Chương 85 : (29) Ánh trăng sáng của lão đại
Editor : Nhan
"Bạn học Dung, cậu đừng đánh quá ác." Khúc Yên mỉm cười, thiện lương nhắc nhở, "Hắn vừa mới dùng tay phải sờ tớ."
"Đã biết." Dung Trì lên tiếng, sét đánh không kịp bưng tai mà kẹp chặt cánh tay phải nam quyền thủ, rắc một tiếng gãy xương cánh tay đối phương.
Động tác hắn thực sự quá nhanh, lúc nam quyền thủ phản ứng lại, cánh tay phải đã trật khớp, yếu đuối rũ xuống......
"Mày mày mày --" Nam quyền thủ kêu thảm một tiếng, muốn chửi ầm lên, lại bỗng dưng đối mặt với Dung Trì trừng mắt lên như sói, trong nháy mắt rụt lại.
Mẹ kiếp, sao bây giờ hắn mới nhận ra, thiếu niên này tên Dung Trì, là quyền vương trẻ tuổi nhất dưới mặt đất!
Nói đến đánh nhau, chưa từng thua!
Nói đến tranh tài, chiến tích toàn thắng huy hoàng!
"Nói xin lỗi." Dung Trì đe dọa nhìn nam quyền thủ, lạnh lùng nói.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi......" Nam quyền thủ không còn dám phách lối, nghiêng miệng đầy máu mơ hồ không rõ mà xin lỗi.
"Không sao." Khúc Yên thấy bộ dạng hắn thảm không nỡ nhìn, lười truy cứu.
Hôm nay cô chơi bạn học nữ đến trật khớp, Dung Trì lại đánh nam quyền thủ trật khớp.
Nói như vậy, dường như hai người bọn hắn có chút hung tàn.
Khúc Yên giữ chặt tay Dung Trì, nhẹ nhàng đẩy nắm đấm siết chặt ra, mềm mạinói, "Cậu đừng căng như thế, tớ không sao."
Dung Trì trầm thấp "Ừ" một tiếng.
Hắn dắt tay nhỏ mềm mại của cô: "Chúng ta đi."
......
Ra khỏi quyền quán, sắc trời bên ngoài đã tối, màn đêm đã buông.
Khúc Yên chống nạng, đi không vững, Dung Trì lại một lần nữa cõng cô.
"Cậu có mệt không?" Cô vòng quanh cổ hắn, ghé vào trên lưng hắn, quan tâm hỏi, "Ban ngày cậu ngủ không nhiều, lại còn thi đấu, còn có sức cõng tớ sao?"
"Cậu rất nhẹ." Dung Trì ít lời, cũng rất trầm ổn.
Khúc Yên ở trên lưng hắn rất thoải mái. Bước chân thiếu niên không nhanh không chậm, tận lực không để cô cảm nhận được xóc nảy.
"Hôm nay đem cậu khiến chị tớ tức giận mà chạy, hối hận không?" Cô ghé vào lỗ tai hắn hỏi.
"Vì sao phải hối hận?" Dung Trì hỏi lại.
"Cậu không thích chị tớ sao? Chị tớ là giáo hoa, dung mạo xinh đẹp lại đã giúp cậu, trong trường học có rất nhiều nam sinh đều ái mộ chị ấy."
"Cậu tương đối xinh đẹp."
Giọng Dung Trì nhàn nhạt, không cần nghĩ ngợi.
Khúc Yên cong mắt nở nụ cười, ánh mắt giống bầu trời sao, tỏa ra hào quang óng ánh.
"Khúc Yên." Dung Trì thật thấp mà gọi tên của cô, vừa đi vừa nghi ngờ, "Vì sao cậu lại muốn tới tiếp cận tôi?"
Cô chủ động chạy tới xem hắn đua xe, lại tự nguyện thay hắn gánh tội, đêm nay lại trốn học đi xem hắn đánh quyền.
Nếu như hắn không hiểu sai, cô là đang chủ động tiếp cận hắn.
"Tớ cũng không biết." Khúc Yên nghĩ nghĩ, lại nói, "Có lẽ là bởi vì cậu dễ nhìn, lại có lẽ là bởi vì trên người cậu có một loại khí chất kỳ lạ đã hấp dẫn tớ."
Dung Trì bỗng nhiên dừng bước lại.
Hắn buông cô ra, đối mặt với cô, ngưng mắt nhìn cô, trầm giọng nói: "Tôi mặc kệ cậu có nguyên nhân gì để tới gần tôi, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu --"
Khúc Yên nghiêng đầu một chút, hiếu kỳ nói: "Nhắc nhở tớ cái gì?"
Phía dưới đèn đường màu da cam, khuôn mặt thiếu niên tuấn tú như mài, đẹp mà lạnh lẽo.
Môi mỏng đẹp mắt hé mở, từng chữ từng câu rõ ràng nói: "Nếu như cậu khăng khăng muốn đi vào thế giới của tôi, đi vào sâu rồi, tôi sẽ không thả cậu rời đi."
Khúc Yên Tâm giật mình.
Hắn là có ý gì......
Chẳng lẽ còn có thể giam lỏng cô, không để cô đi sao?
Đợi sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ, nhất định phải rời khỏi thế giới này.
"Nếu cậu sợ, cách tôi xa một chút." Thấy cô do dự, giọng Dung Trì lạnh nhạt, mắt đen hiện lên một tầng mông lung che lấp.
Là hắn hi vọng xa vời.
Thế giới của hắn cằn cỗi lại gian khổ, cô sợ hay do dự cũng là bình thường.
"Tôi đưa cậu về nhà." Dung Trì ngồi xổm xuống, một lần nữa cõng cô.
Đoạn đường này, hắn không lên tiếng.
Trầm mặc mà lạnh nhạt, từng bước một đưa cô về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro