[TG1] Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu 14
Edit: Dasom
Beta: Dasom
Truyện chỉ đăng ở wattpad: @dasom2972
...
Thanh âm hệ thống vang lên làm Đường Khanh chấn kinh, đã xuyên qua mấy thế giới, đây vẫn là lần đầu tiên chỉ số hoàn thành nhiệm vụ giảm xuống!
"Giảm nhiều hay ít?"
"Giảm 5%."
Đường Khanh:... Ta hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng sao! Con mẹ nó mấy cái số liệu này mà cũng giảm được!
"Tại sao lại giảm?"
"Tình huống tạm chưa điều tra rõ."
Thanh âm máy móc của hệ thống làm Đường Khanh cảm thấy rất bất lực, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận nói: "Giảm thì giảm đi, chờ đến khi diệt trừ Thái tử xong chắc cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ."
Đường Khanh vì nghe hệ thống cảnh báo, trong chớp mắt cả kinh đến quên che dấu biểu tình, tuy nói chỉ trong giây lát, nhưng Kỳ Quân Túc là ai, sao có thể không thấy được chút biểu tình ấy của nàng.
Mắt hắn trầm trầm, cuối cùng không nói gì nữa.
Bên kia, Tam hoàng tử bị trọng thương khiến cho cả Hoàng cung nổi lên sóng to gió lớn, nhưng quả thực như lời Thái tử nói, không có ai hoài nghi đến Đường Khanh cả, ngay cả người của Vinh quý phi tới đây cũng bị Túc Vương ném trở về.
Dần dần, chuyện Tam hoàng tử như đại thế đã định, hơn nữa việc hắn trở nên ngu dại như bị người ta cố ý truyền bá, nhất thời toàn bộ Kỳ quốc đều biết, mà phe cánh phía sau Tam hoàng tử lúc đầu cũng bị Thái tử thu mua gần hết.
Mấy ngày sau, vết thương trên tay của Đường Khanh dần dần chuyển biến tốt hơn, lúc này nàng cũng không vội đi tìm Thái tử, chỉ lo an tâm dưỡng thương, nhưng Thái tử lại chờ không kịp.
Hôm đó, màn đêm buông xuống, bầu trời tí tách tí tách mưa nhỏ, Đường Khanh đang chờ tỳ nữ đưa bữa tối lại đây, chờ một lúc lại chờ được tin tức của Thái tử.
Tỳ nữ thập phần cẩn thận, thời điểm không có người chú ý liền đưa tờ giấy cho nàng, sau đó cùng các tỳ nữ khác rời đi.
Trong tờ giấy cũng không nói gì nhiều, chỉ có một câu giờ mẹo gặp, ngay cả gặp nhau ở nơi nào cũng không viết.
Cũng may, nếu không viết tờ giấy này, sợ là đối phương sẽ trực tiếp tìm tới mình.
Đường Khanh ung dung thong thả dùng xong bữa tối mới đem tờ giấy thiêu hủy, sau đó lại bình tĩnh ở trong phòng đợi đối phương đến.
Giờ mẹo vừa đến, đối phương quả nhiên đúng giờ xuất hiện.
Nhìn vị Thái tử ung dung hoa quý trước mặt, Đường Khanh biểu cảm lạnh lùng, nói: "Thái tử điện hạ đích thân tới đây, không sợ bị Túc Vương phát hiện?"
"Bổn cung dám tới đây, đương nhiên đã nắm chắc." Nói xong, hắn tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, lại nói: "Vân cô nương suy xét đến đâu rồi?"
Đường Khanh cũng không nhiệt tình, trong ánh mắt tràn ngập cảnh giác, "Ta dựa vào cái gì để tin ngươi."
Thái tử ngẩn ra, ngay sau đó ôn nhu mỉm cười nói: "Là bổn cung sơ sót."
Nói xong, hắn lấy từ trên người xuống một khối ngọc bội, khối ngọc này xanh biếc trơn mượt, phẩm chất cũng không kém hơn khối mặc ngọc mà Túc Vương đưa cho nàng là bao.
Đường Khanh tiếp nhận khối ngọc bội kia, phát hiện mặt trên có khắc tên Thái tử thì lập tức sửng sốt.
Ngọc bội này cũng không phải ngọc bội quý giá bình thường, thứ này có thể hiệu lệnh cho thủ vệ đông cung đấy!
"Hiện tại đã tin chưa?"
Dưới cái nhìn ôn nhu chăm chú của Thái tử, Đường Khanh sắc mặt bình tĩnh nói: "Tin."
"Vậy việc cùng bổn cung hợp tác..."
"Có thể."
Thấy nàng đáp ứng, Thái tử lộ ra nụ cười vui sướng, "Bổn cung đêm khuya tới tìm ngươi, dọc đường bị đông lạnh không nhẹ, Chỉ nhi có nguyện ý cho bổn cung một ly trà nóng để ấm áp thân mình không?"
Nội tâm Đường Khanh run rẩy một chút, rất bất đắc dĩ nói với hệ thống: "Đều là nhan sắc gây họa mà ~ Rõ ràng là Boss phản diện to đùng thế này, sao lại trầm mê sắc đẹp rồi ~"
Hệ thống cũng không muốn nói chuyện với nàng, liền cho đối phương một cái biểu tình lạnh nhạt.
Đường Khanh lại tiếp tục nói: "Hệ thống bảo bảo, ngươi cũng phải thừa nhận là ta rất đẹp đi ~"
Hệ thống không thể nhịn nổi nữa, nếu nó có hàm răng, chắc chắn nó sẽ nghiến răng nghiến lợi nói: "Làm nhiệm vụ tử tế vào cho ta!"
"Ai ya, được thôi ~"
Đường Khanh một bên đùa giỡn hệ thống một bên đưa trà cho Thái tử, có thể thấy tâm tình của Thái tử rất tốt, nếu không phải đây là địa bàn của Túc Vương, sợ là hận không thể đem nàng ôm vào trong ngực rồi.
Uống trà xong, Thái tử nói rất buồn nôn, "Chỉ nhi, bổn cung đi trước."
"Thái Tử còn chưa nói, ta có thể thay ngươi làm gì."
Thái tử đương nhiên là cố ý không nói, tuy hắn thưởng thức Đường Khanh, nhưng hắn không ngu như Tam hoàng tử, hắn muốn nhìn thái độ của Đường Khanh đối với Túc Vương trước. Bây giờ thấy nàng còn không đợi mình mở miệng, liền sốt sắng như vậy, sợ là đối với Túc Vương cũng không có bao nhiêu cảm tình.
"Là bổn cung quên mất." Thái tử vừa cười vừa lấy từ trên người ra một cái bình nhỏ tinh xảo, "Đây là thất tâm tán, Chỉ nhi chỉ cần mỗi ngày cho Túc Vương dùng một chút là được."
"Được."
Sau khi đưa thất tâm tán Thái tử liền rời đi, Đường Khanh vừa mở cái bình ra, còn chưa nhìn kĩ, liền bật cười.
Thất tâm tán chính là loại độc hại Túc Vương thảm nhất, chỉ vì uống phải loại độc này, cho nên chất độc trong cơ thể Túc Vương mới không thể trị tận gốc, nếu Túc Vương không có vòng sáng của nam chủ, sợ là đã sớm chết không biết bao nhiêu lần, nhưng mặc dù Túc Vương hiện giờ không chết, nếu không có nàng giải độc, chắc cũng sắp phát điên rồi.
Đường Khanh nắm bình độc, vốn định phá hủy, nhưng nghĩ lại, nàng lại đem độc này giữ lại.
Gậy ông đập lưng ông, nếu Thái tử muốn biến Túc Vương thành kẻ điên, vậy nàng sẽ để cho chính hắn nếm mùi phát điên là thế nào.
Chỉ là, Đường Khanh không biết nhất cử nhất động của mình đều bị Túc Vương giám thị, lúc Túc Vương biết nàng đáp ứng Thái tử rồi nhận lấy bình độc, hệ thống lại lần nữa phát ra cảnh báo.
"Cảnh báo! Cảnh báo! Chỉ số hoàn thành nhiệm vụ lại giảm! Chỉ số hoàn thành nhiệm vụ lại giảm!"
Đã có lần đầu tiên, lần này Đường Khanh bình tĩnh hơn nhiều, "Làm sao lại giảm rồi? Giảm nhiều hay ít?"
"Giảm 50%! Nam chủ có khả năng hắc hoá cao, mong ký chủ mau chóng giải cứu!"
Nghe vậy, Đường Khanh rốt cuộc không bình tĩnh nổi nữa, "Sao lại giảm nhiều như vậy?"
Vừa nói xong, nàng đột nhiên nghĩ tới một việc, "Hệ thống, ngươi nói xem... Có phải Túc Vương đã biết chuyện Thái tử tới tìm ta?"
Nghĩ một lúc, nàng lại nói: "Thời điểm chỉ số giảm lần trước, có phải vào lúc Thái tử xuất hiện ở chỗ Tam hoàng tử, cùng ta nói chuyện hợp tác?"
Hệ thống nghĩ nghĩ, cảm thấy việc này rất có khả năng, "Nếu nam chủ đã biết, ngươi định hóa giải như thế nào?"
"Cái này thực ra rất đơn giản." Đường Khanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó liền đi đến bên án thư, hạ bút vẽ lên giấy tuyên thành.
"Ngươi đang vẽ cái gì thế?" Hệ thống hỏi.
"Lúc trước có tỳ nữ truyền tin tức cho ta, trước tiên phải vẽ xuống dáng vẻ của nàng ta đã, đợi lát nữa Túc Vương tới, ta liền nói cho hắn tỳ nữ này có thể là tai mắt của Thái tử, lại đem chuyện Thái tử muốn mượn sức ta nói rõ ràng, như vậy hẳn là có thể giải trừ hiềm nghi." Dứt lời, nàng dừng một chút, nói: "Huống hồ, ta vẫn để lại một đường lui."
Đường Khanh giải thích với hệ thống xong, liền hết sức chuyên chú vẽ tranh, chỉ là không đợi nàng vẽ xong, cửa đột nhiên bị người đá văng, ngay sau đó một làn gió lạnh buốt tận xương tiến vào, tức khắc làm nàng không kịp phản ứng.
Làn gió này làm giấy tuyên thành bị thổi bay khắp nơi, Đường Khanh không kịp xem là ai tới, chỉ có thể tìm bức họa đã hoàn thành một nửa kia trước.
Chưa tìm được bức họa, cả người nàng chợt bị đẩy đến bên án thư.
Phía sau lưng bị va đập mạnh, là cái án thư cứng rắn kia, đau đến nỗi nàng suýt chảy nước mắt, còn chút nữa thôi là mắng chửi người.
"Ngươi... "
Lời nói vừa ra, lúc nhìn thấy là ai đến, Đường Khanh đành phải đem toàn bộ lời thô tục nuốt xuống, nhưng không đợi nàng lần nữa mở miệng, hơi thở nguy hiểm của đối phương trong nháy mắt liền tràn ngập toàn bộ khoang miệng của nàng.
"Ưm... Buông... Ưm... "
...
Dasom: À há mau lại đây nào các con dân của ta, nhớ mang bỏng ngô hóng chuyện nhennnn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro