💦Chương 3: Không mặc quần lót, lộ huyệt nhỏ trước mặt anh💦

Không hiểu tại sao khi Trình Hựu nhìn thấy cái quần lót kia lại nhếch môi cười, dáng vẻ rất vui sướng, anh tiếp tục cúi đầu cầm bình nước đổ lên mái tóc cô.

Hiện giờ Lâm Trừng cong eo, cũng không nhìn thấy vẻ mặt của anh, để anh giúp cô rửa sạch tóc, hai thùng nước vừa đủ dùng, tóc cô rất dài, hai thùng nước mới rửa xong, sau khi gội xong, cô cầm khăn lông lau tóc, cuốn mái tóc lên, ngẩng đầu nhìn Trình Hựu.

Cô khẽ cười nói: "Cảm ơn anh Trình Hựu, anh thật tốt."

Trình Hựu nghe cô nói vậy thì ánh mắt hoàn toàn không tốt đẹp gì lướt qua ngực cô.

Vì vừa rồi bị nước chảy xuống khiến quần áo cô ướt, mặc dù quần áo màu xanh lam nhưng khi bị ướt nhẹp vẫn dính lên ngực, làm núm vú cô đứng lên.

Nụ cười của anh càng có ý tứ: "Ngực không tệ."

Lâm Trừng nghe câu này thì xấu hổ nhìn ngực mình, hoàn toàn bị lộ ra, cô vội vàng che ngực chạy đi.

Lâm Trừng lúng túng trở về phòng thay quần áo.

Anh thấy cô chạy đi thì cũng định rời khỏi, nhưng khi nhìn thấy quần chữ T trong bồn rửa mặt thì không nhịn được, đưa tay cầm nó lên, vừa rồi anh vẫn luôn suy nghĩ.

Hiện giờ đưa đến chóp mũi ngửi thử hương vị quần lót của tiểu dâm đãng này một chút.

Mặc dù không lâu nhưng mùi dâm đãng này vừa dễ ngửi lại hơi nồng, còn dính nhiều nước, vừa nhìn đã biết là huyệt nhiều nước.

Đây cũng là lần đầu tiên anh ngửi mùi tiểu huyệt của phụ nữ, dâm vị này khiến anh rất hài lòng.

Không biết nếu ăn huyệt nhỏ kia có phải càng dâm hơn không.

Trình Hựu nghĩ vậy thì phát hiện côn thịt của mình cứng lên, thầm mắng đm một tiếng. Gần đây rảnh rỗi không có gì làm, ngày nào cũng nghĩ bậy bạ.

...

Lâm Trừng đi ra nhìn anh, còn xấu hổ nói cảm ơn anh. Trình Hựu nhìn cô một cái, đi xem van nước tại sao đột nhiên mất nước.

Có đàn ông đúng là tốt, sau khi anh sửa xong thì nước có trở lại, Lâm Trừng nhìn thấy nước chảy thì kích động nói cảm ơn anh.

Cô có hơi thấy xấu hổ với anh nên chỉ có thể theo phép lịch sự nói mời anh ăn cơm.

Trình Hựu lại nói được, ở lại chỗ cô ăn cơm.

Điều kiện trong nhà Lâm Trừng không tốt, từ nhỏ đến lớn đều là cô nấu cơm, tay nghề không tệ, sau khi thấy anh đồng ý thì tắm rửa xong liền đi nấu cơm, trước đó về nhà cô cũng đi mua thức ăn, vừa vặn đủ cho hai người ăn.

Lâm Trừng rót nước cho anh, hỏi anh: "Anh Trình Hựu, em nghe nói quán bar của anh mở cửa từ 7 giờ tối đến 5 giờ sáng, có phải thường xuyên thức khuya không? Như vậy sẽ không hại sức khỏe sao?"

Trình Hựu nghe vậy, vốn dĩ đang ăn cơm, ngẩng đầu nhìn cô: "Nếu không thì về nhà càng hại sức khỏe, lại không có phụ nữ, về nhà làm gì? Có bạn gái thì buổi tối còn có về nhà làm bạn gái, không có bạn gái lâu ngày sẽ cô đơn, phải tìm một việc gì đó giết thời gian."

Lâm Trừng im lặng không nói nữa.

Trình Hựu nhìn cô ăn cơm, nhìn quần áo của cô, vừa rồi cô đi thay quần áo, nhưng rõ ràng không mặc đồ lót, rõ ràng là cố ý, biết trong nhà có đàn ông mà còn không mặc đồ lót.

Ở góc độ này, cổ áo mở rộng nên thấy được phần ngực đầy đặn mềm mại láng mịn của cô.

...

Buổi tối Lâm Trừng gọi điện thoại cho chị em trong nhà, kể lại những chuyện gần đây ở của mình cho họ nghe.

Chị em ở đầu bên kia nghe thì rất hưng phấn: "Lâm Trừng, đồ ngốc này em còn ngây ngốc gì nữa? Mau lên, em không thấy người ta có ý với em sao? Một người đàn ông năm lần bảy lượt chạy đến nhà em, không phải có ý với em thì là gì? Anh ta còn là phú nhị đại, nhà có tiền, chị nghe nói phú nhị đại trong thành phố lớn cực kỳ giàu có, rất nhiều tiền, có đến mấy căn nhà, tiền tiêu mãi cũng không hết, anh ta còn là một ông chủ nữa, rất tốt."

"Nếu em không biết quý trọng, không nắm chặt cơ hội thu phục anh ta, để lỡ con cá lớn như vậy, về nhà gả cho Vương lão nhị ở đầu thôn, em có muốn không?"

Lâm Trừng do dự: "Không phải nói người có tiền đều chướng mặt người nông thôn như chúng ta sao, anh ấy giàu như vậy, còn là chủ quán bar, quán bar kia của anh ấy rất lớn, em thấy là kiếm được rất nhiều tiền, lượng khách mỗi ngày đều đông, có lẽ anh ấy chỉ muốn chơi đùa chứ không muốn kết hôn?"

Chị gái cô cười nói: "Trời ạ, em gái tôi, em còn muốn cưới người ta nữa, sao người trong thành phố lại có thể kết hôn với người như chúng ta? Người giàu đều để ý đến môn đăng hộ đối, chứ đừng nói đến người bản địa như bọn họ, sao có thể cưới em? Chị bảo em nắm chắt anh ta là muốn khi anh ta chia tay sẽ cho em ít tiền, để em tìm một căn nhà, có được căn nhà ở đó thì không cần lo gì nữa, em không dùng thân thể thì không thể mua được nhà ở đó đâu, biết chưa? Bảo em về quê, em đồng ý sao?"

"Lâm Trừng, theo lời em nói thì anh ta rất đẹp trai, dáng người tốt, điều kiện trong nhà không tệ, còn là một ông chủ, đàn ông như này hoàn toàn không thiếu phụ nữ, đã từng chơi qua vô số phụ nữ, có lẽ là cũng chỉ hứng thú nhất thời với em thôi, cho nên em phải dứt khoát tàn nhẫn, trước tiên lừa một căn nhà của anh ta rồi tính sau. Chị nghe nói phí chia tay của người trong thành phố bọn họ rất nhiều, nếu thật sự không được thì em mang thai con anh ta, để anh ta cho em tiền phá thai."

(bà chị gì thế này???)

...

Hôm nay Lâm Trừng nhìn chằm chằm quán bar đối diện đóng cửa, đã sớm nấu xong bữa sáng chờ anh đến.

Thời gian trước, mỗi buổi sáng Trình Hựu đều như được tiêm máu gà, mỗi ngày đều có tinh thần, không mỏi mệt.

Nhìn thoáng qua quần áo Lâm Trừng mặc.

Quần áo không tệ, nghe theo lời đề nghị của anh, cho nên mặc áo phông trắng đơn giản, bên dưới là một chiếc quần lửng, không lộ chỗ nào.

Anh hài lòng nhìn qua, Lâm Trừng mang đồ ăn sáng lên cho anh. Trình Hựu ăn, cô nói với anh: "Anh Trình Hựu, tối nay trước khi đi làm hay là anh đến chỗ em ăn bữa cơm đi, em mời."

Khi nói cô có hơi xấu hổ, Trình Hựu ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.

Nhìn thấy ánh mắt này cô của thì hiểu ra, dù sao cũng là người trưởng thành, nghe thấy lời này anh hiểu, gật đầu đồng ý: "Được, buổi tối tôi đến chỗ cô."

Lâm Trừng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục công việc của mình.

Trở về Trình Hựu định ngủ bù, nhưng đến hơn bốn giờ anh cũng không ngủ được, tắm rửa xong thì xuống cửa hàng tiện lợi bên dưới lầu, thuận tay cầm một hộp bao cao su.

Vị dâu tây.

Đi tìm Lâm Trừng.

Hôm nay Lâm Trừng về sớm đặc biệt nấu cơm cho anh, cô cũng đã tắm rửa xong, vẫn mặc đồ ngủ, không mặc đồ lót, liếc mắt một cái đã bị anh nhìn thấu.

Anh đi vào, sau khi Lâm Trừng ăn cơm với anh xong, anh ngồi trên sofa cho tiêu hóa thức ăn, Lâm Trừng mang trái cây lên.

Sau đó cô đi tìm thứ gì đó, cố tình xoay lưng lại với anh, quần áo hơi ngắn, vì vậy khi cúi xuống đã bị anh nhìn thấy bên dưới.

Trình Hựu nhìn thấy hạ thể của cô không mặc quần lót.

Tiểu huyệt lộ ra trước mặt anh, Trình Hựu nhìn thấy vậy thì sắc mặt thay đổi.

Lâm Trừng cố ý lộ nơi riêng tư với anh, sau đó xoay người ngồi xuống bên cạnh anh.

Trình Hựu thấy cô cố ý đến gần thì gấp gáp kéo cổ tay cô qua, cả hai người đều ngã xuống sofa.

Lâm Trừng ngã lên người anh, tay anh sờ lên mông cô, cách lớp quần mà xoa nắn hai cánh mông tròn trịa của cô: "Lâm Trừng, không mặc quần lót còn cố ý lộ huyệt ra trước mặt ông đây, muốn dụ dỗ ông hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro