Chương 17
17.
Sarada một đường tức giận trở lại phòng mình, lúc này mới phát giác phía sau chỉ có một mình Sakura.
"Papa không đến ạ?"
Cô bé không thể tin thò đầu ra ngoài nhìn ra ngoài cửa, hiển nhiên, không thu hoạch được gì. Bởi vì khuôn mặt nhỏ nhắn quay lại tất cả đều là vẻ thất vọng.
Uchiha Sakura làm sao có thể không hiểu tính tình của con gái mình, vừa rồi giả vờ giận dỗi cũng chỉ là muốn thăm dò Sasuke một chút, nhưng cô bé không hiểu thiếu niên đang ở trong thời kỳ phản nghịch kia, bất kể ai nói gì cũng không thể lung lay.
"Mẹ, papa có phải không quan tâm đến gia đình này không?"
"Đương nhiên là không." Một bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc của con gái, Uchiha Sakura ngữ khí vô cùng kiên định mà nghiêm túc, "Papa quan tâm gia đình nhất so với bất kì ai. "
"Thật sao?" Cô bé đỡ cặp kính trên sống mũi, nghi ngờ nhìn cô, "Vì sao con cảm thấy thái độ của cha đối với mẹ rất lạnh nhạt? "
—— còn không bằng cái người gọi là đồng nghiệp kia.
Gương mặt thanh thoát mang theo sự tự tin tuyệt đối, nói thật, tuy rằng nhìn ra dấu vết tuổi tác, nhưng không mất đi dung mạo xuất chúng, hơn nữa có năm tháng làm nổi bật, nhìn qua đường nét càng sâu sắc, nhất cử nhất động đều thể hiện hết phong độ tao nhã mà nam nhân nên có.
Thật là một đối thủ cạnh tranh rất khó khăn!
Sarada rơi vào trầm tư.
Sakura ngồi xổm xuống, khẽ nhéo nhéo lên khuôn mặt con gái phồng lên như cá vàng, nửa đùa nửa thật nói, "Papa chỉ là hơi ngại một chút thôi. "
Cô không nói dối, tính cách Sasuke tương đối dè dặt, anh không quen ở trước mặt mọi người làm ra hành động thân mật. Lúc này đây, trước mặt con gái, công khai gắp thịt mình nướng cho cô như vậy, quả thật trái với tác phong của anh, chẳng lẽ là bị người nào đó kích thích?
"Mẹ?" Một thanh âm ngây thơ gọi lại suy nghĩ của Sakura, cô bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn về phía con gái mặt đầy kinh ngạc.
"Ừ?"
"Papa có yêu mẹ không?" Những lời này của Sarada dường như đã được ủ trong cổ họng từ rất lâu rồi, cô bé từng chữ từng chữ nói rất chậm, cũng rất cẩn thận. Dưới tròng kính lóe ra ánh sáng trắng, một đôi mắt đặc biệt nghiêm túc chớp chớp.
Sakura biết mình không thể trốn tránh được nữa rồi, con gái ở độ tuổi này đã biết phân biệt được các mối quan hệ yêu đương, con gái đặc biệt nhạy cảm, cho dù chỉ là một hành động nhỏ, một ánh mắt, đều sẽ nhìn ra sơ hở mà người ngoài không biết.
Sakura trầm tư, chỉ trong vài giây mà thôi.
Mà trong thời gian ngắn ngủi này, vẻ mặt của con gái thay đổi lại thay đổi, lúc đầu cẩn thận cũng bị lo lắng cùng sợ hãi thay thế, "Mẹ đang do dự. "
"Mẹ chỉ là đang suy nghĩ chuyện trước kia." Sakura xoa tóc của Sarada, động tác có quy luật dường như có thể làm chậm lại cảm giác áp lực trong lòng cô, cô nhắm mắt lại, thở dài thật sâu. Yêu hay không yêu loại vấn đề này không phải là hiển nhiên, mặc dù Sasuke hiếm khi nói với cô, nhưng nhiều năm như vậy, nói không muốn nhớ lại, là không thể.
May mắn hơn bệnh nhân trầm cảm sau sinh, cô biết rằng anh yêu mình và cô cũng tin tưởng vào điều đó. Cho nên, hơn ba nghìn sáu trăm ngày đêm vô vọng cùng cô độc cô đều có thể chịu đựng được, trong mắt Sakura ánh lên sự cay đắng, nhìn con gái ngây thơ lại cố chấp.
Vấn đề này, cô không thể trả lời cho con.
"Papa có phải rất nhanh sẽ rời khỏi nhà không?"
"Đúng vậy."
Một thanh âm lạnh lùng mà kiên định tiếp nhận câu hỏi của Sarada.
"Sáng mai ta sẽ đưa cậu ta rời khỏi nơi này." Người đàn ông tóc đen đứng ở cửa, có chút thâm ý nhìn Sakura một cái, như đang chờ đợi cô đáp lại.
—— Nhanh như vậy sao?
Uchiha Sakura tuy rằng không nói gì, nhưng đôi mắt xanh của cô vô tình mở to, bộ dạng xuất thần hoảng hốt, đã đem nội tâm cô đối mặt với chia lìa tiếc nuối cùng mất mát toàn bộ bán đứng.
Biểu hiện giống y như tên nhóc đó.
Sasuke làm sao có thể không rõ.
Cổ họng anh căng thẳng, cơn đau không thể giải thích đang xé toạc lời anh nói, yết hầu anh lên xuống một chút.
"Ngày mai chú sẽ cùng cha rời khỏi nơi này sao?" Cô bé chớp chớp đôi mắt trong suốt, ngửa cổ lên, đem phần hy vọng "Nhất định phải phủ nhận trả lời" kia viết toàn bộ lên mặt.
"Sẽ." Câu khẳng định này nói ra có chút tàn nhẫn, nhưng hắn vẫn làm vậy.
Trước sau như một không có gì thay đổi.
Quá khứ của anh vốn không thuộc về nơi này, việc họ phải chia tay chỉ là vấn đề thời gian thôi.
"Có thể qua vài ngày nữa hãy đi được không?" Cô bé kiên trì, nắm lấy một góc áo choàng của anh dùng sức nắm lại.
"Lý do."
Đối với yêu cầu của con gái hình như bất luận là tuổi nào, Uchiha Sasuke đều theo bản năng sẽ thu hồi sự quyết tuyệt của mình, tựa như gặp phải bình cảnh không cách nào đột phá. Anh đã sẵn sàng và sẵn sàng cho cô bé một cơ hội để thuyết phục bản thân.
Sâu trong mắt Sasuke có chút dịu dàng.
Sarada vui vẻ chạy về phía vị trí của Sakura, nắm chặt tay cô, "Tuần sau trường học sẽ tổ chức hoạt động cha mẹ và con cái, trước kia đều là mẹ dẫn con tham gia, con vẫn luôn hy vọng có thể cùng cha đi một lần. "
Nói xong, cô bé lại quay mặt lại, đáng thương nhìn bóng dáng ở cửa, "Làm ơn. "
Sasuke lập tức cúi đầu, che dấu áy náy trong ánh mắt.
"Loại chuyện này không nên đến trưng cầu ý kiến của ta."
Sarada bỗng nhiên hiểu ý lại lật đật hưng phấn chạy xuống dưới lầu.
Ở đây, chỉ còn lại anh và cô.
"Cám ơn anh, Sasuke-kun."
Giống như cảm nhận được ánh mắt sâu sắc ở một bên, Sasuke nghiêng mặt đi, lại không dám nhìn thẳng vào mắt Sakura, "Vì sao lại cảm ơn anh. "
Đàn ông đúng là khẩu thị tâm phi*.
*口是心非 kǒu shì xīn fēi. Khẩu thị tâm phi nghĩa là miệng thì nói vậy nhưng tâm lại không phải vậy, miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo(cre:google)
Sakura nhìn thấu nhưng không nói, thản nhiên cười.
Cô đi về phía anh, vốn tưởng tượng như thường lệ lại ôm nhau không nói ra, nhưng ngay khi đầu ngón tay cách khuôn mặt lạnh lùng kia không đến nửa cm, phía sau Sasuke đột nhiên lộ ra một cái đầu nhỏ.
"Chú sao còn chưa đi?"
Không biết từ khi nào, Sarada đã đứng sau lưng anh.
Sakura nhanh chóng thu tay về, cả người căng thẳng, không dám lộn xộn.
Vẻ mặt Sasuke khó hiểu, "Tại sao ta phải đi? "
"Trễ như vậy, chẳng lẽ chú không cần về nhà ngủ sao?"
"Ta sẽ ngủ ở đây." Sasuke thẳng thắn, làm cho người ta không cách nào phản bác.
Không thể tưởng tượng được người đàn ông ngoài ba mươi tuổi lại nổi giận cũng bướng bỉnh như vậy. Uchiha Sakura liếc trộm khuôn mặt anh tuấn u ám kia một cái, đành phải mạnh mẽ cứu vãn bế tắc, "Chú tạm thời không có chỗ để đi, mấy ngày nay đều sẽ ở trong nhà chúng ta. "
"Vậy buổi tối chú muốn ngủ ở đâu?"
......
Ba người đồng thời rơi vào trầm mặc.
Cre: @lililithblooody
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro