Chương 1: Gặp Quỷ
Chương 1: Gặp Quỷ
Chuyển ngữ: lamthanh
Trước khi sự kiện kia xảy ra, Lâm Ngôn hoàn toàn không tin trên thế giới này có quỷ, cậu học khoa khảo cổ học, sau khi tốt nghiệp đại học được lên làm thực tập sinh, chuyên môn văn vật học, thời điểm theo thầy giáo thực tập đã từng thấy qua xương người chết, từ miệng xác khô moi lấy ngọc thiền(1). Chuyện ma quỷ vốn chỉ được xem là trò cười trong phòng ký túc xá của bọn họ, nếu người đã chết thật sự có thể biến thành ma quỷ thì thế giới này đã sớm náo nhiệt rồi, giả sử nếu bạn cầm một cái bát sứ Thanh Hoa mà vua Càn Long đã từng dùng qua, lão gia tử kia nhất định sẽ nhảy ra, trừng mắt với bạn: "Của ta, của ta!" Đại loại như thế.
Người chết, cái gì cũng hết, không thể lại mở miệng.
Mọi chuyện bắt đầu thay đổi vào một ngày sau khi Lâm Ngôn nấu xong cơm tối.
Cậu không ở trường học từ khi lão Tam trong ký túc xá giữa đêm hôm khuya khoắt cãi nhau với bạn gái qua điện thoại, khiến thần kinh của hắn trở nên suy nhược. Lâm Ngôn liền dọn tới căn hộ mà ba mẹ đã chuẩn bị sẵn cho "đêm tân hôn" của mình, cách trường học rất gần, từ nay về sau cậu đành một mình nấu cơm, một mình chơi game, cuối tuần thì chạy hết nửa vòng thành phố về nhà với ba mẹ. Nơi mà Lâm Ngôn đang theo học là một trong mười trường đại học nổi tiếng của thành phố, nếu tốt thì tương lai xán lạn, nếu kém thì không có đất dụng võ, tìm kiếm công việc như là mò kim đáy biển.
Ngày đó cậu làm mì trộn tương. Thịt băm đã được chần qua nước sôi, thêm vào một ít tương ngọt rồi xào chín, mì cũng được chần mềm, rưới nước sốt lên, trộn đều là có thể thưởng thức. Lâm Ngôn bưng bát mì ngồi trước máy tính, vừa xem "Chuyện xưa ở Thành Nam" vừa ăn mì.
Đầu hạ thời tiết ẩm ướt oi bức, vừa xem được nửa bộ phim, bên ngoài đã ù ù sấm vang, không bao lâu sau mưa liền ào ào trút xuống, nước mưa chậm rãi đánh lộp độp vào cửa sổ.
Lâm Ngôn lập tức tắt máy tính, nhưng không đợi quá trình tắt nguồn hoàn tất, một đạo sấm sét liền cắt ngang qua bầu trời đêm, "Đùng!" một tiếng, màn hình tối đen.
Thật sự là sợ cái gì liền tới cái đó. Lâm Ngôn oán giận một câu, thuận tay rút phích cắm ra khỏi ổ điện, cậu vì phải tái tạo văn vật bằng đồ họa 3D mà cố ý sắm cái máy tính này, nhưng mỗi lần thời tiết mưa bão sấm chớp là nó liền chập mạch.
Ngày mai lại phải nhờ Doãn Chu đến đây sửa rồi.
Bỗng nhiên cậu cảm giác có gì đó khác thường.
Lạnh, mạc danh kì diệu* lạnh, lạnh đến run cả người.
(*) Mạc danh kì diệu: kì lạ, bất thường
Không biết từ khi nào nhiệt độ của cả căn phòng bắt đầu giảm xuống, vừa rồi ngồi xem phim không phát hiện ra, lúc này cả người giống như xuất hiện vết nứt, hơi lạnh theo mọi ngóc ngách ồ ạt xông vào, áo thun ướt đẫm mồ hôi lạnh ngắt, dính bệch trên lưng.
Lâm Ngôn dừng sức chà xát hai tay đầy mồ hôi lên quần bò, nghĩ rằng có lẽ nhiệt độ không khí hạ thấp do mưa to, định đi dậy lấy thêm áo khoác, nhưng còn chưa kịp đứng lên, cậu vô tình nhìn lướt qua màn hình máy tính, cả người lập tức căng thẳng ngã ngồi xuống ghế.
Trong phòng đèn vẫn bật, tình hình xung quanh đều phản chiếu rõ nét trên màn hình máy vi tính tối đen, phía trước là khuôn mặt của Lâm Ngôn, phía sau là cửa sổ phòng ngủ, hai cánh cửa mở toang, rèm cửa bị gió thổi tung, mà thứ khiến Lâm Ngôn cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân chính là một "người" đang đứng ở chỗ tấm rèm.
Không đúng, "nó" chỉ xem như có hình dạng của một con người mà thôi, không những thế còn mang trên đầu cái mũ kỳ dị.
Lâm Ngôn ngây ngẩn nhìn màn hình không chớp mắt, nỗi sợ hãi chạy dọc theo cột sống.
Nhất định là hắn đã quên lấy giá (móc) áo vào, không thể nghi thần nghi quỷ! Lâm Ngôn túm chặt góc áo, hít một hơi thật sâu, mãnh liệt quay đầu lại.
Không có người, mọi thứ đều bình thường, chỉ có mưa càng ngày càng nặng hạt, chi chít những giọt nước trên cửa sổ nối đuôi nhau chảy xuống.
Cậu không khỏi thở phào một hơi. Tâm không khỏi buông xuống một nửa.
Không đúng! Da đầu Lâm Ngôn lập tức tê rần, không chỉ không có người, mà cửa sổ... cửa sổ rõ ràng đã bị khóa, cả rèm cửa nữa, rèm cửa rõ ràng cũng đã được buộc chỉnh tề, làm sao có thể bị gió thổi bay? Hình ảnh phản chiếu vừa rồi... đến cùng là cái gì?
Ảo giác! Nhất định là ảo giác! Lâm Ngôn cắn chặt răng, nhịn không được liền dùng sức véo đùi, nhắc nhở chính mình phải tỉnh táo lại.
"Đùng!" một tiếng, mất điện, cả căn phòng chìm vào bóng tối yên tĩnh.
Như là cùng lúc đó, đèn chỉ thị trên máy tính bỗng dưng lóe lên, hai điểm đỏ lập lòe như hai con mắt, màn hình vốn đã tắt ngấm từ lâu vì mất điện lại đang phát ra thứ ánh sáng xanh mơn mởn, hệt như đã được cài đặt từ trước.
Không phải... Không phải mất điện rồi sao? Lâm Ngôn hoàn toàn không nói nên lời, cả người đều bị bầu không khí quỷ dị này đè ép. Màn hình thay đổi, giống như có ai đó chạm tay vào, từng chữ từng chữ nối tiếp nhau xuất hiện, đỏ tươi như máu.
"Tháng Mậu Thân, ngày Giáp Tí, tử kỳ buông xuống."*
*tháng Mậu Thân ngày Giáp Tý: nhắc lại cho ai không nhớ, là ngày 15/07 âm lịch, dương lịch là 31/08/2012 (tui tính theo năm tác giả viết truyện đó~)
Ngoài cửa sổ sấm sét ầm ầm bổ xuống.
Lâm Ngôn gian nan nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm vào hàng chữ trên màn hình, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo, nhưng trong đầu vẫn cứ trống rỗng.
Nhất định...nhất định là trò đùa dai của tên Doãn Chu kia.
Là một tên tiểu mã nông* cộng thêm kỹ sư phần mềm tại nhà, tự tay viết chương trình làm cho hệ thống mạch điện bị rối loạn, muốn hù dọa mình đây mà, một trò đùa thật nhàm chán.
*Tiểu mã nông: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ lập trình viên chuyên môn viết mã để xây dựng và phát triển phần mềm nhưng bao hàm đôi chút ý châm biếm kiểu như suốt ngày chỉ biết đi viết mã. (theo mình hiểu là như thế).
"Tháng Mậu Thân, ngày giáp tí, tử kỳ buông xuống."
Hàng chữ đỏ đáng sợ kia vụt sáng thêm hai lần, sau đó biến mất, máy tính khôi phục trạng thái mất điện ban đầu. Trong không gian tối đen chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của Lâm Ngôn, cậu lấy di động trong túi định gọi cho Doãn Chu, nhưng không đợi cậu nhấn nút gọi, ngoài cửa sổ liền vang lên tiếng đập cửa liên hồi.
"Cốc cốc cốc...cốc cốc cốc"
Trong màn mưa mịt mù, không thấy rõ bất cứ thứ gì.
Lâm Ngôn lập tức nhảy dựng lên, tựa lưng vào cạnh bàn, gắt gao nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ... Nơi này là tầng mười hai, ai có thể rảnh rỗi đi gõ cửa sổ?
"Cốc cốc cốc...cốc cốc cốc"
Tiếng gõ ngày càng dồn dập, giống như đã mất hết kiên nhẫn.
Người theo chủ nghĩa duy vật không thể chịu thiệt trước mắt, huống chi sinh vật luôn mang trong mình bản năng tránh né nguy hiểm, bầu không khí này thật sự rất quái dị, Lâm Ngôn cầm túi tiền, lấy chìa khóa xe, một đường xông thẳng ra cửa không quay đầu lại.
Mưa càng lúc càng to, đường lớn sầm uất không một bóng người, chỉ có mưa như trút nước cùng với tầng tầng sương mù, Lâm Ngôn khởi động xe đi về phía trước, tính toán tìm bừa một nơi náo nhiệt nào đó đi vào, dính chút nhân khí. Một đêm sinh hoạt bình thường đều bị rối loạn, di động mất sóng, radio không bắt được tín hiệu, Lâm Ngôn giống như đang ở một nơi hẻo lánh, cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài, không thể tìm ra lối thoát.
Hình như... mình đã đi hơn một giờ, sao vẫn còn chạy lòng vòng quanh cầu vượt?
Lâm Ngôn nhìn đồng hồ, nếu đi tiếp thì thế nào cũng hết xăng, nhưng cậu vẫn chưa tìm được đường ra, điều này thật sự là làm khó dân bản xứ như cậu, sống hơn hai mươi năm trong cái thành phố này, nếu nói ra chắc chắn sẽ bị người ta cười rụng răng mất.
Đèn đường mờ ảo, không thể thấy rõ phía trước, dưới ánh đèn chỉ có thể nhìn thấy hạt mưa dày đặc, tre già măng mọc không ngừng rơi xuống kính chắn gió. Trước mặt là một đại lộ rộng lớn, hắn cứ mãi chạy thẳng về phía trước, không có người, không có xe, ngay cả trụ đèn giao thông cũng không hoạt động, Lâm Ngôn chuyển mắt chăm chú nhìn về phía trước, không dám bỏ lỡ bất cứ chỗ rẽ nào.
Trên cầu vượt đi một mạch suốt ba giờ, sau không biết bao nhiêu lần đi ngang qua cùng một biển quảng cáo, Lâm Ngôn bắt đầu cảm thấy khủng hoảng.
Một ý nghĩ lóe ra trong đầu hắn.
Quỷ đả tường*, hắn đang chạy thành một vòng tròn.
Đồng hồ hiển thị mức nhiên liệu đã sắp chạm mốc 0, Lâm Ngôn đành chạy chậm lại, cậu nghĩ, không thể đi tiếp nữa, rõ ràng là có một lực lượng nào đó đang ngăn cản cậu, so với tiếp tục chạy lung tung không bằng tìm cách giải quyết, nếu cứ chờ đến khi hết xăng thì cậu thật sự không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy đến với mình.
Lâm Ngôn dừng xe, chỉ để lại hai đèn pha phía trước nhằm cảnh báo, sau đó lẳng lặng ngồi trong xe bắt đầu suy nghĩ về chuyện đã xảy ra trong buổi tối hôm nay.
Mất điện, máy tính đột nhiên bãi công, ảnh ngược quỷ dị trên màn hình.
Phản ứng đầu tiên trong đầu là đang có người đùa dai, nhưng lập tức bị cậu phủ định, nếu nói máy tính có vấn đề thì có thể hoài nghi tên mã nông Doãn Chu kia, nhưng gõ cửa sổ, đưa ra lời đe dọa, còn làm mất tín hiệu di động cùng sóng radio thì tuyệt đối không phải là phong cách của tên kia, tốn biết bao nhiêu công sức chỉ để hù dọa bạn bè như vậy. Lâm Ngôn ở trong đầu moi móc nửa ngày cũng không tìm ra người thích hợp.
Cậu một đường thuận buồm xuôi gió, từ tiểu học vững vàng lên đến thực tập sinh, trừ bỏ trốn học chơi game, lúc dự thi có đưa cho bạn học tờ giấy ghi sai đáp án, ngay cả bạn gái còn chưa có, đừng nói là bạn bè xung quanh đều cùng một đức hạnh với cậu, cho dù ai đó đột nhiên nổi điên muốn chỉnh người, thì đối tượng tuyệt đối không phải là Lâm Ngôn này.
Lâm Ngôn là người mà đến ngày cá tháng tư cho dù ăn phải bánh quy kẹp kem đánh răng thì vẫn lạc quan cho rằng bánh nhân kem vị bạc hà, người muốn chỉnh hắn, phỏng chừng phải đưa ra chiến thư, Lâm Ngôn mới hiểu được là đang xảy ra chuyện gì, gặp gỡ loại người không có khiếu hài hước như cậu, thường thường bị chỉnh mà vẫn còn ngẩn ngơ, hại người đi chỉnh tức đến hộc máu.
Lâm Ngôn xoa xoa huyệt thái dương cố gắng suy nghĩ, ai có khả năng dùng loại phương thức mạc danh kì diệu này đi uy hiếp hắn, hoặc là, muốn tuyên chiến.
"Tháng Mậu Thân, ngày Giáp Tí", Lâm Ngôn mở di động dò ngày, là âm lịch, mười lăm tháng bảy, tết Trung Nguyên(2), quỷ môn quan mở ra.
Lâm Ngôn nghĩ, chuyện này có điểm bất thường.
Lại ngẩng đầu lên, Lâm Ngôn phát hiện cách đó không xa đột nhiên xuất hiện thứ gì đó.
Một bóng người đứng ở ven đường, mưa rơi tầm tã, người nọ lại giống như không chú ý, không che ô cũng không mặc áo mưa, im lặng cúi đầu đứng dưới ánh đèn mờ nhạt. Xung quanh giăng đầy sương mù làm cho Lâm Ngôn không thể thấy rõ diện mạo của người kia, chỉ cảm thấy người nọ rất cao, mặc một bộ quần áo rộng thùng thình quái dị. Lâm Ngôn nghĩ, có nên cho người kia đi nhờ một đoạn đường hay không, tuy rằng cậu hiện tại tự thân khó bảo toàn, nhưng vẫn có thể giúp được một chỗ tránh mưa.
Trên cầu, mưa đêm, người qua đường kỳ quái, những hình ảnh quái dị này vốn đã có chút âm trầm, nhưng Lâm Ngôn lại nhìn ra trong đó vài phần thê lương hàm xúc...
Thân ảnh kia làm cho người ta có cảm giác thật cô độc, giống như đang đợi một người vĩnh viễn sẽ không bao giờ đúng hẹn.
Lâm Ngôn cẩn thận kiểm tra bốn phía xung quanh, sau đó khởi động xe, chậm rãi chạy về phía trước, nghĩ thầm, dù sao cũng bị nhốt lâu như vậy, không bằng tìm kiếm một mục tiêu nhất định, thử vận may xem có cách nào thoát khỏi vòng luẩn quẩn này hay không.
Cách người nọ chưa đến mười thước*, Lâm Ngôn bỗng dưng cứng người, bên tai lại vang lên tiếng gõ dồn dập, hắn rốt cuộc nhận ra điểm bất thường ở chỗ nào, người kia, không có bóng.
*1 thước = 1/3m.
Đèn đường tà tà chiếu xuống, bên chân người nọ lại trống trơn, chỗ vốn nên kéo ra cái bóng thật dài lại chỉ có những vũng nước mưa phản chiếu hình ảnh của cột đèn, hạt mưa liên tục rơi xuống, tan rồi lại hợp, hợp rồi lại tan.
Lâm Ngôn cơ hồ trong nháy mắt liền hiểu được chính mình đang gặp phải thứ gì.
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, tay phát run không cầm nổi vô-lăng, cả miệng đều đắng ngắt, hắn hung hăng dậm chân ga phóng đi, bất chấp bình xăng còn có thể chống đỡ được bao lâu, cũng bất chấp phía trước là đường cùng, chỉ biết theo bản năng chạy về phía trước.
Tốc độ bốn mươi, sáu mươi, tám mươi, chín mươi...
Trước mắt đột nhiên vọt ra một chiếc xe, Lâm Ngôn bất ngờ trợn mắt, há hốc mồm, theo bản năng gắt gao giữ chặt tay lái, mãnh liệt đánh vô-lăng sang trái!
"Kít!!!!" Thanh âm cực kì chói tai vang lên, đầu chiếc A4 của Lâm Ngôn xẹt qua đuôi xe tải, chỉ kém vài xem-ti-mét nữa. Ngay sau đó Lâm Ngôn lập tức lái xe vọt vào lùm cây, thân xe rung chuyển một trận, kính chắn gió bám đầy lá sồi xanh.
Thiếu, thiếu chút nữa là đã xe hủy người vong.
Lâm Ngôn ngã vào tay lái há mồm thở hổn hển, cả người từng đợt lại từng đợt rét run.
"Rầm rầm rầm." Cửa kính xe bị gõ mạnh.
Lâm Ngôn kinh hãi bật dậy, lo lắng nhìn chằm chằm cửa kính, đợi đến khi thấy rõ khuôn mặt người tới không khỏi thở hắt ra một hơi, hạ cửa sổ xe.
"Mẹ nó! Mày không biết lái xe sao? Không muốn sống thì để lão tử đánh chết!"
Một chuỗi mắng chửi "ân cần thăm hỏi" mười tám đời tổ tông lại khiến cho Lâm Ngôn có cảm giác vui sướng như trở lại nhân gian, cậu cơ hồ dâng lên một cỗ kích động muốn xông ra khỏi xe, ôm chầm lấy người tài xế kia.
"Không... ngại quá, tôi đã đi lòng vòng trên đường cao tốc ba giờ rồi, mới vừa tìm được đường ra nên hơi kích động, thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi."
Lâm Ngôn không kịp chú ý tới những lời mình đang nói, đến khi nhận ra liền không khỏi cười khổ, lúc này chắc chắn đại ca lái xe đang nghĩ mình là một tên ngốc.
Tài xế xe tải trầm ngâm nhìn Lâm Ngôn một hồi, đột nhiên dừng mắng, bắt đầu thì thầm: "Trách không được sắc mặt cậu em nhìn như vừa thấy quỷ." Nói xong liền lấy một gói thuốc lá đưa cho Lâm Ngôn: "Gặp quỷ? Hút điếu thuốc trấn tĩnh đi, về sau ra ngoài nhớ mang theo mấy thứ hộ thân gì đó, bọn tôi thường đi đêm nên rất có kinh nghiệm."
Lâm Ngôn xuống xe, lái xe thuận tay châm thuốc cho cậu, hai người song song đứng ven đường. Nói đến cũng kì quái, trên đường xe chạy tấp nập, hai bên ngã tư những tòa cao ốc sáng đèn rực rỡ san sát nhau, tìm đâu ra sương mù cùng không khí âm u, thậm chí trận mưa cũng đã sớm tạnh.
Lâm Ngôn hút một hơi thuốc lấy lại bình tĩnh, kinh ngạc nói: "Anh gặp qua rồi sao?"
Lái xe cười cười: "Thường xuyên, đặc biệt là những nơi hay xảy ra tai nạn, càng là chỗ có người gặp chuyện không may, thì càng dễ đụng phải."
Lâm Ngôn gật gật đầu, gặp chuyện như vậy, hắn không biết thế giới chủ nghĩa duy vật của mình đã bị sâu mọt ăn mất bao nhiêu rồi.
Tiễn tài xế kia đi, Lâm Ngôn đưa tay lau mồ hôi trên gáy, lấy di động ra xem giờ, màn hình hiển thị hai tin nhắn chưa đọc cùng ba cuộc gọi nhỡ, từ hai tiếng trước chia đều nửa giờ một cuộc. Lâm Ngôn mở mục cài đặt thiết bị, di động không tắt chuông, âm lượng không lớn, nhưng đủ nghe, xem ra vừa rồi dọc đường tín hiệu đã bị chặn mất.
Tin nhắn thứ nhất: "Đi uống rượu không? Chỗ cũ."
Tin nhắn thứ hai: "Làm gì vậy? Sao không nghe điện thoại???"
Tất cả các cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn đều là của Doãn Chu.
__________________________________________
(1) Ngọc thiền (ve sầu bằng ngọc): Từ thời nhà Hán, sự xuất hiện của ve sầu được coi là phép ẩn dụ cho việc con người được tái sinh. Cho ngọc thiền vào miệng người chết nghĩa là linh hồn sẽ bất tử và sống lại. Mang theo ve sầu trên người thể hiện sự cao quý. Vì vậy, ngọc thiền vừa là vật trang sức cho người sống, vừa là ngọc táng cho người chết.
(2) Tết Trung Nguyên: Tết Trung Nguyên của người Hán trùng với lễ Vu Lan của Phật giáo và ngày Xá tội vong nhân Á Đông (Rằm tháng bảy - 15/7 âm lịch). Phong tục lễ hội chủ yếu bao gồm cúng tổ tiên, thả đèn sông, cúng cô hồn, đốt vàng mã, cúng đất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro