[TG6] Cứu mạng, biến thành mèo! 10

Edit: Dasom
Beta: Dasom
Truyện chỉ đăng ở wattpad: @dasom2972
...

Có đan dược thêm vào, hơn nữa Đường Khanh còn có nước linh tuyền bên trong không gian của chính mình, mới chỉ một tháng, Đường Khanh phát hiện mình đã có thể biến thành hình hài của một nhân loại bình thường, chẳng qua là không quá ổn định, hơn nữa sợ làm "ô sin hót phân" nhà mình hoảng sợ, nàng vẫn luôn luôn điệu thấp, ngoại trừ những lúc ở bên cạnh Mặc Diệc, nơi nào nàng cũng không chịu đi, cho đến khi hệ thống lại nhắc nhở thêm lần nữa.

"Khanh Khanh, nữ chủ đã xảy ra chuyện, cứu hay không cứu?"

"Ngươi nói cái gì? Nữ chủ đã xảy ra chuyện gì?"

"Không biết, số liệu kiểm tra đo lường cho thấy giá trị sinh mệnh hiện tại của nữ chủ đang liên tục giảm xuống, hơn nữa tốc độ giảm xuống là rất nhanh."

Tuy trước mắt nam chủ có vẻ không cảm thấy hứng thú đối với nữ chủ, nhưng tốt xấu gì cũng là nữ chủ, hệ thống cảm thấy vẫn nên nói cho Đường Khanh biết thông tin này.

Đường Khanh nghe xong lời này, nhăn lại khuôn mày căn bản không tồn tại, "Bây giờ cô ấy đang ở đâu."

"Bệnh viện tuyến 1."

Hiện tại đã là hơn 8 giờ tối, nói đến cũng khéo, Mặc Diệc vẫn luôn kè kè bên cạnh nàng như hình với bóng còn đang bận tắm rửa, nếu nàng muốn rời đi thì đây chính là cơ hội tốt nhất. Không hề do dự, nàng trực tiếp mở cửa sổ ra, thả người nhảy đi, rời khỏi Mặc gia, còn việc nàng rời đi sẽ tạo nên hậu quả như thế nào, tạm thời không nằm trong phạm vi suy xét của nàng.

Bệnh viện tuyến 1 cách Mặc gia không gần, cũng may tu vi hiện giờ của Đường Khanh đã cao hơn rất nhiều, muốn đi đâu, quả thực dễ như trở bàn tay.

Dạ Khuynh Nhan bị thương rất nghiêm trọng, cô đang nằm bên trong phòng chăm sóc đặc biệt, nếu như nàng dùng hình hài của mèo chắc chắn không thể nào tiến vào trong đó được, cho nên chỉ có thể tìm một cái góc không người sau đó biến thành hình người, cũng may bên trong không gian của nàng có quần áo, không đến mức để nàng toàn thân trơn bóng.

Phòng chăm sóc đặc biệt ICU người bình thường căn bản ko thể tiến vào, nhưng Đường Khanh còn có hệ thống ở đây, làm theo sự chỉ dẫn của nó, Đường Khanh rất nhanh tìm được một gian phòng thay quần áo dành cho bác sỹ, sau đó nhanh chóng thay đồ, đi tới trước mặt Dạ Khuynh Nhan.

Khoảng thời gian trước còn nhìn thấy cô ấy minh diễm động lòng người như thế, bây giờ lại lẻ loi một mình nằm trên giường bệnh, ngay cả sinh mệnh cũng dần dần xói mòn.

"Thôi thì coi như cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa đi." Vừa nói, nàng vừa đem linh khí quanh thân truyền tới hai bàn tay của mình. Dù sao thì nàng cũng có bàn tay vàng chín mệnh thú thể, nếu nàng muốn cứu người, chỉ cần người đó còn một hơi thở, thì đều có thể cứu sống được, chẳng qua cái giá mà nàng sẽ phải trả là cho đi một cái mạng.

Đường Khanh không để ý, nàng cùng lắm chỉ là một vị khách qua đường của cái thế giới này, hơn nữa lấy tu vi hiện giờ của nàng, căn bản không sợ có gì nguy hiểm đến tính mạng, huống hồ, đây chính là nữ chủ, giữ cô ấy lại làm nàng cảm thấy an tâm không ít.

Nàng bên này thì không sao cả, nhưng bên kia thì đã sớm loạn.

Mặc Diệc rời khỏi phòng tắm bỗng phát hiện không thấy mèo nhỏ nhà mình đâu, trong lòng tức khắc căng thẳng, Mặc gia bốn phía đều có camera theo dõi, hắn nhanh chóng thấy được một thân ảnh màu trắng mềm mại đi càng lúc càng xa khuất vào trong bóng đêm.

Gắt gao nhìn vào hình ảnh rời đi của Đường Khanh, thanh âm của hắn trở nên băng lãnh, mang theo một tia tức giận, "Tìm! Dù có phải lật cả cái thành phố B này lên cũng phải tìm bằng được cho tôi!"

Thành phố B lớn như vậy, muốn tìm một con mèo nói dễ hơn làm, lại nhìn ánh mắt khủng bố kia của ông chủ, mọi người không khỏi run cầm cập, sếp nhà mình đã bao lâu rồi không tức giận như vậy?

Boss tức giận thật sự quá khủng bố, người phía dưới không dám chậm trễ chút nào, một giờ sau, rốt cuộc ở đám người cũng lần được một góc camera theo dõi ở xó xỉnh nào đó có thân ảnh hư hư thực thực lướt qua của mèo nhỏ trắng Đường Đường.

Đường Khanh lúc này còn đang tập trung tinh thần để chữa trị cho Dạ Khuynh Nhan, chợt nghe giọng nói quen thuộc của hệ thống vang lên trong đầu.

"Giá trị hắc hoá của nam chủ vọt lên 10%."

"WHAT?"

"Giá trị hắc hoá vẫn đang tiếp tục tăng lên."

Nghe hệ thống nói, Đường Khanh cắn răng, "Hiện tại đừng nói với ta mấy thứ này, chờ ta giải quyết xong sự tình trong tay ngươi có thể nói luôn một lần giá trị hắc hoá đã đạt đến bao nhiêu %."

"Được."

Tóm lại vẫn không dễ dùng bằng linh thể của thế giới trước, chờ đến khi làm xong hết thảy, nàng đã mệt mỏi đến mức chân tay bủn rủn, mà tai mèo lúc trước đã thu vào cũng hiện ra, cũng may phòng chăm sóc đặc biệt ICU không có người ngoài tiến vào, nếu không nhìn thấy cảnh này không biết sẽ có phản ứng ra sao.

"Nói đi, giá trị hắc hóa hiện tại là bao nhiêu." Đường Khanh mệt mỏi trực tiếp ngồi bệt xuống dưới đất, hữu khí vô lực hỏi hệ thống.

"20%." Hệ thống có liên tưởng không tốt về chuyện này, lúc trước trạng thái của nam chủ vẫn luôn vô cùng ổn định, nhưng ký chủ vừa bước chân ra khỏi phạm vi kiểm soát của hắn mà giá trị hắc hóa đã phát sinh ra biến số lớn như vậy, nó căn bản không tin cái gọi là trùng hợp, mà lại không biết giải thích như thế nào.

Đường Khanh không nghĩ nhiều như hệ thống, nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng, rất muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc, lượng linh khí tiêu hao quá lớn, nàng chỉ sợ không thể chống đỡ được trạng thái hình người rời khỏi bệnh viện. Về phần Mặc gia, đợi đến lúc nàng khôi phục lại thể lực rồi tính tiếp.

Nhưng mà, nàng còn chưa kịp rời khỏi phòng ICU, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng người mở cửa ra.

Quá mức ngoài ý muốn, nàng căn bản không nghĩ tới hiện tại sẽ có người tiến vào, nhìn trước mặt là vẻ phong trần mệt mỏi của người nào đó, vẻ mặt nàng kinh ngạc.

"Mặc Diệc......"

Thanh âm rất nhẹ, nhưng Mặc Diệc lại nghe rất rõ ràng, hắn biết vật nhỏ nhà mình không đơn giản, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới có ngày mình sẽ nhìn thấy một màn như vậy, cả người tức khắc bị đình trệ.

Tuy nàng chỉ mặc một chiếc váy dài màu trắng trông rất phổ thông, nhưng đôi tai mèo mềm mại trên đầu kia, cùng ánh mắt xanh lam trong suốt, đều khiến hắn kinh diễm cực điểm.

Đường Khanh không kịp nghĩ xem tại sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này, cũng bởi vì lượng linh khí tiêu hao quá lớn, mí mắt trĩu xuống, thân thể cứ lịm dần, trước khi lâm vào hôn mê, hình như nàng mơ mơ màng màng thấy có người ôm mình nhanh chóng rời đi.

Mặc Diệc nhìn Đường Khanh biến trở về dáng vẻ mèo trắng nhỏ, lập tức đi nhanh về phía nàng.

"Đường Đường?" Thật cẩn thận gọi một tiếng, thấy nàng không có động tĩnh gì, tim hắn bỗng nhiên nhảy lên.

***

Sau khi Đường Khanh tỉnh lại phát hiện mình đã về tới Mặc gia, lọt vào tầm mắt của nàng hết thảy đều là những thứ quen thuộc mười phần, chỉ là nàng đột nhiên nghĩ đến sự việc lúc trước xảy ra ở bệnh viện, ngay lập tức cả người đều cảm thấy không tốt.

"Hệ...... Hệ thống......"

"Đừng khẩn trương, ngươi chỉ bị bại lộ thân phận mà thôi."

Hệ thống đặc biệt bình tĩnh, sau khi trải qua mấy cái thế giới dạng này, nó cảm thấy mình đã sớm trở nên đao thương bất nhập, hẳn là không còn gì có thể khiến cho nó chấn kinh quá mức nữa rồi. Chẳng qua Đường Khanh lại không bình tĩnh cho nổi, nàng nhìn người đàn ông trước mặt gần trong gang tấc, theo bản năng muốn lùi về phía sau, chỉ là, đối phương vất vả lắm mới tìm được nàng, làm sao cho phép nàng có cơ hội chạy trốn lần nữa.

"Tỉnh?"

Thanh âm lạnh như băng vang lên, Đường Khanh u sầu cúi gằm đầu của mình xuống, nghĩ xem bước tiếp theo nên làm cái gì mới phải.

"Có thể trốn, xem ra là đã tỉnh."

Thanh âm càng thêm lạnh lẽo, Đường Khanh nghe xong nội tâm nổi lên từng trận kinh hãi, nàng hoàn toàn không ngờ rằng đối phương lại phát hiện ra bí mật nhỏ của nàng nhanh đến vậy, đúng là không kịp trở tay, cho nên hiện giờ căn bản là không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.

"Meow......Meowoo?"

Vì đang dùng hình dạng thân mèo, nàng căn bản không có khả năng nói tiếng người, chỉ có thể thử kêu một chút.

"Ta nghe không hiểu, biến trở lại đi."

Ý tứ của "biến trở lại "trong miệng đối phương đương nhiên là biến thành hình người, nhưng Đường Khanh hiện tại vốn không thể biến trở lại được, muốn biến thành hình người sắp tới ít nhất cũng phải chờ đến khi linh khí khôi phục lại. Thấy tức giận trong mắt đối phương càng lúc càng lớn, nàng thử lấy lòng hắn giống như trước đây, chủ động cọ cọ vào bàn tay to của hắn, sau đó lại dùng đầu lưỡi nhỏ phấn nộn của mình liếm liếm lòng bàn tay đối phương.

Dáng vẻ lấy lòng này phải nói là rất vụng về, vậy mà lại bất ngờ khiến tâm tình Mặc Diệc tốt hơn một chút.

Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, chỉ cần nghĩ đến việc nàng hôn mê gần ba ngày ba đêm, đôi mắt Mặc Diệc lại là một mảnh lạnh băng.

...

Dasom: Chương sau có tình tiết các anh các chị mong chờ bấy lâu đó =)))))) nhớ vote cho tui nhennnn

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro