Chương 13

13.

Nửa đêm sau coi như bình an vô sự.

Nhưng đến sáng sớm hôm sau, hốc mắt của cả ba người ít nhiều đều có vết thâm đen, điều này cũng chứng minh một phòng ba người đi hành xác thật sự sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ.

Sakura như thường lệ đứng trước bếp, cầm thìa trên tay, lật trứng chiên trong chảo.

Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, cô không quay đầu lại, chuyên chú động tác trong tay.

"Thân ái, đợi một chút, rất nhanh sẽ có."

Ai ngờ, dây buộc tạp dề sau lưng đột nhiên bị nới lỏng, một bàn tay to thuận thế ôm lấy eo cô.

"Anh không muốn chờ." Người đàn ông cũng không có ý định buông cô ra, thanh âm khàn khàn mang theo hơi thở nóng rực, một đường dọc theo cổ cô không biết thỏa mãn hôn, "Không bằng em cho anh ăn no trước đi..."

Sakura gần như đứng không vững, đang muốn đè lại bàn tay không an phận bên hông, đột nhiên, tay kia từ sau lưng sờ soạng tới, trực tiếp thăm dò dọc theo vạt áo lộ rốn.

Hai mắt Sakura mở to!

Lúc này cô mới phát hiện, hai bàn tay tinh quái kia từ trong ống tay áo trắng nõn chui ra, để chứng minh suy nghĩ trong lòng, cô nhanh chóng xoay người.

Ở cửa, thiếu niên đứng nghiêm trang.

Đôi mắt đờ đẫn, một thân đồ trắng, một khuôn mặt không có chút tạp niệm dục vọng.

Sakura lúc này mới ý thức được mình chiên một quả trứng gà cũng có thể thất thần, nhìn Sasuke mười sáu tuổi khác xa với những tưởng tượng trong đầu, cô nửa ngày ấp úng không nói ra một câu nào.

"Này, trứng gà của cậu chiên khét rồi." Cậu thờ ơ nhắc nhở.

Quả nhiên, một mùi khét nồng nặc xông vào trong hơi thở cô, Sakura vội vàng tắt bếp, đem quả trứng hỏng trong nồi đổ vào sọt rác.

Cô thở dài sâu sắc.

Lấy ra một quả trứng khác từ trong tủ lạnh, gõ, mở ra ——

Hai lòng vàng!

Hả? Tại sao trước mắt mỗi một thứ đều hướng cô ám chỉ thân thể cuồng hoan tràn đầy cảnh xuân!

Đây mới là ngày thứ hai, những ngày tiếp theo cô quả thực không cách nào tưởng tượng được sẽ rơi vào trạng thái hoảng loạn như thế nào, cô sắp thần kinh rồi!

Đem bento đã làm xong giao cho chồng, cô dừng một chút, lâu không gặp nói ra một câu, "Anh về sớm một chút."

Uchiha Sasuke ba mươi tuổi mặt mày thâm trầm nhìn chằm chằm chính mình, đương nhiên, anh cũng không có nói cái gì, chỉ là cầm bento trong lòng bàn tay nhét lại vào trong tay áo.

Khi ra ngoài, anh dặn dò Sakura  chú ý đến người trong phòng kia.

Uchiha Sakura quay đầu thấp thỏm nhìn thiếu niên ngồi ngay ngắn trên bàn ăn. Trên thực tế, ngoại trừ giọng điệu có gay gắt một chút, vui buồn thất thường, những thứ khác thì cũng không khác gì chồng cô. Cô đặc biệt dậy sớm nấu hai phần súp miso cà chua, một chén nước thế nào cũng phải bình tĩnh, cô nghĩ như vậy. Chỉ là thiếu niên nổi loạn được quan tâm lại ngơ ngác nhìn chằm chằm bữa sáng thịnh soạn trên bàn ăn ngẩn người.

Sakura trở về phòng khách, nghi hoặc nhìn cậu, "Không hợp khẩu vị sao? "

"Tôi đang chờ cậu."

Cậu cầm đũa nói rất bình tĩnh.

Đôi mắt Sakura trong nháy mắt bao phủ một tầng sương mù.

Ngồi đối mặt với Sasuke trên một bàn ăn, những ngày như vậy khiến Sakura nhớ tới những ngày đi du lịch, cô thường có thói quen dậy sớm chuẩn bị cho chồng một bữa sáng, anh sẽ ôm cô từ phía sau, vùi đầu vào cổ cô cọ cọ, giống như một con mèo chưa tỉnh ngủ.

Cuộc sống nên như vậy.

Không khoa trương, không phô trương, ngoại trừ ồn ào và nhộn nhịp, ấm áp và cay đắng, tất cả mọi thứ đều có xu hướng bình thường.

Buổi sáng nhận được một cuộc điện thoại phẫu thuật khẩn cấp của phòng y tế, Sakura lập tức thay áo blouse trắng, lúc ra khỏi cửa, mới nhớ đến ánh mắt thiếu niên vẫn dừng lại trên người mình.

"Làm sao vậy?"

"Vừa rồi cái kia là cái gì." Cậu liếc mắt nhìn điện thoại treo trên vách tường, cũng đúng, thời đại này thiết bị điện tử thịnh hành, Sasuke mười sáu tuổi chưa bao giờ tiếp xúc qua.

"Là điện thoại, dùng để liên lạc khẩn cấp."

"Vậy nếu như không có 'điện' thì sao." Cậu nhìn đường dây điện thoại quanh quẩn như thân rắn.

"Vậy thì không gọi được nữa, nhưng Konoha rất ít khi mất điện."

"Người thời đại này thật thiếu cảnh giác, một khi chiến tranh xảy ra, mạch điện tất nhiên sẽ bị tổn hại, như vậy những cỗ máy này sẽ trở thành một đống sắt vụn vô dụng." Cậu kéo khóe môi, không lưu tình bình luận khoa học kỹ thuật kiêu ngạo của thời đại mới này.

Sakura không phản bác cậu, cô biết, Sasuke cho tới bây giờ đều không thích những loại thiết bị điện tử này. Khi Kakashi nhận được cuộn trục cũng nửa đùa nửa thật chế nhạo anh không theo kịp trào lưu, anh chỉ cười xa cách.

Các thiết bị điện tử sẽ bị hư hỏng và sẽ bị loại bỏ, nhưng thư giấy có thể được giữ lại, mỗi lá thư của anh, cô đều cẩn thận giữ nó.

Lúc ra khỏi cửa, Sakura nhìn thấy bộ dáng của Sasuke muốn nói lại thôi, dừng bước, chờ vài giây.

Cậu không nói gì, quay lại một cách khó chịu.

Trên mặt Sakura xẹt qua vài phần xấu hổ, cầm bento trong tay tăng nhanh bước chân.

Không ai biết, thiếu niên trong phòng dựa lưng vào cửa, không dấu vết hít sâu một hơi.

Nói lời tạm biệt đơn giản với gia đình, cậu không nói được.

Cậu cảm thấy trong nội tâm một lỗ máu bị móc rỗng đột nhiên tràn vào luồng nóng bỏng, đầu tiên là không thích ứng, mâu thuẫn, thậm chí có chút phản cảm. Nhưng cậu không thể không thừa nhận, gia đình này, cậu cam tâm tình nguyện tiếp nhận.

Bao gồm cả con gái chưa từng gặp mặt.

Cậu đã thề sẽ tự tay chặt đứt ràng buộc, hiện tại, đều lần lượt hiện ra trước mắt cậu.

Thật kỳ lạ.

Rõ ràng không tồn tại, lại có thể cạy mở trái tim bị ngàn vạn xiềng xích trói buộc của cậu, phần tình cảm bị cậu mạnh mẽ vứt bỏ kia, có lẽ, ngay từ đầu chưa từng rời đi.

Sasuke thở dài thật sâu, nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu nhìn tập tài liệu trên bàn, hiểu rõ đi qua, mở cửa, "Cậu quên lấy ——"

Những lời còn lại nghẹn trong cổ họng, biến thành một sự khiếp sợ và không thể tin được.

Tầm mắt nhìn xuống thấp thấy một thân hình nho nhỏ, cô bé đeo kính, giống như từ trong ảnh bước ra, sức mạnh xuyên thấu chân thật kia đột nhiên nhảy ra khỏi mọi sự đề phòng từ trước. Phản ứng đầu tiên của cậu là sững sờ, nhưng môi vẫn vô thức phát ra âm tiết kia, "Sa..."

Sarada .

Con gái trong tương lai của cậu, đứng trước cửa nhà, cũng nhìn lên chính mình với một biểu hiện khiếp sợ.

Bất ngờ không kịp đề phòng, thân thể nho nhỏ kia đâm sầm vào vòng tay cậu.

Sasuke thật sự không quen với cảm giác được ôm. Nhưng lúc này, hai tay cậu cứng nhắc, từ từ cúi xuống phối hợp với động tác của cô bé. Sasuke cẩn thận dùng tay chạm vào sống lưng cô bé, run rẩy, không biết là vì sợ hãi, hay là vui sướng, thân thể cô bé run rẩy không ngừng.

Cậu trợn tròn mắt không biết làm thế nào để an ủi đứa trẻ, lòng bàn chân giống như mọc rễ, không thể nhúc nhích.

"Papa! Là papa! Cuối cùng papa cũng trở về! "

Tiếng gọi của cô bé xen lẫn vui mừng mà khóc run rẩy, ở trước vạt áo cậu rầu rĩ truyền ra.

Sasuke không động đậy, cũng không nói lời nào.

Không phải là không thể, mà là không dám, không biết phải làm gì.

Sarada xuất hiện rồi nè

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro