Chương 88 : (32) Ánh trăng sáng của lão đại

Editor : Nhan

Sau khi thi thử kết thúc, trường học nghỉ định kỳ hai ngày.

Khúc Yên đang định đi ra ngoài xem Dung Trì đánh quyền, không nghĩ tới Lục Cảnh Diệu ở cách vách lại đến tìm cô.

"Bạn học Khúc Yên."

Thiếu niên tuấn tú đứng ở cửa ra vào, không đi vào, mặt đứng đắn nghiêm túc, nói, "Xin cậu đừng tìm Sương Sương gây phiền toái nữa."

Khúc Yên kinh ngạc: "Có ý gì?"

"Lúc trước Sương Sương tới tìm tôi, cậu ấy khóc rất thương tâm." Lục Cảnh Diệu cau mày, nói, "Lần trước trong group lớp học có video kia, đã khiến cậu ấy rất khó chịu. Lần này cậu lại cố ý khiêu chiến cậu ấy, khắp nơi tuyên bố muốn khiến cậu ấy khó coi. Cậu ấy rất khó chịu với cách em gái ruột của mình đối với cậu ấy."

"A...... Thì ra là chị ấy đi mách lẻo với cậu." Khúc Yên hiểu ra.

Cô bát quái, nghiêng người tới gần hắn, tò mò hỏi, "Bạn học Lục, cậu có yêu chị ấy hay không? Cậu thích chị ấy? Theo đuổi chị ấy sao?"

Cô dựa vào gần một chút, mùi sữa trên thân nhàn nhạt dung hòa với hương hoa hồng, bay vào chóp mũi hắn.

Hương thơm thiếu nữ ngọt mềm dễ ngửi, quanh quẩn trong mũi hắn.

Thiếu niên đỏ mặt, lùi lại hai bước.

Không hiểu sao hắn có chút thẹn quá hoá giận: "Chúng ta đều là học sinh cấp ba, cậu nói cái gì có thích hay không? Tôi nói chuyện đàng hoàng với cậu, xin cậu về sau đừng bắt nạt Sương Sương nữa."

"Ngốc." Khúc Yên nhỏ giọng lẩm bẩm.

Khúc Sương Sương coi hắn thành lốp xe dự phòng rất rõ ràng như thế.

Hắn vẫn toàn tâm toàn ý che chở tự cho là ' ân nhân cứu mạng '.

"Cậu nói cái gì?" Tai Lục Cảnh Diệu thính, nghe thấy cô, ngược lại không để ý, chính trực nói, "Tôi đối với Sương Sương không có loại tư tưởng ô uế cậu tưởng tượng kia. Cậu ấy đã cứu tôi, tôi không hy vọng cậu ấy bị ai bắt nạt."

Khúc Yên nghiêng đầu nở nụ cười: " Bạn học Lục, thứ nhất, thích một người không thể coi là tư tưởng ô uế. Thứ hai, cậu nói chị ấy đã cứu cậu? Tôi cũng cứu cậu nha."

Cô là chỉ lần hắn quên bổ sung thuốc, ở nhà suýt chút nữa xảy ra chuyện.

"Vậy không giống nhau." Bản tính Lục Cảnh Diệu thuần lương, là một người rất chăm chỉ, ân oán phân minh, "Cậu lần trước đúng là đã giúp tôi. Nhưng Sương Sương cứu tôi là không ngại nguy hiểm tính mạng từ ban công bò qua, mà tôi cũng suýt nữa chết đi. Chẳng khác gì cậu ấy dùng mệnh tới cứu tôi."

Khúc Yên có chút buồn cười lắc đầu, cái con mọt sách cố chấp này chỉ có một bộ túi da đẹp mắt, đầu óc sao lại đần độn thế..

Nhưng mà ít nhất hắn làm người chính trực, có ơn tất báo.

Xem ở điểm này, cô tạm thời tha thứ hắn bị Khúc Sương Sương che mắt a.

"Không sao, tôi không so đo với cậu." Khúc Yên hào phóng nói, "Đợi đến khi có bảng thành tích thi thử, cậu sẽ biết hết thảy."

Cô nói xong cũng đóng cửa lại, gọn gàng mà linh hoạt.

Lục Cảnh Diệu đứng ở ngoài cửa, nhất thời có chút sững sờ.

Chuyện gì xảy ra?

Hắn là tới thảo luận cùng cô, sao lại biến thành cô không tính toán với hắn?

Khúc Yên không bị mọt sách Lục phá hư tâm tình, ngâm nga bài hát, thay quần áo xong mang điện thoại đi ra ngoài.

Cô đi tới quyền quán lần trước.

Thời gian còn sớm, hình như Dung Trì chưa tới.

"Em gái."

Khúc Sương Sương tới sớm hơn so với cô.

"Có việc gì?" Khúc Yên miễn cưỡng liếc cô ta một cái.

"Chị có lời muốn nói với em." Sắc mặt Khúc Sương Sương thâm trầm, lộ ra sự âm u lạnh lẽo không nói nên lời.

"Nói đi." Khúc Yên ném ra hai chữ.

"Nhiều người ở đây, quá ồn, không tiện nói chuyện." Khúc Sương Sương đưa tay bắt được cổ tay cô, "Em đi theo chị, chúng ta đến nơi an tĩnh rồi nói."

Khúc Yên không giãy dụa, liền theo ý cô ta, đi ra bên ngoài quyền quán.

Bên ngoài có một cầu thang, có thể lên lầu bốn sân thượng.

Khúc Sương Sương cưỡng bách, mang theo Khúc Yên lên sân thượng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro