[TG1] Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu 13

Edit: Dasom
Beta: Dasom
Truyện chỉ đăng ở wattpad: @dasom2972
...

Đường Khanh sao lại không đoán được Thái Tử đang nghĩ gì, đơn giản là muốn nàng làm tai mắt của hắn, nhân cơ hội trừ bỏ cái đinh trong mắt là Túc Vương, mặt khác, tốt xấu gì nàng cũng coi như Thần y tái thế, ai lại muốn giết đi một Thần y có vô vàn hữu dụng, rốt cuộc thì đâu ai biết được một ngày nào đó mình có thể gặp phải tai ương nguy hiểm đến tính mạng hay không.

Thái tử cố ý thả cần, nàng lại cố ý không mắc câu, vì thế liền đem cái gọi là "kế hoạch" toàn bộ nói ra.

"Ta chỉ muốn thay mẫu thân báo thù."

Mẫu thân Vân Chỉ, Hoàng Hậu tiền triều, chết vì... bị Hoàng đế Kỳ quốc đương nhiệm cường bạo.

Thái Tử trong mắt một mảnh lạnh nhạt, "Cho nên thân thể hiện tại của phụ hoàng?"

"Chỉ còn đường chết."

"Vậy vì sao hiện tại nhìn ông ta có vẻ rất mạnh khoẻ."

Thái tử nói ra nghi vấn của mình, Đường Khanh lại cười lạnh, nói: "Thái tử có phải quá không đem Thần y như ta để trong mắt, đã được xưng tụng là Thần y, nếu ta muốn đương nhiên có thể che mắt bất cứ ai." Nói đoạn, nàng như nghĩ đến cái gì, trào phúng nói: "Thái tử không cần lo lắng, ta sẽ không gây trở ngại cho kế hoạch của ngài. Rốt cuộc thì ai làm Hoàng đế, ta cũng không quan tâm."

Thấy nàng phát hiện thân thể lão Hoàng đế khác thường, Thái tử không phủ nhận cũng không thừa nhận, nói: "Công chúa chỉ muốn báo thù? Không muốn làm ra chuyện gì khác ư? Ví như... Phục quốc?"

"Phục quốc?" Đường Khanh như nghe được chuyện gì đáng cười lắm, "Mặc dù là công chúa, nhưng không ai ủng hộ thì cũng chỉ là cái danh hiệu xuông, ngươi cảm thấy ta sẽ ngu ngốc đến mức lấy trứng chọi đá à?"

"Ngươi hiểu lầm ý bổn cung, ngươi vẫn có thể dùng một phương thức khác để phục quốc." Thái Tử càng ngày càng thưởng thức nàng, là một công chúa, mặc dù đã mất nước, nhưng một thân cốt cách ngạo nghễ quý khí kia, đám quý nữ bên cạnh hắn quả thực không thể đánh đồng.

"Ý Thái Tử là?" Thân thể này đã từng là công chúa, đương nhiên sẽ có khí chất của một công chúa, hơn nữa khuôn mặt này quả thực vô cùng tuyệt mỹ, làm người ta loá mắt lại không rời được mắt.

"Túc vương là một người rất nguy hiểm, mặc dù ngươi chữa khỏi bệnh cho hắn, nhưng ai biết được tính tình thô bạo kia có xâm nhập vào tận xương cốt hay không, bổn cung thì khác, bổn cung chính là Thái tử chính thống của Kỳ quốc, nếu ngươi gả cho bổn cung, bổn cung có thể hậu thuẫn ngươi, hoàng nhi của ngươi sẽ trở thành Hoàng đế Kỳ Quốc tương lai."

Đường Khanh đoán được Thái tử muốn mời chào nàng, lại không nghĩ tới hắn sẽ dùng loại điều kiện này để dụ dỗ nàng.

Thái Tử cũng không vội muốn nàng phải lập tức quy phục, thấy nàng không trả lời, chỉ chậm rãi nói: "Công chúa điện hạ có thể chậm rãi suy xét." Nói xong, hắn đột nhiên nói thêm: "Chuyện của Tam hoàng tử, bổn cung sẽ thay ngươi giải quyết, coi như là thành ý của bổn cung."

Theo lời Thái Tử nói, cung điện vắng tanh đột nhiên lao tới một người, hắn trực tiếp rút kiếm đâm Tam hoàng tử đã si ngốc trọng thương, làm xong hết thảy, hắn đi tới trước mặt Đường Khanh, cung kính nói: "Công chúa điện hạ, đắc tội." Nói xong, hắn liền đem huyết kiếm tạo thành một vết thương trên tay Đường Khanh.

Đường Khanh cũng không giận, nhìn cung điện đẹp đẽ huy hoàng máu chảy đầm đìa, thập phần bình tĩnh, nhưng Thái Tử lại sợ nàng tức giận mà đổi ý, giải thích nói: "Vì lấp kín miệng lưỡi thế gian, công chúa điện hạ sợ là phải chịu chút tổn thương da thịt."

"Thái Tử điện hạ không cần giải thích, ta có thể hiểu." Liếc mắt nhìn cánh tay đang chảy máu, vẻ mặt nàng không sao cả nói.

Thái tử thấy nàng không giận, lúc này mới nói: "Bổn cung không thể ở lại lâu, đi trước một bước, nhưng rất nhanh chúng ta sẽ lại gặp mặt." Chỉ là, hắn đi được hai bước rồi lại ngừng, tươi cười ôn nhu nói: "Đúng rồi, điều kiện bổn cung đưa ra, còn mong Công chúa điện hạ suy xét nhiều hơn."

Sau khi Thái Tử rời đi, cung điện vốn đang yên tĩnh đột nhiên ầm ĩ lên.

"Người đâu, có thích khách!! Người đâu mau tới!!"

Vinh quý phi bị Hoàng Hậu gọi đi, tuy bà ta không tình nguyện, nhưng Hoàng Hậu vẫn là người chấp chưởng hậu cung, bà ta không thể không đi, chỉ là khi trở về, lại nghe tin Tam hoàng tử bị ám sát. Nhất thời, cả người đều luống cuống, nhưng làm cho bà ta suýt ngất đi là lúc thái y nói nhi tử của bà ta đã biến thành kẻ ngu dại không thể cứu.

"Hoàng nhi của bổn cung sao có thể biến thành ngu dại! Làm sao lại không thể cứu! Các ngươi đều là một lũ lang băm!" Vinh quý phi giận dữ, sau khi phẫn nộ lại đột nhiên nghĩ tới một việc, "Con tiện nhân Vân Chỉ kia đâu! Lúc hoàng nhi bổn cung xảy ra chuyện, nó đang ở chỗ nào!"

Tỳ nữ run rẩy tiến lên, sợ hãi nói: "Bẩm nương nương, Vân cô nương cũng bị thương, hiện tại được người của Túc Vương đưa đi rồi."

"Phế vật! Các ngươi là một lũ phế vật!"

Vinh quý phi tuy không bằng Hoàng Hậu, nhưng cũng là nhân vật tàn nhẫn bậc nhất, thái y không dám đắc tội bà ta, chỉ có thể căng da đầu nói: "Nương nương, Vân cô nương chính là Thần y, nói không chừng nàng có thể chữa cho Tam hoàng tử."

Vinh quý phi phát tiết xong, cũng biết không có khả năng vô duyên vô cớ xảy ra chuyện.

"Hoàng Hậu... " Chuyện này xảy ra lúc Hoàng Hậu vừa vặn gọi nàng đi, sao có thể không liên quan đến nàng ta được.

Vinh quý phi nghiến răng nghiến lợi, lại không nghĩ được rằng hoàng nhi của mình là bị chính mình làm hại, chỉ nói: "Đi, phái người hỏi thăm bệnh tình Vân Chỉ một chút, nếu không có gì đáng ngại, đem nàng đến chỗ Tam hoàng tử chữa bệnh."

Mà bên kia, Đường Khanh vừa rồi mới giả bộ cao lãnh, mặc dù bị người ta đâm cho một nhát cũng không lộ ra chút khiếp đảm thống khổ nào, lúc này không có người ngoài, lập tức nhe răng trợn mắt vì đau.

"Hệ thống bảo bảo! Ta thế này có được tính là tai nạn lao động không! Có cái gì bồi thường hay không hả?"

Xét thấy khoảng thời gian này nàng không làm ra chuyện gì quá đáng, hệ thống khó có lúc dễ thương lượng nói: "Hệ thống thương thành có đan giảm bớt thống khổ, ta mua cho ngươi."

Nghe vậy, Đường Khanh lập tức vui vẻ.

Có đan dược, cánh tay nàng tuy nhìn khủng bố đáng sợ, nhưng nàng lại không cảm giác được chút đau đớn nào. Không có đau đớn, nàng đương nhiên sẽ ngủ ngon hơn.

Thời điểm Kỳ Quân Túc trở về liền nhìn thấy dáng vẻ nàng nhắm mắt ngủ say, hắn cũng không quấy nhiễu nàng, mà thật cẩn thận đem băng gạc mở ra, nhìn miệng vết thương của nàng.

Miệng vết thương đã được cầm máu, chỉ là vết cắt có vẻ rất sâu, hắn nghĩ tiểu nha đầu này ngày thường đau một chút liền lộ ra dáng vẻ ủy khuất, trong lòng lập tức dâng lên chút đau lòng.

Người hắn bảo hộ lâu như vậy, thế nhưng lại có kẻ làm nàng bị thương!

Thật không thể tha thứ!

Đau đớn của vết thương tuy rằng đã giảm bớt, nhưng Đường Khanh vẫn không yên lòng, cảm giác được có người đụng vào mình, liền lập tức mở mắt.

Lọt vào tầm mắt chính là một khuôn mặt đang lo lắng, bỗng dưng, nàng có chút chột dạ cúi đầu.

Kỳ Quân Túc thấy nàng cúi đầu tưởng vết thương nàng lại đau, đau lòng nói: "Là bổn vương làm đau ngươi?"

"Không đau." Đường Khanh phủ nhận, vì đúng là không đau, mà lời này vào tai Túc Vương lại thành một ý tứ khác.

Sau khi vào cung hắn liền đoán được lần này không đơn giản, vì phòng ngừa nàng xảy ra chuyện, bên người nàng vẫn luôn có ám vệ che chở, cho nên một màn Thái Tử xuất hiện kia hắn đương nhiên cũng biết.

Nghĩ đến dáng vẻ nàng chịu chút đau đớn trước kia, mà trước mắt nàng rõ ràng đang thất thần.

Việc nàng là công chúa tiền triều, hắn đã sớm biết, chỉ là hắn cũng không định lợi dụng việc này làm gì, để nàng làm Thần y chẳng qua cũng là muốn cho nàng địa vị cao hơn, đến lúc đó nàng đứng bên cạnh mình cũng không có ai dám nhiều lời.

Đương nhiên nếu thực sự có người dám lắm miệng, hắn cũng không ngại đưa bọn họ đi gặp Diêm Vương.

"Có tâm sự?" Kỳ Quân Túc nhìn như tùy ý hỏi, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nàng.

Đường Khanh cúi đầu nên không biết nguy hiểm tới gần, cho nên lúc nàng nói ra hai chữ "không có", căn bản không biết ánh mắt đối phương đáng sợ thế nào.

Mà lúc này, hệ thống đột nhiên gào lên, "Cảnh báo, cảnh báo, chỉ số hoàn thành nhiệm vụ đang giảm!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro