Ngôn [ 5 ]
Đoản ngược về tình anh em nha
Phương Ngạn Thần và Phương Ngạn Tuyết là hai anh em mồ côi cha mẹ, phải sống trong cô nhi viện. Phương Ngạn Tuyết từ lúc sinh ra cho đến lúc hiểu chuyện, người duy nhất luôn ở bên cô là Phương Ngạn Thần. Và chỉ có Phương Ngạn Thần biết rõ, cô và anh không phải là anh em ruột.
Phương Ngạn Tuyết tên thật là Doãn Hạ Băng, cha ruột của cô là một doanh nhân sở hữu một công ty lớn, và rất giàu có, mẹ của cô là một vị tiểu thư xinh đẹp.
Còn Phương Ngạn Thần tên thật là Cảnh Tuấn Hy, cha của anh là tài xế và cũng là bạn tốt của cha Phương Ngạn Tuyết ( Doãn Hạ Băng ), mẹ của anh cũng chỉ là một bà nội trợ bình thường.
Tưởng như Phương Ngạn Tuyết sẽ có một gia đình êm ấm và hạnh phúc thì bất ngờ xảy ra một bi kịch thảm khốc, thay đổi cuộc sống sau này của cô, từ một thiên kim đại tiểu thư người người ngưỡng mộ, lại trở thành một cô nhi bất hạnh.
Trong lúc cha của Phương Ngạn Thần ( Cảnh Tuấn Hy ) trở cha mẹ và mẹ của của anh đi đến bệnh viện để sinh Phương Ngạn Tuyết ( Doãn Hạ Băng ) thì bất ngờ bị một chiếc xe tải lao tới, vụ tai nạn thảm khốc kia đã cứu đi sinh mệnh của cha mẹ Phương Ngạn Tuyết nhưng may mắn được đưa đến bệnh viện kịp thời nên đã sinh được cô ra. Còn cha mẹ của Phương Ngạn Thần cũng không thể qua khỏi, trước khi mẹ của Phương Ngạn Thần mất đã căn dặn anh phải bảo vệ và chăm sóc cho Phương Ngạn Tuyết ( Doãn Hạ Băng ), Còn Doãn Hạ Băng chính là cái tên mà cha mẹ cô nhờ anh đặt cho cô.
Từ lúc đó anh và cô đã được đưa vào cô nhi viện. Ở nơi đó Phương Ngạn Tuyết lúc nào cũng bị bắt nạt, còn Phương Ngạn Thần luôn là anh hùng đứng ra bảo vệ cô.
Có lần, cô bị một vài đứa trẻ trong cô nhi viện bắt nạt, họ chọi đá vào cô, chính anh đã ôm cô vào lòng che chở.
Có một lần, cô bị ham chơi bên bờ sông, không cẩn thận bị rơi xuống, khi anh nghe tin lập tức chạy đến cứu cô, đến anh cũng bị thương nặng phải nhập viện tận 3 tháng.
Từ lúc Phương Ngạn Tuyết hiểu chuyện, đối với cô, anh chính là tín ngưỡng của cuộc đời cô, là hy vọng, là ước mơ.
Còn đối với Phương Ngạn Thần, Phương Ngạn Tuyết chính là bảo vật vô giá, là thứ duy nhất trong cuộc đời này anh muốn bảo vệ dù cho phải trả bất kỳ cái giá nào. Đối với anh, đem lại hạnh phúc vĩnh viễn cho cô, chính là giấc mơ cả một đời anh muốn theo đuổi.
Cũng không biết từ khi nào, anh đã bị rung động trước cô, nhưng anh vẫn cố lừa dối bản thân mình, cô chỉ là em gái của anh.
Phương Ngạn Thần lớn hơn Phương Ngạn Tuyết tận 8 tuổi.
Năm Phương Ngạn Thần 12 tuổi, còn Phương Ngạn Tuyết chỉ mới 6 tuổi. Phương Ngạn Thần trưởng thành càng tuấn tú, tài giỏi hơn người, được một gia đình giàu có, tốt bụng nhưng không có con, là Phương gia nhận nuôi. Nhưng anh nhất định phải đợi Phương gia nhận Phương Ngạn Tuyết mới chịu đến đó làm con nuôi.
Cả anh và cô đều được nuôi dạy tốt, được đi học, anh càng lớn thì càng đẹp trai, thành tích thì luôn đứng nhất trường, thầy cô và cha mẹ đối với anh vừa yêu thương vừa cưng chiều, bạn nữ theo đuổi anh thì nhiều vô số kể.
Năm Phương Ngạn Thần 14 tuổi, anh được giải nhất cuộc thi toán toàn quốc gia.
15 tuổi, Phương Ngạn Thần trở thành thần đồng nổi tiếng toàn quốc. Khi anh tiết lộ anh có em gái, mọi người đều đối với Phương Ngạn Tuyết ngưỡng mộ vô cùng.
Khi Phương Ngạn Thần 17 tuổi, còn Phươnv Ngạn Tuyết đã được 9 tuổi, mỗi ngày khi cô đến trường đều nhận được hơn chục bức thư tình nhờ gửi cho anh. Người thì hoa khôi đế đô, người khi hot girl nổi tiếng.
Còn Phương Ngạn Tuyết chỉ là một học sinh tiểu học bình thường, thành tích cũng không quá xuất sắc, nhưng cô lại rất nghịch ngợm, hay chọc phá thầy cô và bạn bè. Nên Phương Ngạn Tuyết rất hay bị thầy cô cùng cha mẹ nuôi mắng, còn Phương Ngạn Thần tất nhiên sẽ không để cô chịu phạt mà đứng ra che chở, chịu phạt thay cho Phương Ngạn Tuyết.
Cô rất khó chịu, những vẫn đem những bức thư đó đưa cho anh. Phương Ngạn Tuyết lại không biết rằng, khi nhận được những bức thư đó, người khó chịu nhất lại chính là Phương Ngạn Thần, nhưng anh vẫn luôn cố kìm nén những cảm xúc của mình.
Phương Ngạn Thần vì chịu đả kích từ nhỏ, nên bản tính lạnh lùng, thờ ơ, ánh mắt đầy sự cô đơn. Nhưng chỉ duy nhất đối với cô, đôi mắt anh trở nên có hồn, anh cởi bỏ bộ dạng lạnh lùng và thay vào đó là sự dịu dàng, cưng chiều, yêu thương, sủng ái đến tận trời. Nhưng chính anh cũng đang kìm nén tình cảm của mình.
Hàng ngày, khi anh đón Phương Ngạn Tuyết đi học về, không biết có bao nhiêu ánh mắt ganh tỵ đang nhìn về phía cô.
Buổi sáng, anh gọi cô dậy, chở cô đi học
Buổi chiều lại đón cô về
Buổi tối lại ru cô ngủ
Cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc chẳng kéo dài được bao lâu. Năm Phương Ngạn Thần 25, anh cuối cùng cũng đã phát hiện ra sự thật năm xưa cha mẹ anh và cha mẹ của Phương Ngạn Tuyết ( Doãn Hạ Băng ) là bị người ta hại chết mới chết thảm như vậy.
Lúc này, Phương Ngạn Tuyết cũng chỉ mới 17 tuổi, nên Phương Ngạn Thần cũng không dám nói với cô.
Kẻ đã hại chết cha mẹ Phương Ngạn Tuyết và anh chính là đối thủ của công ty cha Phương Ngạn Tuyết Tô Đức Hải, hắn là một kẻ rất nham hiểm và xấu xa. Chính hắn đã thuê tên tài xế xe tải kia đâm vào chiếc xe chở cha mẹ ruột của Phương Ngạn Tuyết ( Doãn Hạ Băng ) và Phương Ngạn Thần ( Cảnh Tuấn Hy ).
Tô Đức Hải có một đứa con gái bảo bối tên Tô Bích Cầm, tính cách hung hăn, cộc cằn, hay đố kỵ. Đặc biệt, cô ta bằng tuổi với Phương Ngạn Thần và cũng đã theo đuổi anh 3 năm. Tô Bích Cầm bề ngoài luôn đối xử tốt với Phương Ngạn Tuyết, nhưng bên trong lại luôn đố kỵ với sự yêu thương và cưng chiều của Phương Ngạn Thần dành cho Phương Ngạn Tuyết.
Biết được Tô Bích Cầm là con gái của kẻ thù, Tô Đức Hải lại rất xem trọng Phương Ngạn Thần, muốn anh đến Tô gia ở rễ. Phương Ngạn Thần đã đồng ý với Tô Đức Hải sẽ lấy Tô Bích Cầm, nhưng anh chỉ muốn đến Tô gia để điều tra chứng cứ phạm tội của Tô Đức Hải, còn nhất định phải đoạt được tài sản của ông ta. Cô ta vui vẻ chạy đến trường của Phương Ngạn Tuyết nhằm chọc tức cô.
Tô Bích Cầm thấy Phương Ngạn Tuyết từ xa bèn ân cần gọi.
" Em rễ. " Tô Bích Cầm nhấn đặc biệt mạnh hai chữ " em rễ ".
Phương Ngạn Tuyết rất bực bội nhìn Tô Bích Cầm, sau đó cùng hai người bạn đi đến chỗ Tô Bích Cầm đứng bên cạnh một chiếc Ferrari màu rượu vang sang trọng. Cô ta mặc một chiếc váy cùng màu với chiếc xe, chiếc váy ngắn lộ ra đôi chân trắng ngần, cùng kiểu tóc và trang sức được chăm chút tỉ mỉ.
" Chị ta là bạn gái của anh cậu sao ? " Một người bạn của Phương Ngạn Tuyết tò mò hỏi cô. Phương Ngạn Tuyết không trả lời, chỉ hỏi lại Tô Bích Cầm.
" Ai là em rễ của chị ? " Ánh mắt của Phương Ngạn Tuyết hiện lên vẻ coi thường.
Tô Bích Cầm làm như không nghe câu hỏi của Phương Ngạn Tuyết lại trả lời bạn học của cô.
" Chị không phải là bạn gái của anh Ngạn Thần, chị là vợ sắp cưới của anh ấy. " Tô Bích Cầm giả vờ đỏ mặt, ngượng ngùng, liếc mắt khiêu khích Phương Ngạn Tuyết.
Hai tay của Phương Ngạn Tuyết nắm chặt thành quyền.
" Tô Bích Cầm, chị đang nằm mơ sao, anh tôi tuyệt đối tuyệt đối sẽ không cưới một người như chị. "
Tô Bích Cầm khoanh tay dựa vào chiếc siêu xe. " Bổn tiểu thư có tiền, có sắc, lại cùng tuổi với anh Ngạn Thần. "
Tô Bích Cầm kề sát mặt vào Phương Ngạn Tuyết, ánh mắt càng khiêu khích mạnh mẽ. " Và quan trọng nhất là tôi với anh Ngạn Thần không phải là quan hệ anh em. "
Cả người Phương Ngạn Tuyết cứng đờ, cô chạy nhanh về nhà, từ trường về nhà là quãng đường rất xa. Mọi hôm, đều là anh đón cô về bằng xe đạp, trên đường về anh vừa mua đồ ăn vặt cho cô vừa kể chuyện cười cho cô nghe, con đườmg về nhà trở nên ngắn ngủi, còn bây giờ, đoạn đường thiếu vắng bóng anh lại trở nên lạnh lẽo và cô hoạnh. Trong lòng Phương Ngạn Tuyết khó tránh có chút cảm giác mất mát, hai mắt cay cay.
Bất chợt có điện thoại của Phương Ngạn Thần gọi đến, trong lòng Phương Ngạn Tuyết vừa rộn ràng vừa vui mừng, đôi môi nở một nụ cười mãn nguyện, vừa định bắt máy. Nhưng khi nhớ đến những lời nói của Tô Bích Cầm, Phương Ngạn Tuyết chỉ đành tắt điện thoại cất vào cặp.
Trời bỗng nhiên mưa lớn, sét đánh dữ dội, Phương Ngạn Tuyết từ nhỏ đã rất sợ sét, cô định kiếm một chỗ trú mưa, nhưng tìm không được. Hai tay bịt chặt lỗ tai lại, dùng tất cả can đảm để đi tiếp, trước kia mỗi khi sét đánh, anh đều ôm cô vào lòng thật chặt, xoa đầu, chấn an cô, buổi tối có sét đánh thì anh sẽ ôm cô ngủ.
Có lẽ, từ nhỏ đã đến bây giờ, anh đã quá che chở, quá bảo vệ cho cô, nên khi không có anh cô lại trở nên vô dụng. Phương Ngạn Tuyết biết rõ, cô và Phương Ngạn Thần chỉ là anh em, có một ngày anh sẽ có người mình yêu, cô cũng vậy, anh cũng sẽ không thể ở bên cạnh bảo vệ cô cả đời được, nghĩ đến đây, hai mắt cô đã rơi giọt lệ đầu tiên, cô vừa bịnh tai vừa lau đi nước mắt, cả người cô đều ướt hết.
Đột nhiên, có một chiếc xe đạp dừng lại bên cạnh Phương Ngạn Tuyết, một màu xe thân thuộc, cô cũng vội dừng lại nhìn. Thì phát hiện người lái xe chính Phương Ngạn Thần, nước mắt lại rơi nhiều hơn, nhưng hòa vào nước mưa nên không thể nhìn ra.
" Tiểu Tuyết, tại sao lại không đợi anh trở về, em không mang theo dù, dầm mưa sẽ bị bệnh đó. " Anh xoa xoa mái tóc ướt của Phương Ngạn Tuyết, dịu dàng cười, nụ cười của Phương Ngạn Thần đối với cô luc này chính là mặt trời trong cơn mưa. Cả người anh cũng đã ướt hết.
Phương Ngạn Tuyết chỉ im lặng.
" Tiểu Tuyết, có chuyện gì sao ? " Phương Ngạn Thần gương mặt tuấn mỹ đầy vẻ lo lắng mà Phương Ngạn Tuyết cũng chỉ tiếp tục yên lặng.
" Mau lên xe anh chở em về. " Phương Ngạn Thần kéo tay Phương Ngạn Tuyết, ý muốn kéo cô lên xe.
Phương Ngạn Tuyết làm như không thấy, kéo tay ra, tiếp tục đi bộ trong cơn mưa.
Phương Ngạn Thần bất đắc dĩ chỉ có thể chạy xe theo phía sau Phương Ngạn Tuyết.
Lúc này, có một chỗ trú mưa, Phương Ngạn Tuyết vội chạy đến đó, Phương Ngạn Thần cũng đậu xe đạp bên cạnh cùng trú với cô dưới mái hiên.
Phương Ngạn Thần thấy Phương Ngạn Tuyết suốt quãng đường chỉ im lặng, nhịn không được ôm cô vào lòng.
" Tiểu Tuyết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? "
Phương Ngạn Tuyết vẫn không trả lời, nhưng trên chiếc áo của Phương Ngạn Thần lại có những giọt nước rơi lên, ban đầu anh cũng nghĩ là nước mưa, nhưng giọt nước ấy lại nóng hơn. Phương Ngạn Thần giật mình đẩy Phương Ngạn Tuyết ra, ở trong mái hiên, không có mưa, nước từ mắt rơi ra, chỉ có thể là nước mắt của cô.
Phương Ngạn Thần cả người anh run lên, trái tim như bị bóp chặt đến ngạt thở.
Phải biết rằng, từ khi đến Phương gia, Phương Ngạn Tuyết rất ít khi khóc, mỗi lần khóc đều phát ra tiếng, đó chính là tiếng khóc cầu cứu anh của Phương Ngạn Tuyết.
Lần này, cô khóc không một tiếng động, giống như muốn âm thầm khóc, không cho anh biết.
" Có phải anh sắp lấy Tô Bích Cầm không ? "
Phương Ngạn Tuyết nén đi nước mắt, giọng cô rất nhỏ, một câu hỏi rất sợ khi nghe câu trả lời.
Phương Ngạn Thần chợt giật mình, hai tay nắm thành quyền, môi mím chặt, nhìn gương mặt đau lòng của Phương Ngạn Tuyết.
" Là Tô Bích Cầm nói với em ? " Anh hít sâu rồi hỏi cô.
" Phải " Phương Ngạn Tuyết chỉ nhẹ nhàng đáp.
Cô rất sợ khi phải nghe câu trả lời của anh, nhưng cô lại nhận được sự im lặng, nhưng Phương Ngạn Tuyết đương nhiên hiểu sự im lặng ấy thể hiện sự thừa nhận.
Phương Ngạn Tuyết lại nén lại nước mắt, dùng hết tất cả can đảm để hỏi Phương Ngạn Thần một lần nữa.
" Anh yêu chị ta. "
Phương Ngạn Thần tiếp tục im lặng, người anh yêu là em.
Sự im lặng lần này của Phương Ngạn Thần không có nghĩa là thừa nhận, nhưng Phương Ngạn Tuyết đương nhiên sẽ không nghĩ vậy.
Cô chỉ mỉm cười nhìn anh, phải, mỉm cười trên môi, nước rơi trên mắt, Phương Ngạn Tuyết chỉ biết nở một nụ cười với anh, nhưng với cô đó chính là nụ cười đau khổ nhất từ khi sinh ra đến giờ.
" Chúc anh hạnh phúc. " Giọng của Phương Ngạn Tuyết rất khàn. Đương nhiên cô không mong anh cưới Tô Bích Cầm, vì được làm cô dâu, cùng anh bước vào lễ đường chính là ước mơ từ nhỏ của cô. Nhưng khi cô nhận thức được anh em cưới nhau chính là loạn luân, sẽ bị người đời chê cười, cô chỉ biết vẽ ước mơ không bao giờ thực hiện được này vào giấy. Phương Ngạn Tuyết trời sinh đã có năng khiếu hội họa, cô đã vẽ những quang cảnh lễ đường của anh và cô, cô sẽ đợi đến khi một trong hai người kết hôn sẽ cho anh xem.
Cô tất nhiên sẽ oán trách anh, nhưng Phương Ngạn Tuyết đương nhiên hiểu rõ, cô không bao giờ có tư cách đó.
Nước mắt vừa kiềm, bây giờ lại tuôn ra như suối, Phương Ngạn Thần thấy gương mặt bây giờ của Phương Ngạn Tuyết, trái tim anh như bị bóp nát đến cùng cực.
Phương Ngạn Tuyết vừa khóc vừa định quay đầu bỏ đi, thì bị một cánh tay kéo lại.
Phương Ngạn Thần ép sát Phương Ngạn Tuyết vào tường, mạnh mẽ dùng đôi môi của mình đè lên môi cô, đôi môi của Phương Ngạn Tuyết rất mềm mại, lại đỏ mọng, anh vừa hôn vừa say mê, đưa chiếc lưỡi vào khoan miệng của cô đưa đẩy.
Phương Ngạn Tuyết chưa từng trải qua cảm giác này, vì đây chính là nụ hôn đầu của cô, mặt cô trở nên đỏ ửng, cô cũng rất thích nó, nhưng vừa nghĩ đến đây chắc chắn không phải nụ hôn đầu của anh, đôi môi quyến rũ này đã từng hôn qua Tô Bích Cầm xấu xa, thì cảm thấy vô cùng ghê tởm mà đẩy anh ra, sau đó lau đi trong cơn mưa, bỏ mặc anh lại.
Nhưng toàn bộ quá trình đều được một chiếc xe Ferrari màu đỏ rượu đậu phía xa chụp lại được.
Phải mất nửa tiếng sau, Phương Ngạn Tuyết mới về đến nhà.
Cô đi vào nhà tắm rửa, rồi thay quần áo, khi bước từ phòng tắm ra thì bắt gặp anh trai đang ngồi trên bàn trong phòng của cô. Trong tay anh là chiếc máy sấy đã bật điện.
Thấy cô đi ra, anh lên tiến " Ngồi xuống, anh giúp em sấy khô tóc. "
Phương Ngạn Tuyết vẫn không nói lời nào, ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh. Phương Ngạn Thần ngồi dậy cầm lấy máy sấy bước ra phía sau, nhẹ nhàng nâng tóc lên. Thì nghe được tiếng của cô.
" Anh yêu Tô Bích Cầm đến vậy sao ? Muốn cưới chị ta đến thế sao ? . " Phương Ngạn Tuyết hai tay bấu chặt chiếc đầm ngủ.
" Không phải. " Anh lạnh lùng trả lời, lời nói của anh không hề có cảm xúc, giống như thật sự không hề có bất kỳ tình cảm gì với Tô Bích Cầm.
Sao anh lại có thể yêu Tô Bích Cầm, người từ đầu anh yêu chỉ có Phương Ngạn Tuyết, Doãn Hạ Băng.
Phương Ngạn Tuyết nâng đôi môi lên nở một nụ cười xinh đẹp. " Vậy còn Doãn Hạ Băng thì sao ? "
Ba chữ " Doãn Hạ Băng " phát ra từ miệng của Phương Ngạn Tuyết làm Phương Ngạn Thần giật mình, động tác sấy tóc liền dừng lại.
" Tại sao em lại biết Doãn Hạ Băng. " Phương Ngạn Thần cố gắng bình tĩnh hỏi lại Phương Ngạn Tuyết.
Phương Ngạn Thần căn bản không hề muốn để Phương Ngạn Tuyết biết được gia thế thật sự của cô, vì nó chính là một màu đen, một quá khứ đau lòng. Từng bước từng bước thấy cô trưởng thành, từ sâu trong đáy lòng anh đã muốn mang lại cho cô hạnh phúc, quên đi quá khứ đau lòng kia. Dùng cả sinh mạng và trái tim để mang lại cho cô niềm vui, sự hạnh phúc.
" Những hôm trời mưa, có sét lớn, em qua phòng anh ngủ nhờ, mỗi đêm đều nghe anh gọi cái tên này. "
Phương Ngạn Thần cười thầm trong lòng, quá ra anh đã yêu cô đến mức trong mơ vẫn luôn gọi tên cô, anh cũng được thở phào một trận.
" Vậy anh có yêu cô ấy không ? " Lúc nghe anh nói không yêu Tô Bích Cầm trong lòng Phương Ngạn Tuyết chính là một hồi rộn ràng, vui vẻ. Nhưng cô lại đối mặt với sự lo sợ một lần nữa.
" Rất yêu. " Lời nói của Phương Ngạn Thần rất ngắn gọn nhưng lại bao hàm tất cả cảm xúc của anh, đôi mắt anh trở nên dịu dàng như nước, gương mặt tuấn tú lạnh lùng mỗi ngày đã trở nên có chút đỏ..
Phương Ngạn Tuyết nhìn thấy biểu cảm của anh phản chiếu trong gương, trong lòng cô đau lắm.
Khi thấy anh hôn cô, cô đã hạnh phúc đến mức sắp phát điên lên, trái tim cô đập thình thịch từng hồi vì ảo tưởng rằng có khi nào anh đã thích cô không, nhưng bây giờ cô đã hiểu rồi, sẽ không tự mình đa tình nữa.
Phương Ngạn Tuyết quay đầu qua nhẹ nhàng cười với anh. " Anh mau về phòng ngủ đi. "
Nhìn thấy cô cười nhưng Phương Ngạn Thần hiểu rõ cô không hề vui vẻ gì.
Bất đắc dĩ là vẫn về phòng.
Khi Phương Ngạn Thần đóng cửa lại, là từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Hôm sau, Phương Ngạn Tuyết dậy từ rất sớm, cô đã một mình đi đến trường.
Khi tan học về Phương Ngạn Tuyết lại thấy đích thân Tô Bích Cầm lái chiếc Ferrari hôm qua đến đón cô, nói là có chuyện quan trọng.
Tô Bích Cầm đưa Phương Ngạn Tuyết vào một nhà hàng sang trọng, cô ta đưa cho Phương Ngạn Tuyết xem mấy tấm hình trong điện thoại của cô ta. Chính là những tấm hình anh hôn cô.
Tô Bích Cầm de dọa cô, nếu không rời xa anh, cô ta sẽ tung những bức ảnh này lên mạng, điều kiện để đổi chính là cô phải ra nước ngoài du học 3 năm.
Phương Ngạn Tuyết biết rõ nếu những tấm ảnh này bị tung ra sẽ có hậu quả gì. Cô cũng đành đáp ứng cô ta, Tô Bích Cầm đưa cho Phương Ngạn Tuyết hộ chiếu và một tấm thẻ tín dụng, bảo cô tối nay về dọn dẹp đồ đạc, ngày mai phải đi ngay, Tô Bích Cầm chính là sợ đêm dài lắm mộng.
Hôm sau, Phương Ngạn Tuyết xách va li ra đi trong âm thầm.
Tô Bích Cầm còn giả nhân giả nghĩa nói với Phương Ngạn Thần rằng cô không muốn quấy rầy anh trai hạnh phúc bên cô ta.
Một tháng sau, hôn lễ của Phương Ngạn Thần và Tô Bích Cầm diễn ra trong sự vui mừng và chúc phúc của tất cả mọi người, chỉ trừ Phương Ngạn Thần, em gái của anh một tháng qua không hề liên lạc với anh, điện thoại cũng không bắt máy, như như biến mất vậy. Anh rất lo lắng, nhưng lại không thể đi tìm cô.
Hai năm sau
Từ khi kết hôn được 2 năm Phương Ngạn Thần vẫn luôn lạnh nhạt với Tô Bích Cầm, cũng không hề động qua cơ thể cô ta. Nhưng anh đã nắm được rất nhiều thông tin mật của tập đoàn Tô thị bao gồm cả chứng cứ giết người của Tô Đức Hải, nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ với những gì Tô Đức Hải đã gây ra cho những người anh yêu thương nhất, và sự tổn thương không thể bù đắp dành cho Phương Ngạn Tuyết.
Phương Ngạn Tuyết qua đi du học được 2 năm, lúc trước thành tích của cô cũng bình thường nhưng thiên phú hội họa của cô rất cao. Phương Ngạn Tuyết rất có hứng thú với trường phái hội họa dã thú, một hôm tùy tiện vẽ một bức tranh tặng sinh nhật cho một người bạn. Ai ngờ, trong tiệc sinh nhật có một vị giáo sư hội họa nổi tiếng về trường phái dã thú tên là Michael, đối với bức tranh và Phương Ngạn Tuyết vô cùng thưởng thức. Ông đồng ý chi ra một số tiền lớn để mua lại, nhưng Phương Ngạn Tuyết kiên trì không bán, Michael liền đưa cho cô một tờ đơn giới thiệu vào California Institute of the Arts ( một trường đại học về hội họa nổi tiếng trên thế giới ).
Kỳ thi vào cô qua rất thuận lợi, tại đây cô được phân vào cùng lớp với Leo, con trai của Michael. Vì mẹ anh là người Trung nên Leo rất giỏi tiếng trung, còn đối với Phương Ngạn Tuyết thì tâm trạng rất phức tạp.
Leo vì là con lai nên tướng mạo thập phần xuất chúng, dáng người rất cao, tóc vàng, mũi cao, mắt xanh. Một nét đẹp vừa phong lưu lại không thô tục, khí chất rất hấp dẫn người khác giới bởi sắc đẹp, Leo chính là hotboy nổi tiếng của California Institute of the Arts. Hơn nữa còn bằng tuổi với Phương Ngạn Tuyết. Nhưng đối với Phương Ngạn Tuyết trên đời này làm gì có ai đẹp trai và tài giỏi như Phương Ngạn Thần
Phương Ngạn Thần quả thật so với Leo không hề thua kém, cũng không thể so sánh vì sự đối lập quá lớn. Ngũ quan của anh trời sinh nghiêm túc, khí chất áp đảo làm người khác rất khó tiếp cận, hoàn toàn khác với bề ngoài dễ tiếp xúc của Leo
Tính cách Phương Ngạn Thần không chỉ lạnh lùng mà còn sắc bén, còn tích cách của Leo lại tốt bụng và gần gũi, nhưng tính cách này đối với Phương Ngạn Tuyết cũng chỉ thích hợp làm bạn thân, không thể tiến xa hơn.
Phương Ngạn Tuyết tuy lúc nhỏ tướng mạo cũng được xem là khá ưu nhìn, nhưng so với Phương Ngạn Thần thì vẫn chưa làm người khác tin là anh em. Nhưng Phương Ngạn Tuyết càng lớn càng giống mẹ của cô, nét đẹp rất trong sáng và thuần khiết, rất diễm lệ nhưng lại không kém phần thanh tú, nhan sắc của đã sớm đem Tô Bích Cầm đạp dưới chân rồi. Vì phải rời xa Phương Ngạn Thần nên cô lại trở nên ít nói, Leo lại càng đối với cô quan tâm hơn.
Phương Ngạn Tuyết sau khi tốt nghiệp California Institute of the Arts thì cuối cùng cũng về nước, hơn nữa cô còn dẫn theo Leo.
Phương Ngạn Thần mỗi ngày mỗi khắc đều nhung nhớ cô, khoảng mấy tháng gần đây anh lại nghe được tin tức Phương Ngạn Tuyết ở nước ngoài được học bổng vào trường đại học lớn, hơn nữa trước khi ra trường đã nổi tiếng khắp mọi mặt báo, tác phẩm của cô còn được các nhà phê bình đánh giá cao. Trong lòng Phương Ngạn không khỏi dậy lên một tia tự hào và chua xót.
Trong tất cả tác phẩm của Phương Ngạn Tuyết có một bức tranh vẽ một người một cô gái luôn nhìn về phía mặt trời, gương mặt của cô không rõ là ưu thương hay vui mừng. Nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn ra được mặt trời mà cô gái nhìn có một bóng người đang cười, mà nụ cười ấy so với mặt trời còn sáng và ấm áp hơn nhiều.
Leo luôn đi theo hỏi cô rằng chàng trai mặt trời đó của cô là ai.
Phương Ngạn Tuyết cũng chỉ nói rằng đó là người rất quan trọng đối với cô.
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro