Hỏng rồi!
Lăng Trầm hận chính mình lắm miệng: Kêu ngươi nói làm chi!
Hắn vội vàng ngẩng đầu, quả nhiên thấy Tam gia đang dùng một loại ánh mắt vô cùng kỳ lạ đang nhìn mình.
Lăng Trầm trong lòng thấp thỏm, Sương tiểu thư chính là nữ nhân mà Tam gia thích, hắn sẽ không bị Tam gia xé xác chứ?
Hắn vội vàng nói: "Tam gia, ngài đừng hiểu lầm, không phải ta đang suy nghĩ về Sương tiểu thư, mà là ta đang suy nghĩ sự tình quan hệ của Sương tiểu thư, ta......"
Lăng Hoàn Vũ sâu kín đánh gãy lời hắn nói: "Ngươi thích nữ nhân như Sương Hàn?"
Lăng Hoàn Vũ chỉ là hỏi chuyện vô cùng bình thường, nhưng nghe vào lỗ tai của Lăng Trầm ——
Tam gia giống như đang sinh khí !
Tam gia trước kia chưa bao giờ sẽ quan tâm loại chuyện này!
Hắn ngẩng đầu, vẻ mặt thấy chết không sờn nói: "Tam gia ngài không cần hiểu lầm, thuộc hạ có thể thề, thuộc hạ đối với Sương tiểu thư không hề có ý tưởng không an phận!"
Lăng Trầm có ngoại hình nho nhã, lại nghiêm trang nói chuyện như vậy xác thật rất có lực thuyết phục.
Chỉ là cách nói thật sự có chút kỳ quái.
Lăng Hoàn Vũ chẳng qua là thuận miệng hỏi, nghe được Lăng Trầm đáp như vậy, trong lòng đã có sáu phần tin tưởng, cấp dưới này của mình thích Sương Hàn.
Hắn nhàn nhạt nói: "Ngươi không cần vội vã phủi sạch như thế, Sương Hàn xác thật là một phụ nữ không tồi đâu."
Nói xong hắn liền xoay người rời đi.
Lăng Trầm: "......!!!"
Hắn ngây ngốc đứng ở phía sau, nhìn bóng dáng của Tam gia lãnh khốc nhà mình, chỉ cảm thấy —— mạng ta xong rồi!
......
Trong phòng Chung Tình
Người hầu của Lăng gia hiệu suất rất cao, nàng lúc này đã đổi xong phòng.
Cái gọi là phòng khách quý, kỳ thật cũng tương đối giống phòng nàng ở trước kia, nếu muốn nói khác ở đâu, đại khái chính là phòng này lớn hơn phòng trước một ít.
"Sương tiểu thư, đây là đồ vật mà Tam gia phân phó mang đến cho tiểu thư."
Có người gõ cửa phòng, trên tay cầm một cái hộp gỗ tạo hình mang phong cách cổ xưa.
Chung Tình căn bản không cần xem, liền biết bên trong chính là thứ gì.
Nàng tiếp nhận rồi nói cảm ơn với người hầu, chờ đến khi người hầu rời đi, đóng cửa lại.
Chung Tình cười một cái, đem hộp gỗ trong tay đặt ở trên mặt bàn, nhẹ nhàng mở ra.
Một thanh trường kiếm nhưng không có vỏ kiếm lẳng lặng nằm ở bên trong lớp lót nhung của hộp.
Chung Tình xem đến rất rõ ràng, thanh kiếm này được bảo dưỡng rất khá, mỗi một chỗ đều có người định kỳ chà lau bảo dưỡng, một chút rỉ sắt đều không có.
Nhưng cũng chỉ giới hạn như vậy mà thôi.
Dù sao cũng là đồ cổ mấy ngàn năm, toàn bộ thân kiếm nhìn không ra chút ánh sáng nào, mũi kiếm cũng nhìn không ra đã từng sắc bén.
Chỉ có chuôi kiếm là vẫn tinh xảo như trong quá khứ.
Đối với một thanh kiếm như vậy, đa số mọi người sẽ chỉ xem nó thành một tác phẩm nghệ thuật, mà không phải là một vũ khí giết người sắc bén.
Chung Tình nhẹ nhàng đem chuôi trường kiếm cầm trong tay.
Nàng vươn tay tới, nhẹ nhàng điểm qua chỗ mũi kiếm.
Có máu tươi từ ngón tay nàng chảy ra, nhưng sắc mặt nàng lại không hề thấy một chút đau đớn gì.
Máu tươi từ tay nàng chảy ra cũng không có rơi xuống dưới đất, ngược lại chậm rãi thẩm thấu tiến vào bên trong thân kiếm.
Tựa giống như một đại sư khai quang, chuôi cổ kiếm này ở trong tay Chung Tình rung lên.
Chung Tình có thể cảm nhận rất rõ ràng cảm xúc vui mừng đến kích động kia.
Nàng khẽ cười một tiếng: "Nhiều năm như vậy thật uỷ khuất ngươi."
Trường kiếm "Ong" một tiếng phát ra một tiếng vang thanh thuý, tựa hồ đáp lại lời nói của Chung Tình.
Rồi ngay sau đó, toàn bộ thân kiếm nhoáng lên, phảng phất có một tầng cát bụi nhìn thấy được từ thân kiếm toát ra.
Tuyệt thế thần binh đã từng phủ bụi rốt cuộc tại đây một khắc hiện ra hào quang nguyên bản đã từng thuộc về nó.
Ánh sáng rực rỡ chiếu vào trên mặt Chung Tình.
Giờ phút này trường kiếm hiện ra ở trước mặt Chung Tình, đã hoàn toàn là bộ dáng khác.
Editor: lâu lắm rồi k đăng, chả biết còn ai đọc k 😌
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro