ưu Liên một mực đi tới, liền không nói hai lời, cứng rắn muốn đoạt đi thỏi mài mực trong tay nàng.

Có thể nhẫn nại, không thể nhẫn nhục. . .

Vân Ưu Liên liền coi như là không có ôn tồn đi, nhưng động tác cũng nên ôn nhu một chút nha, nàng cũng không đến mức chết cầm không buông cái kia đâu.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác. . .

"Không cần, ta tự mình tới là được rồi." Kết quả, Khúc Đàn Nhi vốn định buông tay, nhưng nửa đường thay đổi ý định, lại cầm chặt đầu mài mực một chút, mà động tác mài mực cũng không ngừng, ngược lại càng chăm chú hơn một chút.

"Không cần phiền phức, dù sao muội cũng đã quen hầu hạ Vương Gia. Chuyện này cũng không có phiền đến Vương Phi, người nên buông tay, để muội muội làm là được rồi." Vân Ưu Liên âm hiểm mà trừng mắt với nàng, cánh tay đang vươn ra để giật đồ cũng càng dùng sức.

Trái lại Mặc Liên Thành bên kia lại có vẻ như chưa từng chú ý tới hai nữ nhân sắp đánh nhau bên này, thần sắc chuyên chú, tiếp tục vẽ tranh, ngẫu nhiên còn đem bút lông hướng phía trên nghiêng chấm lấy mực, sau đó lại tiếp tục vẽ tranh.

Đột nhiên, bên trong thư phòng là một cảnh quái dị.

Một bên tranh đoạt đến kịch liệt, một bên tập trung vẽ đến mức không chút nào phân tâm, mà một bên khác là Mặc Tĩnh Hiên cùng Kính Tâm nhìn tuồng kịch. Hai người đều lẳng lặn nhìn chằm chằm tình huống nhất động nhất tĩnh này, vẫn là giữ nguyên im lặng.

"Khụ khụ, ta hỏi, ngươi tên gì?"

"Bẩm Thập Tứ Vương Gia, nô tỳ gọi là Kính Tâm." Kính Tâm trả lời.

"Việc kia... ngươi có phải nên đi qua giúp đỡ chủ tử nhà ngươi một chút hay không?" Khoé miệng Mặc Tĩnh Hiên hơi rút rút, quái dị mà nhìn Kính Tâm.

"Nô tỳ là lực bất tòng tâm. Vậy không biết tại sao Thập Tứ Vương Gia không đi đánh tiếng với Vương Gia một chút?"

"Khụ khụ, kỳ thật Bản Vương cũng lực bất tòng tâm ."

Sau đó, hai người lần nữa trầm mặc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro