Chương 28 : Ngươi muốn làm gì!.

Edit : Han.Nhiễm Diên thành công bị Quý Thịnh đưa lên nơi đầu sóng ngọn gió, Trịnh Thái Hậu còn chưa có động tĩnh gì, Tướng Quốc đã mang theo Thượng Khanh vào hậu cung, dùng đủ loại lý lẽ lễ nghĩa tới tình cảm thuyết phục, lời trước lời sau đều mang hàm ý, nàng là loại nữ nhân có xuất thân hèn mọn thì sao có thể vọng tưởng nực cười chiếm lấy hậu vị.

Mới đầu Nhiễm Diên còn coi như gió thoảng bên tai không hề nghe thấy, nhưng nàng thật sự đã xem nhẹ tài ăn nói của nhóm chính khách này rồi, cuối cùng ngày ngày bị nháo đến không yên, dưới sự giận dữ, nàng từ Trường Hoa Điện dọn sang ở huyên thất yên lặng nhất Bàng Cung, người tới đều bị chắn ở ngoài cửa coi như không thấy.

Mà Quý Thịnh từ đầu đến cuối vẫn tuỳ ý để tình thế phát triển, thực hiển nhiên, hắn là cố ý.

"Trước đây ta không hề biết, huyên thất này trồng hoa anh đào lại đẹp như vậy."

Lười biếng nằm nghiêng thân trên sập trúc, Nhiễm Diên thưởng thức hoa anh đào màu hồng phấn trong tay, cánh hoa mịn màng màu sắc diễm lệ, phóng tầm nhìn ra xa, giữa đình uyển là một cây hoa anh đào cao tới một trượng, lớp lớp hoa nở chồng chất tản ra mùi thơm, so với hoa đào tháng ba còn muốn rực rỡ hơn vài phần.

Nữ Âm nấu trà hoa sen, rót đầy chén ngọc đưa tới cho Nhiễm Diên, cười nói: "Nghe nói là Chiêu Thái Hậu thích hoa anh đào, cố ý chuyển từ cố quốc về đây trồng, mới đầu rất khó chăm sóc, phải mất mấy năm mới ra được vài ngọn, không nghĩ tới mấy chục năm trôi qua hoa lại nở khắp nơi này."

Chiêu Thái hậu Mị Trịnh nổi danh như sấm đánh bên tai, bà là người mà Yến Khang Công đoạt về từ Sở Quốc, vốn là nữ nhân sống nơi hoang dã, khi Khang Công du tẩu qua ba quốc gia tới Sở, ở Vân Mộng Trạch trời xui đất khiến gặp bà, vừa nhìn thấy liền kinh vi thiên nhân*, không màng đến thân phận của Chiêu Thái Hậu liền muốn cưới bà, điều không ngờ đến chính là một nữ nhân như vậy, trừ bỏ mỹ mạo kinh người còn có tài trị quốc, sau này bà cùng Khang Công lâm triều, đã mở ra thời kỳ cường thịnh của Yến Quốc.

(*kinh vi thiên nhân: nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc, cho rằng đó là thần tiên chứ không phải người)

Bà vốn không có họ, vẫn là khi Khang Công lập bà làm hậu, Sở Quốc nghe nói vương hậu là nữ nhân Sở Quốc, vì muốn tăng tình hữu hảo trong quan hệ với Yến Quốc, mới chiêu tôn bà thành Sở Quốc công nữ, để bà lấy quốc họ là Mị, lão Yến Vương Cơ Hữu sau này là nhi tử của Chiêu Thái Hậu.

"Phu nhân, nếu luận xuất thân, Chiêu Thái Hậu còn chưa đuổi kịp ngài đâu, ngài cũng đừng nghe lời của Thượng Khanh cùng các đại nhân, Đại Vương nói muốn lập ngài làm hậu, thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời."

Nhiễm Diên nhấp một ngụm trà hoa, trong miệng hương sen nhàn nhạt, thêm khối băng làm nước trà có chút mát lạnh, nắm chén ngọc hài hước cười: "Gan ngươi thật lớn, lời này mà cũng dám nói ra, ta làm sao có được bản lĩnh trị quốc như Chiêu Thái Hậu."

Giả thiết nữ tử xuyên qua tài năng xuất chúng đại sát tứ phương, hoàn toàn không có tý liên hệ nào với Nhiễm Diên.

"Ta có chút mệt mỏi, Nữ Âm ngươi lui xuống đi, nhớ đừng để người nào qua đây quấy rầy ta."

Bị nhóm Thượng khanh, Đại phu náo loạn nhiều ngày như vậy, giấc ngủ của Nhiễm Diên bị ảnh hưởng nghiêm trọng, lúc này mới ngồi một hồi liền có chút mệt, một bên sườn là hồ nước xanh trong, từng luồng gió mát mang theo hương hoa thổi qua, nàng ỷ người vào gối trên sập, không bao lâu sau liền ngủ mất.

Quý Thịnh từ bên hồ dạo bước mà đến, xa xa đã nhìn thấy cảnh một mỹ nhân say giấc đẹp như tranh, lặng yên đến gần, từ trên cao nhìn xuống Nhiễm Diên đang ngủ say, lâu ngày không thấy, nàng tựa hồ lại đẹp lên mấy phần.

Duỗi tay thay nàng vén gọn áo lụa mỏng hỗn độn, cánh tay cùng bàn tay đeo tơ vàng trắng mịn làm người tâm ngứa, ánh dương ấm áp xuyên thấu qua kẽ hoa, rơi xuống trên trán mỹ nhân oánh bạch kiều mị, lông mày như núi xa, phấn môi tựa nụ hoa.

Đã hai năm kể từ lần đầu tiên Quý Thịnh nhìn thấy Nhiễm Diên, hắn vẫn luôn nhớ mãi khi mới gặp nàng, cái cảm giác bồi hồi tim đập hưng phấn kia, khi ấy nàng ngã ngồi ở trong bụi cây, bộ dáng khóc thút thít so với con thú nhỏ chưa cai sữa còn chọc người yêu thương hơn.

Lúc đó Nhiễm Diên ngây ngô linh động, lại càng như là u lan nơi đáy cốc, luôn nói những lời kỳ quái, ai cũng không biết lai lịch của nàng, cho dù đã trở thành Phu nhân, những nam nhân khác vẫn luôn trộm dùng ánh mắt ngắm nàng.

Mà hiện tại, Nhiễm Diên thành thục vũ mị, phong tư yểu điệu, một ánh mắt một nụ cười đều mang theo mị hoặc đáng sợ, Quý Thịnh cảm thấy thật may mắn, là hắn đã đem nàng biến thành như vậy, cho dù một ngày kia chết chìm trong nhu tình của nàng, hắn cũng không hối hận.

"A Diên của ta....."

Hắn nỉ non đưa tình, ánh mắt thâm thuý còn dao động trên má nàng, cũng không biết mơ thấy cái gì, cánh môi phấn nộn khẽ cười, lộ ra vài phấn tiểu ý nghịch ngợm, Quý Thịnh nhịn không được cúi người hôn xuống giữa trán nàng.

Vừa rời đi vài phần, chỉ thấy lông mi dài như cánh bướm của Nhiễm Diên khẽ run lên, Quý Thịnh liền đối diện với một cặp mắt đẹp, sóng mắt liễm diễm, nàng tựa hồ còn có chút hoảng hốt khi nhìn thấy hắn, mày liễu hơi nhíu.

"Ngươi không chết?"

Khuôn mặt tuấn tú của Quý Thịnh nháy mắt đen thui, hiện tại hắn có lẽ đã đoán được mộng đẹp của nàng là gì, bóp chặt cằm nhỏ tinh tế của nàng nhấc lên: "Làm sao, Bổn Vương còn sống, A Diên có vẻ rất thất vọng?"

Thanh âm trầm thấp lập tức doạ Nhiễm Diên tỉnh táo lại, xấu hổ đẩy tay Quý Thịnh ra, chịu đựng cằm bị bóp đau đớn, cười ngọt ngào: "Là Đại Vương a, ta hình như vừa mới nói mớ, nhất định là nói mớ."

Ánh mắt trong trẻo của nàng đong đầy ý cười chân chó (nịnh nọt), Quý Thịnh hừ lạnh một tiếng: "Nói mớ sao? Tới, nói Bổn Vương nghe, mơ thấy cái gì?"

Nhiễm Diên nào dám nói gì, chẳng nhẽ muốn nàng nói cho hắn, mơ thấy hắn bị nàng lột sạch quần áo, sau đó dùng một chân đá vào trong ao sao? Giấc mộng sảng khoái như vậy, nàng chỉ có thể âm thầm chôn ở đáy lòng.

"Không, không có gì!"

"Không muốn nói thì thôi."

Quý Thịnh khẽ nhíu ấn đường, đáy mắt phát ra một tia nguy hiểm, Nhiễm Diên lại không tự biết, còn tưởng rằng hắn thật sự sẽ không tính toán nàng, vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ Quý Thịnh bỗng nhiên duỗi tay, đem nàng chặn ngang kẹp ở dưới nách, dùng vũ lực chế trụ nàng.

"A! Ngươi muốn làm gì!"

Nhiễm Diên kinh hoảng tiêm hô, nàng quá mức nhỏ xinh, hắn không tốn nhiều sức đã kẹp nàng dưới tay bước đi, đại chưởng không chút nào thương tiếc vỗ vỗ mông nhỏ không ngừng vặn vẹo ở phía trước của nàng.

"Ngoan ngoãn một chút, nếu Bổn Vương là nàng, sẽ không ngốc đến mức tiếp tục lộn xộn."

Eo thon bị hắn kẹp sinh đau, Nhiễm Diên rũ đầu ở phía sau lưng hắn liều mạng đánh đấm cũng không cản được hắn nện bước hướng vào sâu trong rừng hoa anh đào đi tới......

Tác giả ps: Bạn trai Đại Vương bạo lực login ~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro