Chap 52: Cửa bị phá
Vương Nguyên rùng mình, trợn mắt nhìn hắn: "Chậm chút, thoải mái. . . . . ."
"Kêu to lên."
"A ——" Vương Nguyên cảm thấy thẹn trào nước mắt, phục tùng mệnh lệnh của hắn.
Vương Tuấn Khải tựa hồ vẫn không hài lòng, vẫn rống to: "Lại kêu!"
Vương Nguyên nức nở một tiếng, đề cao âm lượng.
Có lẽ là tiếng kêu kích thích hắn, động tác của hắn càng thêm điên cuồng: "Lại kêu! To lên!"
Như thế, bốn năm lần. Vương Nguyên nghĩ là hắn đang hưng phấn, đến cuối cùng phát hiện hắn là đang phẫn nộ, thân hình nho nhỏ đã thừa nhận không tàn phá của hắn đến mức không dậy nổi, chỉ đành phải cầu xin tha thứ: "Dừng lại đi mà. . . . . . Ưm . . . . . A ——"
Vương Tuấn Khải cắn răng, giống như thú điên chạy nước rút, không nói một câu.
"Không. . . . . . A. . . . . . Van cầu anh. . . . . ." Thấy người ở trên càng lúc càng điên cuồng, Vương Nguyên rốt cục nhịn không được la to, "Tuấn Khải, Tuấn Khải —— thả tôi ra. . . . . . Cầu xin anh. . . . . ."
Vương Tuấn Khải bỗng dưng ngừng lại, bắt đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, dưới thân lại biến thành chậm rãi thong thả ra vào như lúc ban đầu kia. Một lát sau, hắn buông môi của cậu ra: "Sớm nói tôi không phải không có việc gì sao?"
Vương Nguyên lúc này mới hiểu được, hắn không phải kêu cậu lớn lên, mà là phải gọi tên của hắn.
Đúng lúc này, cửa bị ai đó đá phanh ra. Vương Tuấn Khải phản ứng cực nhanh nhấc chăn lên, phủ lên hai người. Vương Nguyên sợ tới mức ôm chặt hắn, hắn không cần đoán cũng biết là ai, quay đầu lại trừng mắt ra cửa nhìn Vương Thiên Tuyết: "Em phát điên cái gì? !"
Vương Thiên Tuyết chỉ vào bọn họ, ngón tay run rẩy: "Các ngươi. . . . . . Các ngươi thật sự. . . . . ."
"Đi ra ngoài!" Vương Tuấn Khải mệnh lệnh chân thật đáng tin.
"Các ngươi. . . . . ." Vương Thiên Tuyết vẻ mặt càng thêm tuyệt vọng chấn kinh quá độ, "Các ngươi thật quá đáng ——" cô còn khờ dại nghĩ bọn họ chỉ là nói đùa, không nghĩ tới thật là loại quan hệ này, rõ ràng ngay trong phòng làm chuyện này!
"Đi ra ngoài!" Vương Tuấn Khải vẫn đang ra lệnh.
Vương Nguyên tựa vào trong lòng hắn, run rẩy khóc.
Vương Thiên Tuyết tuy rằng nhìn không thấy quang cảnh trong chăn, nhưng nhìn hình dạng của chăn, cũng biết hai chân Vương Nguyên còn vòng ở trên lưng của Vương Tuấn Khải. Nói cách khác, hiện tại nơi đó của bọn họ còn. . . . . . Còn. . . . . .
"A ——" Vương Thiên Tuyết điên cuồng quát to một tiếng, xoay người bỏ chạy, cửa cũng không đóng.
Vương Tuấn Khải hít sâu một hơi, đè lại Vương Nguyên tiếp tục vận động. Vương Nguyên đã muốn bị dọa đến không có dục vọng, kêu to: "Đóng cửa! Tuấn Khải, đóng cửa!"
"Câm miệng!" Vương Tuấn Khải hét lớn một tiếng.
Vương Nguyên không dám nói nữa, yên lặng thừa nhận xâm nhập của hắn…
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro