[TG1] Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu 17
Edit: Dasom
Beta: Dasom
Truyện chỉ đăng ở wattpad: @dasom2972
...
Kỳ Quân Túc cũng không muốn ra tay, nếu hắn rơi vào kết cục như thế, thì phụ hoàng tốt kia của hắn hẳn là sẽ dung túng cho kẻ làm hại hắn, để mặc hắn nổ tan xác mà chết.
Hoàng hậu lại là người bất nhân, ra tay hết sức độc ác, trên mặt lúc nào cũng giả bộ một dáng vẻ từ ái, dịu dàng, nhưng máu người vô tội dính trên tay bà ta thì không kém hơn so với bất cứ kẻ nào. Ban đầu lão hoàng đế có tám nhi tử năm nhi nữ, các nhi nữ thì không nói, nhi tử cuối cùng chỉ có ba người còn sống, một là Tam hoàng tử nhi tử Vinh quý phi, hai là hắn, còn người cuối cùng chính là Thái Tử, sau đó trong hoàng cung cứ có hài tử được sinh ra, thì đúng là sinh một đứa chết một đứa.
Mà Hoàng đế thân là phụ hoàng của những hài tử đó, lại trước sau thờ ơ như một.
Còn hắn, nếu không may mắn gặp được nàng, sợ là cũng đã bỏ mạng từ lâu.
Đường Khanh thấy hắn chậm chạp không tiến lên, không khỏi thúc giục nói: "Ngươi mau đi cứu người đi."
Kỳ Quân Túc không muốn cứu lão Hoàng đế, nhưng nếu nàng đã mở miệng, hắn đương nhiên sẽ rút kiếm cứu người.
Chỉ là, hắn vừa mới động thủ giải quyết Thái tử, hai mắt đục ngầu của hoàng đế đột nhiên trừng lớn, máu tươi theo hốc mắt hắn chảy xuống, lúc này chỉ còn lại một hơi tàn, trong miệng cứ lẩm bẩm, "Nghiệt tử! Nghiệt tử!!"
"Hoàng thượng!"
Cung yến vốn hỗn loạn nay càng thêm mất kiểm soát, bọn thị vệ trơ mắt nhìn lão hoàng đế đổ ập người xuống, không ai dám tiến lên đỡ, Hoàng hậu thấy Thái tử cùng lão hoàng đế liên tiếp ngã xuống, nhất thời hoảng sợ định bỏ chạy, nhưng lại bị người của Túc Vương dễ dàng bắt được.
"Làm càn! Bổn cung chính là mẫu nghi thiên hạ, các ngươi dám vô lễ với bổn cung!" Rốt cuộc cũng là Hoàng Hậu, mặc dù cái chết của nhi tử và Hoàng đế làm bà ta hoảng sợ, nhưng khí thế thì vẫn không giảm.
Lão hoàng đế chết bất ngờ, Đường Khanh đột nhiên đẩy mọi người ra, thật cẩn thận đi lên bắt mạch cho lão hoàng đế đang nằm giữa vũng máu.
"Haiz, tuy thân thể Hoàng thượng rất tốt, nhưng ta vẫn luôn khuyên người không thể tức giận, nếu không sẽ dễ xảy ra chuyện, ai ngờ... " Lời nói đến một nửa, nàng liếc mắt nhìn Thái tử cũng đang nằm trong vũng máu, thở dài nói: "Vì tức giận ảnh hưởng đến bệnh cũ trong thân thể, đứt khí mà chết, không thể cứu chữa."
Hoàng hậu giờ khắc này sao lại không nhìn ra là ai đang bày trò, lập tức nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn, đã sớm không còn chút ưu nhã quý khí lúc trước, giận dữ thét lên: "Là ngươi! Đều do ngươi! Con tiện nhân này! Uổng công hoàng nhi ta tín nhiệm ngươi, không nghĩ tới tâm địa ngươi lại rắn rết như thế! Bổn cung muốn giết ngươi! Giết ngươi!"
Đường Khanh rất vô tội nói: "Hoàng Hậu nương nương, ngài là đang hiểu lầm dân nữ, dân nữ chỉ là một người bình thường, chưa từng được diện kiến Thái tử, sao có thể làm hại Thái tử?"
Hoàng hậu còn muốn nói tiếp, Túc Vương đã sai người khống chế cung yến, thậm chí là toàn bộ hoàng cung, cho nên không đợi bà ta kịp mở miệng, liền bị người áp giải xuống, mà tội danh chính là thông đồng với Thái tử mưu hại Hoàng thượng.
Lão hoàng đế đã chết, thân là huyết mạch duy nhất còn sống, ngôi vị Hoàng đế tự nhiên là của hắn.
Đối với việc này, không có ai phản đối, mà chính xác hơn là không ai dám phản đối.
Túc Vương có thể trong thời gian ngắn khống chế toàn bộ hoàng cung, đối với dư đảng của Hoàng Hậu chỉ dùng thời gian một đêm đã thanh trừ hết, văn võ bá quan không có ai là kẻ ngốc, càng không có ai không rõ tình thế, đương nhiên sẽ ủng hắn thượng vị, huống hồ, trước mắt ngoài hắn ra đúng là không còn ai khác có thể ngồi lên ngôi vị này.
Vì thế, ai cũng không nghĩ tới, một hoàng tử từ trước đến nay không được xem trọng, lại cứ thế bước lên ngôi vị Hoàng đế.
Ngày Kỳ Quân Túc đăng cơ, Đường Khanh nhàm chán nằm trên giường, hưởng thụ của ngon vật lạ mà các quốc gia khác tiến cống.
"Hệ thống bảo bảo, sao nam chủ đã đăng cơ rồi mà chỉ số hoàn thành nhiệm vụ vẫn không đạt 100%?"
Hệ thống, "Ngươi có phải đã quên còn việc gì chưa làm không?"
"Hả, có sao? Chuyện gì?"
Hiện giờ nhiệm vụ hoàn thành ở mức 95%, nàng thật không hiểu nổi Kỳ Quân Túc ngôi vị Hoàng đế cũng làm rồi, còn cái gì không hài lòng nữa?
"... Nam chủ còn một bệnh mà ngươi chưa trị." Nói đến đây, hệ thống bỗng cảm thấy đồng tình với nam chủ.
Là một nam nhân, lại còn là nam chủ, kết quả thứ phía dưới kia chỉ để cho đẹp chứ không xài được, sao có thể làm hắn vừa lòng!
Nếu đã không vừa lòng, thì làm sao mà nàng hoàn thành nhiệm vụ được.
Vì thế, sau khi Đường Khanh được hệ thống nhắc nhở, lúc này mới hậu tri hậu giác nghĩ hình như lúc trước vì phòng ngừa nam chủ nổi điên gây họa cho mình, nên đã không chữa cho hắn cái bộ phận kia... =)))))
Mà giờ phút này, người vốn đang bận rộn đăng cơ Hoàng đế, lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng.
"Hoàng Thượng, sao ngài lại đột nhiên tới đây?"
Đường Khanh có chút chột dạ, nhanh chóng liếc mắt nhìn đối phương một cái, liền gắt gao nhìn chằm chằm đĩa trái cây điểm tâm trước mặt, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Kỳ Quân Túc cũng không vội, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, tùy tay cầm quả quýt trên bàn đút cho nàng ăn.
"Chỉ nhi, ngươi có phải còn chuyện gì chưa hoàn thành không?"
"Hả, à, hình như là có." Đường Khanh tiếp tục cúi đầu, trong miệng nhai nhai một chút quả quýt thơm ngọt.
Kỳ Quân Túc thấy nàng không có chút sốt ruột nào, đôi mắt hơi trầm, quyết định phải ép nàng một chút.
Vì thế, sau khi đút quả quýt thứ hai, còn chưa đợi nàng nuốt xuống, Kỳ Quân Túc liền đột nhiên đem nàng ôm vào trong lòng, không đợi nàng lấy lại tinh thần, liền lập tức hôn lên môi nàng, thật lâu sau mới nuối tiếc buông nàng ra.
"Chỉ nhi thật ngọt."
Thanh âm khàn khàn mang theo một tia nguy hiểm, Đường Khanh nếu còn nghe không hiểu, vậy nàng chắc cũng ngu luôn rồi!
"Hoàng Thượng, thân thể ngài đã điều trị rất tốt rồi, chỉ cần dùng thuốc vài lần nữa trên cơ bản có thể khỏi hẳn." Đường Khanh ngoan ngoãn ngồi trong ngực hắn, tươi cười sáng lạn nói: "Ngài buông ta ra trước, để ta đi phối dược cho ngài."
Kỳ Quân Túc cong môi, cười như không cười nói: "Được, ta chờ nàng."
Dù sao, hắn cũng đã đợi lâu như vậy, lại không để bụng đợi thêm mấy ngày.
Đường Khanh đã nhiều ngày vẫn luôn ở Thái Y Viện, nếu Kỳ Quân Túc không tới tìm nàng, nàng hận không thể mỗi ngày đều ngủ lại Thái Y Viện.
Không có biện pháp, nàng mà trở về ngủ thì bên cạnh sẽ có thêm một người! Mà nàng còn không thể đuổi hắn đi!
Khác với nàng, Kỳ Quân Túc gần đây tâm tình rất tốt, đặc biệt là tới canh giờ nào đó, lại đem người nào đó mang về ngủ, có thể nói đó là những ngày vui vẻ nhất từ khi hắn sinh ra.
Đường Khanh vì hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian, cho nên lúc này cũng coi như tận tâm tận lực giúp hắn giải độc, cho đến sáng sớm ngày nọ tỉnh lại, nàng phát hiện có một tia quái dị, lúc này mới nóng nảy.
"Hệ thống! Ngươi nói! Nhiệm vụ rốt cuộc đã hoàn thành chưa!"
Hệ thống: "98%"
Đường Khanh, "...&*GY&%!"
Sau khi phát tiết xong, nàng cả giận nói: "Nếu vẫn không hoàn thành ta liền xong đời rồi!"
Hệ thống tỏ vẻ bất đắc dĩ, "Cái này không phải do ta định đoạt, ngươi đi mà tìm nam chủ ấy."
Đường Khanh tuy cùng hệ thống nói chuyện, ngoài mặt lại giả bộ ngủ, không có biện pháp, nàng căn bản không dám mở mắt ra.
Chỉ là, mặc dù nàng chưa mở mắt, nhưng gương mặt ửng đỏ cùng thân thể cứng đờ đã bán đứng nàng.
"Chỉ nhi." Kỳ Quân Túc cũng không ép nàng mở mắt, chỉ nắm lấy tay ngọc của nàng, cố ý vô tình mà thưởng thức, nói: "Gả cho ta, làm Hoàng Hậu của ta được không."
Đường Khanh như cũ nhắm chặt hai mắt, lại nghĩ đến nhiệm vụ, nàng rụt người vào trong ngực hắn, thẹn thùng gật gật đầu.
Thấy thế, Kỳ Quân Túc mừng rỡ như điên, hắn cúi đầu hôn xuống trán nàng, mang theo ý cười không che giấu nổi, nói "Ta phải thượng triều, chờ ta trở lại."
Hắn nói xong câu đó, hệ thống liền mở miệng: "Nhiệm vụ hoàn thành, ký chủ có thể lưu lại nửa canh giờ, sau nửa canh giờ sẽ tự động rời đi."
Đường Khanh nghẹn nửa ngày, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vốn nàng có thể trực tiếp rời đi, nhưng nghĩ đến Kỳ Quân Túc, nàng vẫn quyết định để lại một phong thư, một phong thư thiện ý dối trá.
Trong thư nói rằng nàng thực xin lỗi, nàng không thể làm Hoàng Hậu đương triều, bởi nàng không quen với hoàng cung đầy rẫy thị phi này, cũng không muốn bị giam trong chiếc lồng vàng son này cả đời, hy vọng hắn có thể yêu quý chính mình, yêu quý quốc gia cùng con dân bách tính, không cô phụ ơn cứu mạng của nàng.
Kỳ Quân Túc lâm triều xong, vui mừng trở lại tẩm cung, nghênh đón hắn không phải người hắn tâm tâm niệm niệm kia, mà là một phong thư lạnh như băng.
Nội dung phong thư rất ngắn gọn, nhưng hắn lại nhìn tới nhìn lui mấy ngày.
Toàn bộ ám vệ, thị vệ có thể phái đi đều được hắn ra lệnh truy tìm tung tích nàng, nhưng tin tức trở về lại đều là tìm không thấy, cứ như nàng đã biến mất khỏi thế gian này vậy, Kỳ Quân Túc lại như nổi điên, nhiều ngày không ăn không uống, ngày ngày nắm lấy phong thư kia, như thế nào cũng không chịu buông tay.
Sau khi mọi người khuyên nhủ thật lâu, thấy Hoàng thượng vẫn trầm mê trong thống khổ như cũ, đối với việc triều chính không nghe không màng. Vậy mà trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng Hoàng Thượng sẽ tiếp tục sa sút tinh thần, hắn lại đột nhiên tỉnh ngộ, chỉ là Hoàng đế tính tình vốn lạnh nhạt nay lại càng như băng tuyết vậy, không thấy nửa điểm tươi cười.
Cả đời Kỳ Quân Túc đối với Kỳ Quốc có rất nhiều cống hiến to lớn, dưới sự thống trị của hắn, thực lực Kỳ Quốc có thể nói là sừng sững như núi, nhưng một đời này hắn lại không cưới không hỏi, ngay cả Thái tử cũng là do hắn nhận nuôi.
Có người nói Kỳ hoàng còn đang đợi Thần y Vân Chỉ, cũng có người nói Kỳ hoàng thân thể chưa chữa khỏi nên không có khả năng có con nối dõi, nhưng chuyện rốt cuộc là thế nào, thì ai cũng không thực sự biết.
60 năm sau, Kỳ hoàng vốn tuấn mỹ bất phàm nay tóc đã trắng xoá, mặt đầy nếp nhăn, lúc này hắn đang ốm yếu nằm trên long sàng, một đôi mắt tinh nhuệ cũng đã vẩn đục.
Hắn nhìn ra ngoài cửa, miệng khẽ nhếch, như đang chờ mong điều gì, nhẹ giọng nỉ non nói: "Chỉ nhi, cả đời trẫm đều không cô phụ nàng."
Dứt lời, nhắm mắt.
...
Hết thế giới 1 rồi ạ bravooo!!! Nhớ bình chọn và cmt ủng hộ ta nhé các nàng :>
Thấy khá tội cho nam chính của chúng ta nhưng cũng hơi hả hê ai bắt anh cứ bắt nạt chị cơ lew lew
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro