Chương 8
"Mau vào đi."
"Đây là nơi nào vậy?"
Ly Luân tò mò nhìn quanh, viện này thật đẹp, trong sân còn trồng một cây đào xinh xắn.
"Đây là nhà của chúng ta."
Chu Yếm nhìn viện tử với vẻ mặt đầy hoài niệm, thì thầm: "Đào Nguyên Cư, ta đã quay lại rồi."
"Nhà của chúng ta?"
Ly Luân hơi nghi hoặc nhìn Chu Yếm.
"Đúng, nhà của chúng ta."
"Một tháng trước, khi ta đến tìm Bạch Trạch thần nữ, đã tiện thể ghé qua nơi này và mua nó."
Kiếp trước, hắn từng trải qua tám năm thống khổ nơi đây, nhưng cũng cùng tổ đội tập yêu ty của mình có được những đoạn thời gian vui vẻ.
Khi trúng độc của Ôn Tông Du, trong cơn mê man, hắn đã mộng thấy tất cả... cả Ly Luân. Lần này, hắn muốn biến mộng thành thực.
Tuy Ly Luân không hiểu rõ lắm, nhà của họ chẳng phải ở Đại Hoang sao? Sao lại có thêm một cái? Nhưng điều đó cũng không ngăn cản được sự vui vẻ trong lòng y.
.....
"Chuyện này sao có thể xảy ra được?"
Ly Luân ném tập hồ sơ nặng nề lên bàn, khó tin đến cực độ.
Chu Yếm bất đắc dĩ nhặt lại, trong hồ sơ ghi rằng trong thành có yêu giết người, kẻ bị hại không ai khác, chính là tri châu Thông Châu.
"Không thể nào, Hình Thiên xưa nay sống ở Đại Hoang, sao vô duyên vô cớ lại đi giết người?"
Ly Luân giận dữ nói.
"Chắc lại là bọn người kia không tìm được hung thủ thật, nên tùy tiện bắt một yêu thú ra chịu tội thôi."
Chu Yếm không đáp lời.
Vụ án ghi chép rất sơ sài, chỉ vài câu ngắn ngủi, chưa thể kết luận được gì.
Hắn lật lại hồ sơ, bất ngờ có một tờ giấy rơi ra.
Nhặt lên nhìn thử.
"Là Hình Thiên..."
"Cái gì?"
Ly Luân cũng bước đến xem, là một bức hoạ, dù không muốn tin, nhưng đúng là chân dung Hình Thiên.
Nhưng Hình Thiên đang ở Đại Hoang cơ mà...
Phàm nhân làm sao có thể vẽ ra được hắn? Chẳng lẽ Hình Thiên thực sự đã trốn khỏi Đại Hoang?
"Đi thôi, hồ sơ viết quá ít, chúng ta phải tự đến hiện trường xem xét."
Ly Luân có chút không tình nguyện, nhưng vì Chu Yếm, y vẫn đồng ý đi cùng.
.....
"Quạ quạ..."
Khi hai người đến nơi thì trời đã chạng vạng.
Vụ thảm sát xảy ra trong phủ tri châu Thông Châu. Người trong phủ đã dọn đi hết, chỉ còn lại một tòa phủ đệ trống không.
Từng đàn quạ đen lượn quanh bầu trời, phát ra tiếng kêu khàn khàn, nặng nề, nhuốm màu bất tường.
Cánh cổng đã bị quan binh địa phương dán giấy niêm phong.
"Thật không hiểu nổi, chỉ hai tờ giấy này mà muốn phong ai được chứ?"
Ly Luân vung tay, hai mảnh giấy niêm phong lập tức bị thổi bay.
Chu Yếm chỉ lắc đầu cười, nhân gian tuy tốt đẹp, nhưng quy củ lại quá nhiều: lễ giáo, phụ quyền, hoàng quyền... đè ép đến mức con người không thể thở nổi. Ly Luân vốn bản tính tự do, hà tất phải kìm nén y? Có hắn ở đây là được rồi, lát nữa dán lại là xong.
.....
Đẩy cửa ra, một mùi máu tanh nồng nặc trộn lẫn với mùi mốc ẩm ập vào mặt.
Sân viện trống trải, chỉ còn lại thi thể của tri châu đại nhân, đầu bị chém rơi, đang quỳ gối trước một gian phòng.
Chu Yếm vội vàng tiến lên kiểm tra, phát hiện đôi mắt đã bị móc đi, chỉ còn lại hốc mắt trống rỗng. Ngay cả trong miệng cũng không biết bị nhét thứ gì vào, thật sự quá mức buồn nôn.
Ly Luân cũng bước lại liếc nhìn, rồi lập tức nhăn mặt bỏ đi đầy chán ghét.
Trong ao nước giữa sân, tuyết tan lẫn nước ao, lũ cá bên trong đều nổi bụng trắng, miệng không rõ bị nhét thứ gì.
Băng qua cây cầu nhỏ trên ao, ở cuối cầu xuất hiện một bàn tay đứt lìa không có ngón, chỉ còn lòng bàn tay. Chu Yếm vội quay lại kiểm tra... không đúng, tay hắn vẫn nguyên vẹn, vậy đây là tay của ai?
Ly Luân lấy tay áo che mặt, tuy là đại yêu, nhưng cũng chưa từng thấy cảnh tượng thê thảm thế này.
"Gâu!"
Một tiếng chó sủa vang lên khiến bọn họ chú ý.
Có người?
Lần theo tiếng sủa, cả hai đi về phía đình sau nhà, còn chưa đến gần, mùi máu tanh đậm đặc đã xộc tới.
Ly Luân vô thức lùi lại mấy bước, còn cúi xuống kiểm tra gấu áo mình, sợ bị nhiễm phải mấy thứ bẩn thỉu gì.
Trong đình, mấy con chó hoang đang tranh nhau cắn xé một vật gì đó thấy có người tới, mắt chúng ánh lên tia xanh rực đầy hung ác.
"Mộng..."
Dù không sợ mấy con chó hoang, nhưng quả thực cũng vướng víu. Chu Yếm liếc nhìn Ly Luân, thấy y đang bịt mũi đứng tránh xa, đành bất đắc dĩ nhún vai, tự mình tiến đến xem xét.
Chỉ thấy dưới đất có vài đống thịt máu nhầy nhụa đang ngọ nguậy.
Chu Yếm dùng linh lực kiểm tra, đây là người, nhưng cũng chẳng thể gọi là người được nữa: xương cốt đã bị nghiền nát hoàn toàn, chỉ còn lại thịt nát lẫn tóc rối.
Nhìn kỹ, có thể thấy một cánh tay đã bị mất, vậy là giải thích được cái tay ở bờ ao rồi.
Ngẩng đầu lên, hắn bất ngờ giật mình: trên bàn đá, hai tiểu cầu đỏ rực đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Chu Yếm bất lực cười khổ
Phải có thù hận cỡ nào mới ra tay thế này chứ.
Trời dần tối, sân viện càng trở nên âm u rợn người. Chu Yếm quay đầu lại, thấy Ly Luân đang thất thần.
Hắn giơ tay khẽ vẫy trước mặt y.
"Sao vậy?"
Hắn lo Ly Luân không thích ứng nổi, tuy trong Đại Hoang, yêu thú cũng có tàn sát lẫn nhau, nhưng thường chỉ một đòn chí mạng, hiếm khi thấy cảnh tượng tàn khốc như thế này.
"Không sao."
Ly Luân lắc đầu.
Chiêu này có thể lừa được Chu Yếm của kiếp trước, nhưng không lừa được một Chu Yếm đã sống lại.
Song, Chu Yếm cũng không muốn dây dưa quá nhiều ở nơi nặng nề này.
Tốt nhất là ra ngoài rồi nói tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro