Editor: Alex
Mặc Liên Thành cười nhạt, mà với bàn tay nhỏ bé còn đang vô thức nắm tay hắn của người nào đó, hắn cũng lười nhắc nhở nàng, ngược lại còn tự nhiên vuốt một chút.
Tuy nhiên lúc tay chạm vào vết sẹo nhỏ sắp mờ đi trên mu bàn tay nàng ánh mắt hắn chợt dừng lại: "Cái này là do đâu?"
"Chính là do cái vị đại..." Khúc Đàn Nhi vừa định nói nhưng lời vừa đến khóe miệng, liền cảm thấy không ổn. Hơn cả là do hắn nắm tay nàng, nghiên cứu cái vết sẹo hiện tại đang mờ dần đi - thứ mà đã từng khiến nàng tức giận muốn chết. Nàng dùng sức một chút, muốn rút tay ra, thuận tiện còn đáp trả hắn một câu. "Mắc mớ gì tới ngươi."
"Bản vương đang hỏi ngươi." Mặc Liên Thành hơi dùng sức nàng liền không có cơ hội rút tay về.
"Tay của ta, ta muốn đáp thì đáp, không muốn trả lời, thì không trả lời. " Hắn ta thực sự coi tự mình là vua sao, nàng khinh thường để ý tới hắn.
"Nơi này là Bát vương Phủ của bản vương, tất cả người ở đây đều là người của Bản vương, ngay cả ngươi, cũng, vậy."
"Không cẩn thận cắt phải. " Khúc Đàn Nhi cong khoé môi, cho dù là bất mãn cũng vẫn trả lời hắn. Chỉ là câu trả lời này, lại có cảm giác tùy tiện lấy cớ qua loa để hắn cho qua thôi.
Nam nhân này, tự nhiên sao lại có ý tốt quan tâm đến vết thương trên tay nàng?
Nàng ngửi thấy mùi vị âm mưu thật nồng. Hắn không phải là muốn dùng mỹ nam kế với nàng chứ?
"Cái giường kia còn muốn không?" Mặc Liên Thành nhàn nhạt hỏi, cũng không nói gì về cách trả lời của nàng, chỉ hỏi nàng một chuyện khác. Tuy nhiên hắn khẳng định, vấn đề của hắn nàng nhất định sẽ trả lời.
Một chiếc giường hắn dùng ngủ hai mươi mấy năm, cũng không thấy ngủ có vấn đề gì, nhưng hết lần này đến lần khác lại có người coi nó là bảo bối. Xem ra hắn có nên đánh giá lại giá trị của chiếc giường này hay không?
Khúc Đàn Nhi trừng mắt một cái, vốn dĩ không muốn nổi giận, cuối cùng... Cuối cùng, nàng lại tức giận đến mức nét mặt cũng thay đổi.
Hắn, hắn, hắn...
Nam nhân này, ý tứ uy hiếp đủ rõ ràng, nàng... Nhận.
"Thật đúng là do ta không cẩn thận cắt phải. "
Kết quả, kết quả là, vẫn là một câu kia, chỉ có điều gương mặt Khúc Đàn Nhi chăm chú mà chân thành khiến người ta nhìn không thấy điểm đáng ngờ.
"Ah?" Mặc Liên Thành nhẹ nhướng mày, cũng không nói gì, nhưng cũng không tin tưởng. Lần đầu tiên hắn hỏi đến, phản ứng đầu tiên của nàng phẫn hận như vậy, hắn liền biết rõ vết thương nhỏ này chắc chắn không phải do nàng làm.
"Thôi được. Nói cho ngươi nghe cũng không sao. Vết thương kia là do đại tỷ của ta ngày đó nhìn thấy ta rất bất mãn, sau đó liền muốn cho ta một cái tát. Nhưng ta lại theo phản xạ không cẩn thận dùng tay này chắn lấy. Sau đó vết thương là do đấy mà tạo thành." Chuyện này từ tám trăm năm trước nàng cũng không muốn nhắc lại. Vừa nhắc tới lại bốc lửa giận ngút trời. Khi đó đại tỷ của nàng là Khúc Phán Nhi muốn huỷ đi khuôn mặt của nàng, thậm chí ngay cả kế giấu ám khí ở trong ống tay cũng làm ra. May mắn là nàng đã dùng tay ngăn lại, nếu không...
"Ah, cứ như vậy sao?"
"Tin hay không là tuỳ ngươi. Được rồi, ổn thoả rồi chứ, có thể trả tay lại cho ta chưa?" Nàng thật buồn bực, giống như tay nàng là đồ vật vậy, người khác mượn, sau đó lại phải kêu người ta trả lại.
Mặc Liên Thành lại không nói gì, nhàn nhạt buông lỏng tay ra, chỉ là, ánh mắt nhìn nàng lại nhiều hơn một phần ý vị trầm tư sâu xa.
"Nếu đã không có chuyện gì, ta có phải có thể được trở về viện không?" Khúc Đàn Nhi giật nhẹ khóe miệng. Không có biện pháp nha, nàng hiện tại đang ở dưới mái hiên người khác, thật sự là không thể không cúi đầu, đây chính là không quyền không thế cũng không còn địa vị. Thật bi ai!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro