[TG4] Trọng sinh tận thế 14
Edit: Dasom
Beta: Dasom
Truyện chỉ đăng ở wattpad: @dasom2972
...
Đường Khanh bất động thanh sắc đánh giá hoàn cảnh bốn phía một phen, nghĩ thầm đợi lát nữa nên rời khỏi Triệu gia như thế nào, chỉ là nàng như thế nào cũng không nghĩ đến, cư nhiên lại gặp được Sở Việt ở Triệu gia!
"Đây không phải là Sở Việt sao." Triệu Khải Siêu híp mắt, cười như không cười mở miệng, đột nhiên, hắn ta như chợt nghĩ tới cái gì, ghé mắt nhìn Đường Khanh đang đứng ở bên cạnh mình, khóe môi khẽ nhếch, bỗng dùng một tay đem nàng ôm vào trong lòng, sau đó cười tủm tỉm nói: "Có chuyện tôi còn phải cảm ơn anh, nếu không phải anh từ bỏ Hạ tiểu thư, tôi còn không biết trên thế giới này lại có một mỹ nhân lung linh tuyệt sắc như vậy đâu."
Khuôn mặt Sở Việt vẫn không có biểu tình gì, đối với khiêu khích của Triệu Khải Siêu xem như chưa từng thấy.
Thấy hắn lạnh nhạt như vậy, vốn dĩ Đường Khanh còn đang run sợ trong lòng thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đây chính là nam chủ hắc hóa đó, nếu hắn mà tức lên rồi lên cơn hắc hoá, vậy có thể hắn sẽ chơi chết tất cả mọi người luôn! Dị năng biến thái của hắn có thể làm cho dị năng giả biến thành người bình thường sau đó cắn nuốt dị năng của họ, mà người bình thường ở dưới cơn thịnh nộ của hắn, sợ là không có nửa điểm cơ hội tồn tại.
"Như thế nào, khó chịu?" Triệu Khải Siêu vẫn không ngừng khiêu khích hắn, thật vất vả mới tìm được một cơ hội để khoe khoang đồ vật trước mặt tên này, làm sao hắn ta có thể bỏ qua. Từ nhỏ đến lớn, không biết bao nhiêu người vẫn luôn lấy tên này ra để so sánh cùng hắn ta, còn nói Sở gia sẽ có một ngày thay thế Triệu gia! Nói đùa à, hiện tại Sở gia còn không phải cả ngày chỉ biết chạy tới lấy lòng Triệu gia hay sao!
Đường Khanh cũng không dám để hắn ta tiếp tục nói loạn nữa, vì thế tùy tiện tìm một lý do, "Triệu tiên sinh, không phải chúng ta tới đây để dùng cơm sao? Hà tất vì một người ngoài mà làm lãng phí thời gian."
Triệu Khải Siêu nghe xong lời này, tức khắc nở nụ cười, nói: "Đúng vậy, không thể để tiểu mỹ nhân của chúng ta bị đói được, đi thôi." Nói xong, liền vươn tay ôm lấy người trong lòng, cười to rời đi.
Sở Việt vẫn đứng ở tại chỗ như cũ, không hề nhúc nhích, chỉ là đôi mắt vốn đen nhánh của hắn, dưới ánh trăng lại nổi lên một tia hồng quang quỷ dị.
Cả người Đường Khanh có chút cứng đờ một đường đi theo Triệu Khải Siêu tới một gian phòng, gian phòng này thập phần xa hoa, cửa sổ lớn sát đất có thể thu lại tầm nhìn của toàn bộ căn cứ không sót chỗ nào, chỉ là bố cục của căn phòng này rõ ràng không phải là một nơi để dùng cơm, rốt cuộc thì làm gì có ai lại đi ăn cơm ở một nơi trông như phòng ngủ thế này.
"Hạ tiểu thư, tới bên này ngồi." Triệu Khải Siêu vừa nói, vừa kéo ghế dựa ra, nhưng hành động rõ ràng thập phần thân sĩ này, lại khiến cho người ta sinh ra cảm giác chán ghét từ tận đáy lòng, chỉ vì ý đồ dưới ánh mắt kia thật sự quá trần trụi.
Bàn ghế được bày biện ở phía trước cửa sổ sát đất, trên bàn còn đặt một bình hoa nhỏ, bên trong cắm một đoá hoa hồng đỏ rực, đoá hoa này trông rất tươi mới, ở dưới ánh đèn, trông vô cùng diễm lệ.
"Cảm ơn."
"Vì mỹ nhân phục vụ, đây là điều mà tôi nên làm."
Người hầu rất nhanh bưng bữa tối lên, bữa cơm này không phải kiểu mỹ thực Trung Quốc phức tạp, mà là một phần cơm bò bít tết kiểu Tây đơn giản.
Thân là một kẻ sành ăn, Đường Khanh chỉ liếc mắt một cái đã có thể đoán được khối bò bít tết trước mắt này không phải là loại bò bít tết bình thường, mặc dù có là ở trước tận thế, chỉ sợ cũng không phải là thứ người bình thường có thể ăn.
Triệu Khải Siêu không vội vã dùng cơm, ngược lại còn đi tới phía trước cửa sổ sát đất.
"Có thể cùng mỹ nhân dùng cơm, đương nhiên phải có một chút gì đó thú vị." Nói xong, không biết hắn ta tìm được ở nơi nào một chiếc giá cắm nến kiểu Âu, sau khi đốt xong từng ngọn nến, hắn ta liền đóng cửa tắt toàn bộ đèn trong phòng.
Dưới ánh nến mờ ảo, cảnh đẹp ngoài cửa sổ, hương thơm của hoa hồng, không thể không nói, Triệu Khải Siêu là một kẻ vô cùng lãng mạn.
Nhưng mà, hắn ta lại không biết sự lãng mạn này bản thân sẽ không được hưởng dụng, bởi vì sau khi hắn làm xong hết thảy, cả người đột nhiên ngã xuống mặt đất.
Bất thình lình xảy ra chuyện này, Đường Khanh cả kinh bật dậy từ ghế trên ngồi, đây chính là Triệu gia, chung quanh có vô số dị năng giả, căn bản là không có khả năng có người có thể đột phá trùng vây tiến vào hành thích, trừ phi......
Trong lòng chợt cả kinh, không đợi nàng kịp mở miệng, cả người liền rơi vào một vòng tay ấm áp.
"Sở...... Sở Việt?"
"Mộc Mộc lại không ngoan rồi, mới hơn một tháng không gặp, vậy mà xưng hô cũng đã quên, nên đánh."
Rõ ràng thanh âm của hắn còn mang theo một tia sủng nịch, nhưng Đường Khanh lại mạc danh kì diệu cảm thấy đáng sợ.
"Làm sao bây giờ, hệ thống, ta...... Ta có chút sợ hãi nha."
Hệ thống rất muốn nói không phải sợ! Nhưng mà, lời đến bên miệng, lại không nói ra được, bởi vì nó cũng cảm thấy nam chủ này trông khủng bố quá đi mất!
"A a a, hệ thống, sao ngươi lại không nói lời nào!"
"Ta, ta dự cảm được có điềm xấu."
Hệ thống vừa nói xong lời này, phòng trong liền vang lên hai tiếng bốp bốp cực kỳ thanh thuý.
Đường Khanh sốc đến nỗi trợn tròn mắt, nàng chưa từng nghĩ tới, bản than mình sẽ có một ngày, cư nhiên bị người khác —— đánh mông!
Rõ ràng trong lòng tức gần chết, nhưng vừa quay đầu nhìn vào đôi mắt của Sở Việt, nàng lại không dám có ý kiến gì.
Cũng may, Sở Việt không tiếp tục hành động đó nữa, ngược lại ôm nàng ngồi lên ghế ở trước cửa sổ sát đất, "Mộc Mộc không phải đói bụng sao, làm sao lại không ăn?"
Đường Khanh rất muốn nói không đói bụng, nhưng lại tưởng tượng đến ánh mắt khủng bố của hắn lúc trước, nàng lập tức ngoan ngoãn cúi đầu ăn.
Thần sắc Sở Việt âm u nhìn cô gái nhỏ trong ngực, đột nhiên buồn bã nói: "Mộc Mộc thật không có lương tâm, chỉ lo chính mình ăn."
Nghe vậy, Đường Khanh ngay cả miếng thịt trong miệng cũng chưa kịp nuốt xuống, lập tức cắt ra một miếng bò bít tết đưa tới bên miệng hắn, "Sở......" Nói được một nửa, nàng lập tức sửa lời: "Việt ca ca ăn."
Sở Việt cũng không há miệng ăn miếng bò bít tết mà nàng đưa tới, ngược lại duỗi tay chế trụ cái ót của nàng, không đợi đối phương kịp phản ứng lại, trực tiếp ngậm lấy cánh môi của nàng, sau đó động tác quen thuộc cạy ra đôi môi đang mím chặt......
Hai tròng mắt Đường Khanh đột nhiên trừng lớn, chờ đến lúc phản ứng lại hắn đang làm cái gì, lập tức giãy giụa.
Chỉ là, đối phương lại như đã sớm có chuẩn bị, trực tiếp dùng hai đùi săn chắc kẹp lại đôi chân mảnh khảnh của nàng, sau đó lại giam cầm đôi tay của tay của nàng sau lưng.
Đường Khanh hô hấp không thuận, nụ hôn này có tính xâm lược mười phần, cứ như đang dùng toàn bộ sức lực để cướp đi hô hấp của nàng, không biết trải qua bao lâu sau, đợi đến lúc đối phương buông nàng ra, toàn thân nàng đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Sở Việt lại như chơi trò chơi đến phát nghiện, sau khi hắn rời khỏi đôi môi nàng, cư nhiên lại tự mình cắt một miếng bò bít tết đưa tới bên miệng nàng.
Có giáo huấn phía trước rồi, Đường Khanh làm gì chịu ăn.
"Việt ca ca, em ăn no rồi."
"Không thích ăn bò bít tết?"
Đường Khanh chịu đựng xúc cảm muốn đánh người, ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng mà, nàng vốn cho rằng mình có thể tránh được một kiếp, lại không nghĩ tới đối phương đột nhiên mở miệng, nói: "Nhưng mà anh vẫn còn đói nha."
"Hả?" Hơi sửng sốt, sau khi nàng chợt hiểu ra ý tứ trong lời của hắn, tức khắc cả khuôn mặt đều đỏ bừng, "Việt ca ca, nơi này không an toàn, không bằng, chúng ta đi ra ngoài, em sẽ làm cho anh ăn có được không?"
Sở Việt làm sao chịu buông tha cho nàng, hơn một tháng này, quỷ mới hắn có bao nhiêu xúc động muốn đem nàng trói về bên mình!
"Nhưng anh vẫn đói mà, Mộc Mộc nhẫn tâm để anh đói bụng sao?"
"Việt ca ca......"
Đường Khanh dùng vẻ mặt bất lực nhìn hắn, nếu đổi lại là trước kia, Sở Việt đã sớm buông tha nàng, nhưng mà hiện tại, động tác trong tay lại không có nửa phần tạm dừng.
"Mộc Mộc ngoan, há mồm."
Dưới cường quyền, Đường Khanh đành phải há miệng, nhưng mà đối phương lại như quyết tâm sẽ thu thập nàng vậy, đây căn bản không phải là ăn bò bít tết! Mà là ăn nàng có được không! Đầu tiên là khuôn mặt, sau đó là cổ, cuối cùng là một đường đi xuống, phàm là nàng có một chút phản kháng, kết quả đều sẽ bị trấn áp một cách vô tình, thậm chí còn càng ngày càng quá phận.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro