Chương 16. Khiêu dâm thời cổ đại.
[Phú nhị đại háo sắc và lẳng lơ giả đứng đắn.]
Quang âm tự tiễn, tuế nguyệt như thoi*, bất tri bất giác đã đến cuối tháng, Phương Hi Kỳ cũng nghênh đón ngày quan trọng nhất từ lúc cậu xuyên không đến cổ đại tới nay —— phát lương!
*光阴似箭, 岁月如梭 : ngụ ý thời gian trôi qua rất nhanh.
Không thể không nói, cho dù cuộc sống phía trước có khó khăn vất vả cỡ nào, vì sinh tồn, rất nhiều người nguyện ý tiếp tục kiên trì dưới dâm uy của ông chủ.
Phương Hi Kỳ sờ hai lượng bạc nhẹ bẫng trong tay, không dám tin đây chính là tiền lương một tháng của cậu —— sức lao động cổ đại thật là quá rẻ rúng T T. Nghe nói lương ở khách điếm Duyệt Lai xem như cao nhất trong nghề, xã hội cũ quả nhiên là ăn thịt người không nhả xương.
Hạ Quy làm người coi như không tệ, biết Phương Hi Kỳ đã một tháng không về nhà, đặc biệt cho cậu nghỉ một ngày, để cho cậu trở về thăm bà Vương.
Kết quả là Phương Hi Kỳ tung tăng nhảy nhót chạy về quầy dưa hấu ở trấn Tây, vui mừng khấp khởi đưa một lượng bạc cho bà Vương.
Bà Vương vỗ một chưởng lên đầu cậu, cười ha hả nói: "Hiếm thấy Đại Ngưu có thể làm được nên chuyện, đây chính là tiền chính ngươi cực khổ kiếm được, không cần cho ta đâu, ngươi tự giữ lấy đi."
Phương Hi Kỳ vội nói: "Không cần không cần, ta đủ dùng là được rồi."
"Nói cái gì vậy!" Bà Vương trừng mắt nhìn cậu một cái, "Tiền của nam nhân sao có thể đủ dùng là được chứ, tương lai ngươi còn phải cưới vợ sinh con. Nghe bà Vương, tự mình tiết kiệm đi. Nhắc mới nhớ, Đại Ngưu à, tuổi ngươi cũng không nhỏ đâu, vừa đúng lúc, tiểu cô nương Thục Nhi của Hà gia trấn Tây năm nay vừa tròn mười sáu, dáng dấp xinh xắn đầy đặn, hay là bà Vương làm chủ cho ngươi, tìm một bà mai giúp ngươi đi cầu hôn nhé? Ôi chao ~ Đến lúc đó sinh thêm một nhóc con mập mạp, đúng là một viễn cảnh tươi đẹp."
Bà Vương đã hoàn toàn chìm đắm vào trong trí tưởng tượng của mình, không chú ý tới mồ hôi lạnh trên trán Phương Hi Kỳ.
"Bà Vương, bà không cần sốt ruột thay ta đâu, người thấy đấy, ta mới đến trấn Kỳ Lân không được bao lâu, cuộc sống chưa quen, hơn nữa còn không tiền không xe... Khụ Khụ, không có xe ngựa, cưới một cô nương chẳng phải là hại đời người ta sao?" Phương Hi Kỳ vội vàng ngăn cản bà Vương tiếp tục nghĩ về tương lai.
"Ai da, sao lại không có nhà, nhà bà Vương còn không phải là nhà sao? Về phần xe ngựa... Ai đời thành thân lại cần xe ngựa cơ chứ?"
Phương Hi Kỳ thầm nghĩ trong lòng: Sao lại có thể không muốn cơ chứ? Bà chưa thấy cha mẹ vợ ở thế kỉ 21 rồi, bà mà không nhà không xe thì đừng nói đến cưới vợ, còn chưa tới cửa nàng đã có thể cầm chổi đuổi bà ra ngoài. Ngoài miệng lại nói: "Ai da, bà Vương, đó là vốn để dành cho bà dưỡng lão, sao ta lại có thể đòi hỏi nhà của bà chứ?"
Bà Vương véo lỗ tai cậu, "Đại Ngưu ngốc nhà ngươi, bà Vương nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ta nhặt ngươi về coi ngươi như con ruột, dù sao bà lão ta cô đơn một mình, nhà này tương lai không để lại cho ngươi thì cho ai."
Trong lòng Phương Hi Kỳ như có một dòng nước ấm chảy qua, cậu xuyên không tới cổ đại lâu như vậy, phải nói rằng người không vì bất kỳ mục đích gì đối xử tốt với cậu vô điều kiện, thật sự chỉ có một mình bà Vương, nhưng mà, cho dù là thế cũng không thể giảm bớt đau đớn trên lỗ tai cậu!
"Bà Vương, bà đừng véo, đừng véo nữa!" Phương Hi Kỳ nhe răng trợn mắt kéo tay bà Vương ra, "Bà Vương, bà thật sự phải nghe ta nói, ta vừa mới đến trấn Kỳ Lân không lâu, gót chân còn chưa đứng vững đâu, cô nương nhà ai lại nguyện ý theo ta cơ chứ, bà xem nếu không đợi thêm hai năm nữa, chờ ta quen thuộc ở đây, tiền cũng tích đủ rồi, sẽ lấy một người vợ về bồi bà có được không?" Đùa chứ, cậu còn đang ôm hi vọng trở lại hiện đại, nếu lấy vợ sinh con ở chỗ này thì thật sự sẽ không còn hi vọng trở về.
Bà Vương coi như nghe lọt tai những lời này, cũng không thúc giục cậu nữa, lại nói tiếp với cậu một hồi, sau đó Phương Hi Kỳ tỏ vẻ cậu phải về khách điếm Duyệt Lai.
Rời khỏi quầy dưa hấu, Phương Hi Kỳ rẽ vào một con đường mới trở về, thuận tiện muốn làm quen trấn Kỳ Lân một chút, không ngờ bảy quẹo tám khúc, không cẩn thận bị lạc đường.
Phương Hi Kỳ 囧 đứng ở trong con hẻm nhỏ bên ngoài bức tường rào của một viện tử, nhìn con đường nhỏ xa lạ hoang vắng trước mắt, sao lại đi tới nơi này? Đây là chỗ nào thế?
Bàn tay Phương Hi Kỳ nâng cằm, nghĩ đối sách với con hẻm nhỏ yên tĩnh này, bỗng nhiên, bên trong tường rào viện tử truyền đến âm thanh của nữ nhân.
"Đến đây~ Mau đuổi theo muội đi~ Hi hi hi~đồ đáng ghét nhà huynh ~"
Sau đó là giọng quen thuộc của một nam nhân: "Nói ta đáng ghét hả, để ta đáng ghét cho muội xem nhé." Đi kèm với giọng điệu tán tỉnh hèn mọn.
Đây chẳng phải là cảnh tượng thường thấy trên TV, con nhà giàu háo sắc cùng lẳng lơ giả đứng đắn ở hoa viên bắt bướm, sau đó biến thành tiết mục kinh điển nhào vào đối phương sao?
Quả nhiên mọi câu chuyện đều bắt nguồn từ thực tế, biên kịch quả thật không lừa ta! Một chuyến đến cổ đại có thể chứng kiến nhiều cảnh tượng kinh điển như vậy, Phương Hi Kỳ đột nhiên cảm thấy —— xuyên không quá đáng giá! Vừa nghĩ vừa phát huy bản sắc paparazzi, tìm một cái thùng gỗ bỏ hoang để kê chân, lặng lẽ thò đầu qua tường rào, ý đồ vây xem xuân cung đồ sống hoạt sắc sinh hương*.
*hoạt sắc sinh hương: vẻ đẹp sinh động.
Xuyên thấu qua tường rào, có thể thấy viện tử vô cùng lớn, trong sân phồn hoa như gấm, càng có giả sơn lưu thủy*, xích đu đình đài, rõ ràng đây là gia đình giàu có. Mà bên cạnh núi giả, một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp ăn mặc đẹp đẽ, quần áo nửa lộ đang bị một cẩm y công tử nửa ôm, đè ở trên núi giả hết hôn lại gặm. Chỉ thấy cô gái kia sắc mặt đỏ ửng, trong mắt sương mù mê ly, không ngừng thở dốc, rõ ràng là tình triều xôn xao, không thể tự kiềm chế, mà gã đàn ông kia tuy rằng nắm quyền chủ động, nhưng quần áo vẫn chỉnh tề, trên mặt không có nửa phần thất thố, có thể thấy rõ đây là một cao thủ.
*là cái hòn non bộ nhưng có dòng nước chảy í
Phương Hi Kỳ chăm chú nhìn kỹ lại, mẹ nó, gã đàn ông kia không phải Nam Cung Phỉ Ngọc sao?
Không nghĩ tới hai ngày trước Nam Cung Phỉ Ngọc ở Mãn Đường Hương biểu diễn tiết mục si tình không hối hận với Nguyễn Thiệu Dân, bây giờ đang ở nơi này chơi trò đố anh bắt được em cùng nữ nhân.
Phương Hi Kỳ lặng lẽ khinh bỉ gã một chút, sau đó bóp cổ tay, tại sao trên tay lại không có máy ảnh, dù là chức năng chụp hình đi kèm của điện thoại di động cũng được!
Hình ảnh trước mắt này, ấn xuống một cái, đó chính là một tin tức lớn náo động cả trấn Kỳ Lân.
Là paparazzi chuyên nghiệp, Phương Hi Kỳ liếc mắt một cái là biết, cô gái này mặc dù hành vi không được ngay thẳng, nhưng ở trong trấn nhỏ này tuyệt đối là một nhân vật nổi danh, ít nhất, gia đình nàng nhất định là một gia đình giàu có máu mặt.
Cậu đã sớm nghe ngóng ở chỗ Nguyễn Thiệu Dân, Nam Cung thế gia là một gia tộc ở Cô Tô, nhưng ở khu vực trấn Kỳ Lân không có sản nghiệp, cho nên phòng ốc này nhất định không phải của Nam Cung Phỉ Ngọc.
Không phải của Nam Cung Phỉ Ngọc, chính là của cô gái kia, nhìn bộ dáng cô gái kia đeo vàng bạc, mặc dù lời nói phóng đãng, nhưng trên khuôn mặt lại không hề mang khí chất của cái nghề phục vụ đó, nhất định là tiểu thư gia đình giàu có bị nuông chiều.
Loại trấn nhỏ như này, gia đình có sản nghiệp cũng không nhiều lắm, cho nên nhà này nhất định có mặt mũi, một tiểu thư gia đình giàu có, một người là thiếu gia tứ đại gia tộc, ở thời cổ đại dân tình bảo thủ, lén lút qua lại, ban ngày tuyên dâm, nếu truyền đi, không náo động mới là lạ.
Trong lòng Phương Hi Kỳ dậy sóng, một nỗi ưu sầu thầm hận bắt đầu nảy sinh.
Tại sao không có báo?
Tại sao không có tivi?
Tại sao không có Internet?
Đây là khiêu dâm sống sờ sờ đó!!!
Hơn nữa vừa nghĩ tới người thuê sát thủ đuổi giết mình có thể chính là cái tên mặt người dạ thú này, Phương Hi Kỳ hận không thể lập tức vạch trần bộ mặt thật của gã cho khắp thiên hạ thấy.
Nơi này của cậu vẫn còn tức giận, núi giả bên kia, chẳng biết cô gái đã đẩy Nam Cung Phỉ Ngọc ra từ lúc nào, hờn dỗi nói: "Ngọc ca ca, huynh có thật lòng thích muội không thế? Có phải huynh ở chung với những ả nữ nhân khác cũng như vậy không?"
Nam Cung Phỉ Ngọc lập tức trở mặt nói: "Tiểu yêu tinh, sao có thể nghĩ Ngọc ca của muội như vậy chứ, trong lòng Ngọc ca ca chỉ có một mình muội là bảo bối, những nữ nhân khác hoàn toàn có thể coi như mù."
"Phụt ——" Phương Hi Kỳ mới vừa phục hồi tinh thần lại nghe bọn họ nói chuyện không cẩn thận phun ra.
Là ai dạy gã nói chuyện như vậy? Lời thoại mất não như thế mà gã cũng nghĩ ra được à?
Càng mất não hơn chính là cô gái kia, sao lại bị gã lừa được vào tay thế?
"Ai?" Nam Cung Phỉ Ngọc nhạy bén xoay đầu, quét về phương hướng của Phương Hi Kỳ.
Tim Phương Hi Kỳ lập tức nhảy lên lên, cậu không quên, người nơi này đều là võ công cao cường, có thể bay trên mái hiên đi trên vách tường, hơn nữa giết người không cần đền mạng.
Nhưng mà cậu còn chưa kịp lo lắng, ngay lập tức đã cảm giác người nhẹ bẫng đi, bị người chặn ngang ôm lấy cách xa mười mấy thước trong nháy mắt.
Thời điểm Nam Cung Phỉ Ngọc nhìn sang, đầu tường vừa nãy Phương Hi Kỳ nán lại đã trống trơn, như thể nó vẫn luôn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro