Chương 1:
Tokyo, Nhật Bản...
Ngược lại với không khí ồn ào tấp nập buổi đêm của Tokyo hoa lệ, sâu trong con hẻm là ánh sáng mập mờ, lần khói xám phảng phất xung quanh, tiếng càu nhàu trong men rượu, bóng người cao lớn in lên trên bức tường vẽ nguệch ngoạc. Tiếng kim loại va chạm kêu lên tiếng đinh tai. Tiếng kêu rên yếu ớt, tiếng cười khoái chí. Càng không thể bỏ qua vết máu văng lên tường, cộng thêm ánh đèn cam đỏ càng thêm quỷ dị.
Tiếng bước chân từ đôi bốt cao chầm chậm trong bóng tối. Tiếng cười khanh khách nhưng làm người khác rờn rợn. Đôi mắt xanh lá trong bóng tối ánh lên ánh sáng lành lạnh. Bóng dáng mảnh khảnh dần dần lộ ra, mái tóc vàng được cột cao, để lộ cái cổ nhỏ nhắn. Trên người là chiếc áo ba lỗ màu đen, ngang hông là áo khoác thể thao màu đen. Mặc một chiếc quần short màu xám và một đôi bốt đen cao. Khuôn mặt tinh xảo, miệng nhỏ nhắn nhai kẹo cao su là tiếng động duy nhất ở đây. Đôi khuyên tai đen được đính trên vành tai, đơn độc, lạnh lẽo. Đôi mắt xanh lạnh lùng, đảo một vòng quanh rồi liếc xuống dưới. Nhìn tên đang nằm sấp dưới đất nhìn bản thân bằng ánh mắt nóng rực, chân giơ cao đạp mạnh xuống, đầu hắn đập mạnh xuống đất.
Thấy đám xung quanh định lao tới, đưa một ánh mắt cảnh cáo. Cô ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài nắm mạnh tóc hắn buộc hắn nâng mặt lên. Cười khẩy một cái.
- Mày nhìn cái gì? Tao hỏi mày nhìn cái gì? - Thấy hắn vẫn nhìn bản thân bằng ánh mắt đấy, tay giơ cao tát mạnh một cái. Một tên tiến tới đưa nàng một chiếc khăn.
Đứng lên dùng khăn lau tay, vất qua một góc. Chân lại đá vào mặt hắn một cái, hừ lạnh. Tay khoanh lại.
- Mày phản bội lại ba ba? Không thể tin được, mới vào tổ chức hai năm mà lại có can đảm làm thế. Giỏi, giỏi, ha ha...giỏi lắm. - Tay cướp súng từ người bên cạnh, chĩa vào đầu hắn.
' Cạch '
- Tiểu thư, bình tĩnh. Có gì giải quyết ở nơi khác, để bọn tôi. Được chứ!? - Một người đàn ông vội vàng ngăn cản. Bọn họ vẫn chưa thể để tiểu thư giết người được. Ông chủ sẽ không hài lòng.
- Hừ! - Cô bất mãn hừ lạnh, quay lưng bỏ đi.
Cô đứng dựa lưng vào bức tường lạnh ngắt, cảm giác lành lạnh khiến bản thân tỉnh táo phần nào. Tay cầm điếu thuốc đưa lên miệng, thở ra một làn khói xám, mờ mịt. Nhìn từng dòng người lướt vội vàng qua, từng dòng xe cộ lao vun vút, ánh đèn vàng từ cột đèn bên đường. Cảm giác bản thân như đang bị tách ra khỏi sự tấp nập ồn ào này.
Chiếc xe màu đỏ chói mắt đậu trước mặt cô. Cánh cửa mở ra, một người chạy lại, cúi đầu.
- Tiểu thư, nên về thôi. Ở bên ngoài không an toàn. - Mở cửa ra, cúi đầu khuyên cô lên xe.
Nhắm mắt hưởng thụ làn gió mát phả vào mặt, môi mỏng khẽ cong lên.
- Tiểu thư, không nên đưa đầu ra khỏi cửa sổ như vậy. - Thấy cô ló hẳn đầu ra, lo lắng nói.
- Vâng, chú đưa cháu về nhà đi.
- Về biệt thự Suzuki hay nhà riêng ạ?
- Nhà riêng đi chú. - Khép hờ đôi mắt, bên tai tiếng cười rộn ràng, tiếng còi tấp nập, tiếng bước chân vội vàng, tiếng càu nhàu, tiếng hò hét vui sướng, nó vang dội trong tai cô. Một giọt nước mắt theo khóe mắt rơi xuống.
- Xin lỗi, tiểu thư. - Hắn lẩm bẩm, thở dài. Nét phiền muộn đọng lên những nếp nhăn. Một cuộc sống bình thường, bọn tôi không đủ khả năng mang lại cho người.
Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro