Chương 1: Mang thai
Edit: Cá Muối
__________
Bộ phim thần tượng thanh xuân vườn trường hot nhất đang được chiếu trên màn ảnh lớn, Ôn Điềm mang thai 6 tháng thoải mái dễ chịu nằm lì trên sô pha, vừa xem TV vừa ăn xí muội.
Trên bàn trà đặt một cái giỏ đan, bên trong bày biện đầy đồ ăn vặt, mà trong tay Ôn Điềm còn cầm nửa túi xí muội.
Đem xí muội đã mút đến vô vị phun vào trong thùng rác, Ôn Điềm cầm lấy viên xí muội trong tay, nhìn nhìn về phía phòng tắm.
Cửa mở ra, từ góc độ của Ôn Điềm nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy một bức tường, nhưng Ôn Điềm biết, người đàn ông của cô đang ở bên trong.
Ôn Điềm thu hồi ánh mắt, nhìn nhìn xí muội trong tay, nước miếng bắt đầu tràn lan.
Do dự xem nên tiếp tục ăn hay tạm dừng lại.
Bây giờ cô đang mang thai, không thể muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu giống như trước kia, như vậy đối với bảo bảo sẽ không tốt.
Hơn nữa nếu ăn quá nhiều cô cũng sẽ không chịu nổi.
Chính vì nguyên nhân này, Độ Tây luôn kiểm soát chặt chẽ lượng xí muội mà cô ăn.
Lần trước cô "Không cẩn thận" ăn nhiều thêm mấy viên, vốn dĩ cho rằng Độ Tây sẽ không phát hiện, kết quả người ta nhìn lướt qua túi đựng xí muội còn thừa, cười như không cười nhìn cô: "Thiếu bốn viên, em sẽ không ăn luôn phần của ngày mai chứ."
Lúc ấy Ôn Điềm vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới Độ Tây lại còn đếm luôn cả số viên trong một túi.
Dưới ánh mắt nhìn thấu đáo của Độ Tây, Ôn Điềm thành thành thật thật nhận lỗi của mình, sau đó cô bị "Hung hăng" trừng phạt.
Ánh mắt Ôn Điềm đột nhiên có chút mơ hồ, thật ra cái loại này trừng phạt này còn khá tốt......
Nhưng nếu như cô phạm lỗi tương tự một lần nữa, Độ Tây nhất định sẽ cho rằng cô muốn cái loại trừng phạt kia.
Như vậy không được, tuy rằng cô muốn, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, dù gì thì cô cũng là một cô gái rụt rè.
Mới vừa nhịn đau đem xí muội trong tay bỏ vào giỏ đan, ánh mắt Ôn Điềm liền bắt được một bóng dáng cao lớn.
Là Độ Tây.
Lúc này trong tay Độ Tây đang bưng một cái thau ngâm chân đi về phía Ôn Điềm.
Ôn Điềm nhìn anh bưng thau ngâm chân, lại nhớ tới lúc trước cô nghe nói mỗi đêm ngâm chân sẽ rất tốt cho sức khỏe, hưng phấn mò đi đặt hàng, cũng thầm hạ quyết tâm chờ đồ được giao tới, nhất định sẽ ngâm mỗi ngày, không thể bỏ dở nửa chừng.
Kết quả đồ đã được giao tới, cô kiên trì ngâm mấy ngày liền kiên trì không nổi nữa.
Chỉ có thể tóm lại bằng một chữ, lười.
Nhưng thời điểm cô quyết định từ bỏ, Độ Tây lại yên lặng cầm thau ngâm chân của cô đi vào trong phòng tắm, không bao lâu thau ngâm chân chứa nước ấm đã được đặt dưới chân Ôn Điềm.
Cô chỉ cần nhấc chân là được, không có gì khó khăn cả.
Đem hai chân trắng trắng mềm mềm của mình bỏ vào trong thau ngâm chân, Ôn Điềm ngẩng đầu nhìn Độ Tây, tươi cười ngọt ngào: "Cảm ơn ông xã."
Cho dù Độ Tây đã kiên trì giúp cô ngâm chân gần một năm, nhưng mỗi lần Ôn Điềm đều muốn nói một tiếng cảm ơn.
Đây là lương tâm của kẻ lười như cô, chuyện mình không muốn làm, khi người khác giúp mình làm, cho dù kết quả là tốt hay xấu cũng phải nói một câu cảm ơn, như vậy lần sau người ta mới có thể tiếp tục giúp mình.
Độ Tây nhìn cô một cái, bị nụ cười này của cô làm cho trái tim tê dại.
Thật đáng yêu.
Cho dù mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, nhưng mỗi lần nhìn, trong lòng anh vẫn không có cách nào bình tĩnh.
Đem khăn lông vắt trên cánh tay trùm lên thau ngâm chân, đôi tay Độ Tây chống vào hai bên người Ôn Noãn, cúi đầu nhìn cô.
Ôn Điềm bị anh nhìn chằm chằm như vậy, tim đập nhanh một nhịp: "Sao vậy?"
Muốn mệnh mà.
Ông xã của cô đẹp trai quá.
Cho dù đã hẹn hò hai năm, lại qua thêm một năm sau khi kết hôn, Ôn Điềm vẫn không có cách nào miễn dịch với mị lực của anh, thường xuyên bị làm cho đỏ mặt, tim đập gia tốc.
"Khí sắc tốt hơn một chút." Độ Tây nói, "Xem ra ngâm chân vẫn có hiệu quả."
Ôn Điềm sờ sờ mặt, không quan tâm có hiệu quả hay không, lúc này nhất định phải khen: "Đều là công lao của ông xã, không có ông xã sẽ không có em của hôm nay."
Độ Tây nhìn đôi môi hồng nhuận của cô, cổ họng căng thẳng.
Tiến đến gần, hôn lên.
Trong nháy mắt, Ôn Điềm bị luồng nhiệt khí từ trong cơ thể xông lên lấp kín đầu óc, hai tay theo bản năng nâng lên vòng lấy cổ Độ Tây.
Miệng mở ra, chủ động nghênh đón Độ Tây tiến vào.
Một tay anh đỡ lấy lưng Ôn Điềm, lòng bàn tay nâng gáy cô.
Hai người hôn nhau say đắm, đầu lưỡi quấn quýt lẫn nhau.
Ôn Điềm khó kìm lòng mà rên rỉ, đầu óc choáng váng, đầu lưỡi kiều nộn nhiệt tình làm càn trong miệng Độ Tây, thăm dò khắp nơi.
Khí thế của Độ Tây giảm bớt, thỉnh thoảng lại phối hợp với cô.
Chờ đến khi hai làn môi tách ra, Ôn Điềm đã mềm thành cục bột, giương đôi môi sưng đỏ thở dốc, mặt và cổ đều ửng hồng một mảnh.
Tay Độ Tây còn đỡ lấy gáy Ôn Điềm, ánh mắt tối tăm nhìn cô: "Hai người cùng nhau như vậy, khí sắc thoạt nhìn giống như càng tốt hơn."
Đôi mắt ướt át của Ôn Điềm mềm mại nhìn anh, nhất thời không kịp phản ứng, chờ đến khi phản ứng lại, trên mặt lập tức nóng bừng, ánh mắt liếc sang một bên không dám nhìn Độ Tây, trong lòng lại nghĩ, hai người cùng nhau cô rất thích.
Không phải vì có thể làm cho khí sắc tốt hơn, mà chủ yếu là vì nụ hôn này......
Độ Tây giúp Ôn Điềm đổ nước rửa chân, sau đó đi vào phòng bếp.
Phòng khách, ánh mắt Ôn Điềm nhìn TV, tâm tư lại không ở chỗ này.
Cô và Độ Tây đã bao lâu không có cái kia?
Yên lặng tính toán, hình như đã một tuần.
Ôn Điềm sờ sờ bụng to của mình, khoảng thời gian trước khi mang thai, ngoại trừ lúc bà dì cả tới, nếu không hai người họ trên cơ bản đều không có rảnh rỗi.
Lại nói tiếp, đứa nhỏ này xuất hiện thật ra là ngoài ý muốn.
Ôn Điềm nhớ rõ, cô và Độ Tây chính thức hẹn hò không bao lâu liền ăn vụng trái cấm, từ đó về sau hai người đều có chút muốn ngừng mà không ngừng được.
Độ Tây vẫn luôn cẩn thận không làm cô mang thai, chỉ là có đôi khi, tính ái quá thường xuyên lại kịch liệt, biện pháp phòng hộ có tốt đến đâu thì cũng có lúc trúng chiêu.
Thấy không, cô và Độ Tây chỉ mới kết hôn 4 tháng liền mang thai ngoài ý muốn.
Lúc Độ Tây bưng một ly sữa bò cùng quả táo đã được gọt vỏ cắt thành múi đi ra, Ôn Điềm lập tức điều chỉnh sắc mặt của mình.
Cô gái rụt rè không thể tỏ ra dục cầu bất mãn.
Độ Tây đem sữa bò và đĩa táo đặt lên bàn trà, chính mình ngồi xuống bên cạnh Ôn Điềm, thuần thục cầm một miếng táo đưa đến bên miệng Ôn Điềm.
Bởi vì vấn đề dục cầu bất mãn, Ôn Điềm có chút thất thần, theo bản năng há to miệng, nhìn qua giống như muốn một ngụm gặm hết, nhưng giây tiếp theo miệng lại khép lại còn một nửa, chỉ cắn một miếng táo nho nhỏ.
Trong lòng hô to nguy hiểm thật.
Suỵt chút nữa đã phá hủy thiết lập thục nữ.
Thời điểm cô âm thầm cảm thấy may mắn, trong mắt Độ Tây chợt lóe ý cười.
Cắn hai lần ăn xong một miếng táo, Ôn Điềm trực tiếp bưng cái dĩa trên bàn lên đưa qua cho Độ Tây: "Ông xã, anh cũng ăn đi."
Độ Tây ăn một miếng, còn lại đều đút vào miệng Ôn Điềm.
Ôn Điềm liếc mắt nhìn cái đĩa trống không, thỏa mãn tựa lưng vào sô pha, sờ sờ cái bụng to tròn, cảm thấy bản thân giống như đang sống cuộc sống của thần tiên.
Lúc ở nhà mẹ đẻ, tuy rằng cô là con gái một được cha mẹ cưng chiều, nhưng ăn táo thì chưa từng có ai giúp cô gọt vỏ cắt múi, nhiều nhất chỉ giúp cô rửa mà thôi.
Sau khi gả cho Độ Tây, cuộc sống của của cô lập tức được quan tâm chăm sóc vô cùng tỉ mỉ.
Nếu như đối với người khác có lẽ sẽ không quen, nhưng đối với kẻ lười như Ôn Điềm mà nói, chỉ cần không cần tự thân vận động, chuyện gì cũng có thể thành thói quen.
Sau khi Ôn Điềm uống hết sữa bò, Độ Tây cầm đĩa và cái ly không đi vào phòng bếp.
Ôn Điềm ngáp một cái, có chút buồn ngủ.
Híp mắt nhìn TV, chờ Độ Tây từ phòng bếp đi ra, hai người cùng nhau trở về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro