Chương 22
22.
Dưới lầu bệnh viện Konoha chật kín người.
Mùi máu tươi làm cho bước chân của Sakura vô thức chậm lại, xác thực mà nói cái chết có thể vui vẻ hơn vệc điên cuồng chịu đựng. Xuyên qua đám người tầm mắt của Sakura như vô tình tiếp xúc với người phụ nữ toàn thân đầy máu kia, cô nằm sấp trên mặt đất, tay chân hơi co giật. Nhưng Sakura biết rằng đây chỉ là phản ứng căng cơ.
Giống như một con cá bị chặt thành hai đoạn trên thớt cũng sẽ quẫy đuôi.
Đây không tính là giãy dụa, có lẽ là một chút tôn nghiêm cuối cùng mà con người cố gắng duy trì trong thời gian lưu lại.
Nhưng cô ấy chắc chắn đã trở thành đối tượng của sự vây xem.
Bởi vì đã trải qua một số chuyện, hành vi quái gở, lại bị trầm cảm sau sinh, nhưng tình trạng của cô ấy đã được cải thiện, sau khi nhân viên y tế mang bữa sáng cho cô ấy, cô ấy nhảy ra khỏi cửa sổ.
Không ai nghĩ rằng, cô ấy sẽ tìm thấy cái chết lần thứ hai, cũng không ai nghĩ rằng cô ấy sẽ nhảy kiên quyết như vậy.
Khi ngón tay Sakura quấn lấy đường dây điện thoại, nhận được tiếng ồn này truyền đến từ bệnh viện, cổ họng cô dường như đồng thời bị thứ gì đó bóp nghẹt.
Không thở nổi.
Cô rất bài xích, không chỉ là tâm lý, thân thể cũng không muốn tiến thêm một bước nữa.
Bị thôi thúc bởi tinh thần trách nhiệm cô vẫn đi tới trước mặt bệnh nhân đang hấp hối. Sakura ngồi xổm xuống, xắn ống tay áo cô gái kia lên, ngón tay của cô ấy vẫn còn hơi ấp, mạch đập...
Rất ít.
Sakura hít một hơi thật sâu. Thật ra, Uchiha Sakura đã chứng kiến rất nhiều việc so với hiện trường nhảy lầu còn thảm thiết hơn, còn máu tanh hơn cũng không xa lạ gì, nhưng khi cô chứng kiến gương mặt biến dạng vặn vẹo của cô gái đè trên mặt đất, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Lòng bàn tay ngưng tụ chakra không ngừng run rẩy.
Cầm máu trước đã.
Vị trí của vết thương trí mạng đó là...
Sakura cố gắng bình tĩnh lại và đối xử bình thường với một bệnh nhân, nhưng cô không thể làm điều đó. Giống như có loại đau đớn xé lòng cắt da mà cô đã từng trải qua, giống như trong một khoảnh khắc nào đó, vách đá, đỉnh núi, dòng nước chảy xiết, bất kỳ nguồn nguy hiểm nào cũng ngấm ngầm xúi giục cô—— trầm cảm sau sinh, gần 80% các bà mẹ đều mắc phải căn bệnh này, chỉ là mức độ nặng nhẹ khác nhau thôi.
Cô vừa nằm trong 80% kia, cũng là 20% may mắn còn lại.
Cô có bạn bè và gia đình xung quanh cô. Ít nhất, khi cô mê man, có người nguyện ý nghe cô càu nhàu, cùng cô điên cuồng, cùng cô nháo, uống rượu buồn bực, ra đường gào thét hai tiếng. Những chuyện như vậy, Ino đặc biệt nhấn mạnh, về sau ai cũng không được nhắc lại.
Được sống quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Hãy yên tâm mà sống!
Sakura cắn chặt răng, lần nữa ngưng tụ Chakra, ngay cả mồ hôi trượt trên thái dương cũng không kịp lau chùi, nhưng bệnh nhân lại không có bất kỳ ý chí cầu sinh nào, một con mắt của cô ấy nhắm chắt, con mắt kia miễn cưỡng mở ra một khe hở nhỏ.
Nhìn mình, hai cánh môi run rẩy cố gắng phát ra âm thanh, nhưng tràn ra chỉ là máu dày đặc.
Những bất bình và đau khổ không thể diễn tả, buồn bã và hận thù, mâu thuẫn và không thể có được thứ mình muốn, cô chỉ dùng một ngón tay để vuốt nhẹ lòng bàn tay của Sakura——
"Đừng để ý đến tôi."
Làm sao có thể như vậy!
Sakura tức giận vì cô ấy tự bỏ mặc chính mình.
Những người khác vẫn vây xem như trước, giống như tin tưởng Sakura có thể làm cho bệnh nhân sống lại, ánh mắt tò mò, lắc lư xung quanh. Bọn họ đang tìm kiếm sự riêng tư về việc người phụ nữ tự tử, so với chữa bệnh cứu người, phần lớn mọi người càng nhiệt tình với góc nhìn của Thượng Đế chỉ điểm giang sơn.
Sakura buông tay xuống, ánh sáng xanh trên mặt người phụ nữ chậm rãi ảm đạm.
"Thưa Bộ trưởng, có chuyện gì vậy?" Cấp dưới nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm cùng ôn hòa của Sakura, kề sát hỏi cô, thuận tiện dùng ngón tay dò xét hơi thở của người phụ nữ kia.
Từ đôi mắt kinh hãi sợ hãi của cấp dưới cũng không khó nhìn ra ——
"Có thể ghi lại thời gian tử vong."
Sakura bình tĩnh trình bày kết quả.
Trước mặt hàng trăm người, cô không cố gắng hết sức để cứu chữa bệnh nhân, nhưng cố gắng hết sức để bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng cho cô. Sakura cởi áo gió ra, cho đến khi cơ thể người phụ nữ được bao phủ, ánh mắt nhìn trộm kia mới dần dần tản ra, nhưng không thể nghi ngờ, bộ trưởng y tế thấy chết không cứu so với một thi thể chết càng có giá trị thăm dò.
Sakura không quen bị nhìn chằm chằm, ngón tay co thắt chặt trong tay áo.
Không biết là máu trên người bệnh nhân, hay là mồ hôi, lòng bàn tay ướt sũng.
"Thưa Bộ trưởng, tại sao ngài không tiếp tục chữa trị cho cô ấy?" Phó thị trưởng ở bên tai cô nhỏ giọng hỏi, âm lượng được khống chế tốt, vừa không cố ý rõ ràng, lại có thể bảo đảm người bên ngoài nghe rõ ràng, một truyền mười, mười truyền trăm, nhanh chóng trở thành một chủ đề nóng.
Thân là y nhẫn, hay là một cấp trên, ngang nhiên vi phạm nguyên tắc chữa bệnh cứu người, cái này còn giống như lời?
"Điều trị là để giảm bớt nỗi đau của bệnh nhân, đối với cô ấy, sống chính là một loại đau đớn." Sakura lùng đảo qua từng gương mặt nghi vấn ở đây.
Không ai dám xen vào, vì vậy trọng tâm của cuộc thảo luận một lần nữa nghiêng về phía chính người phụ nữ tự tử.
"Rõ ràng đã được cứu, còn phải đi nhảy lầu, mặc kệ bộ trưởng có ra tay hay không, hiện tại kết quả như vậy coi như là đã được toại nguyện rồi phải không?"
"Đàn ông có gì tốt, tuổi còn trẻ sao không thể không nghĩ như vậy!"
"Bộ trưởng chúng ta cũng sống một mình với con gái, không tốt nha."
......
Người bên cạnh, cậu một lời, tôi một câu, nghe như vô hại, lại giống như một thanh đao nhọn đâm vào người cô. Mấu chốt là con dao này, cô không thể tìm thấy một cái cớ để rút ra, cô phải chấp nhận sự theo đuổi của công chúng đối với phụ nữ thành công trong sự nghiệp, khen ngợi càng cao, cô ấy càng phải vui vẻ khoe vết thương ra cho công chúng nhìn.
Ngón tay Sakura siết chặt.
Bỏ ngoài tai những lời cay nghiệt đó, cô nhanh chóng đi qua hành lang của bộ phận y tế và đi vào nhà vệ sinh.
Vặn vòi nước ra, lấy nước lên đập mạnh vào mặt.
Bình tĩnh, bình tĩnh!
Chóp mũi không ngừng nhỏ giọt, hình ảnh phản chiếu của chính cô bị tan biến bởi những gợn sóng lan ra thành vòng tròn. Trong lúc hoảng hốt, dường như Sakura lại nhìn thấy người phụ nữ nằm trên mặt đất, đột nhiên liếc mắt.
Sakura rùng mình một cái.
Lúc này, có người vỗ vai cô một cái, Sakura hoảng sợ, xoay người, còn chưa kịp lau sạch vết nước chật vật trên mặt, liền nhìn thấy Ino đứng ở phía sau cô, "Thế nào, cậu không sao chứ?"
Ánh mắt Ino quan sát cô từ trên xuống dưới, sợ cô có hành vi gì đó khác thường.
"Vừa rồi chữa trị bệnh nhân, trên tay dính máu, tớ tới đây tẩy rửa một chút. Sao cậu cũng ở đây? " Sakura lấy lại bình tĩnh, một tay chống bên chậu rửa mặt, tay kia gạt mái tóc hồng ướt sũng trước trán ra, trong gương, gương mặt nghiêm trọng của Ino cũng không có bởi vì cô thẳng thắn mà có chút giảm bớt.
"Phòng y tế xảy ra chuyện bệnh nhân nhảy lầu nghiêm trọng như vậy, tớ cũng nhận được thông báo, cậu đừng tự trách mình, tớ biết cậu đã cố hết sức."
Ngón tay vịn mép bồn rửa mặt bỗng dưng siết chặt, "Không, tớ không cố gắng."
Nghe Sakura nghẹn ngào phủ nhận, rõ ràng là hơi thở của Ino ngưng trệ.
Cô bước lên phía trước, như thể biết rõ đầu đuôi sự việc, nhẹ nhàng vuốt lưng Sakura, "Cậu có thể cứu cô ấy một lần, nhưng cậu không thể cứu cô ấy lần sau. Hãy nhớ rằng, cậu là một bác sĩ, không phải là một vị cứu tinh. "
Sakura chậm rãi xoay người lại, trên mặt tái nhợt vương đầy vết nước, ngay cả quần áo cũng ướt đẫm.
"Tớ muốn cứu cô ấy."
Cô đã cố gắng nhiều hơn một lần. Cô cầm lấy bàn tay lạnh như băng của người phụ nữ, như xuyên qua rào cản thời gian, thứ mà cô đang nắm giữ là một bản thân khác trong vực thẳm vô tận, chịu đựng những lời đồn đại, chỉ trích, vùng vẫy bên bờ vực đau đớn. Sakura cũng biết rằng xuất huyết não là vô vọng, có lẽ, buông tay, sẽ làm cho cô ấy dễ chịu hơn một chút.
Sakura cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình.
Máu đã được rửa sạch.
Nhưng hơi thở cam chịu với cái chết kia thủy chung không xua đi được, Sakura bất an vòng chặt hai tay, "Ino tớ không biết mình làm vậy có đúng hay không..." Tự tiện dừng việc chữa trị là vi phạm đạo đức nghề nghiệp, cô sẽ phải đối mặt với xử phạt.
Ino ôm lấy vai cô an ủi, "Mặc kệ cậu làm cái gì, tớ đều đứng về phía cậu, cái vị bận rộn không lộ diện kia nhà cậu chuẩn bị ra ngoài làm nhiệm vụ, xem ra đêm nay chỉ có thể gửi gắm tình cảm với khuê mật tốt như tớ thôi."
"Làm sao cậu biết?" Là một người vợ, Uchiha Sakura không biết gì về hành tung của chồng, cô trợn tròn mắt.
"Sáng nay Sai đi cùng cậu ta, là Sai nói cho tớ biết." Vừa nói ra, Ino liền biết mình giẫm nhầm bãi mìn, sắc mặt Sakura so với vừa rồi càng khó nhìn hơn.
Ino vội vàng đưa tay nhéo mặt cô, nói sang chuyện khác, "Cậu xem bộ dạng này của cậu, tớ mà là đàn ông tớ cũng sẽ tránh xa cậu một chút, mau lấy lại tinh thần, buổi tối tớ đưa cậu đi uống rượu! "
"Trong nhà có khách." Sakura nói.
"Tớ tìm anh đẹp trai nhất trường quay giúp cậu tư vấn tâm lý?"
......
"Cậu trả tiền?"
"Bao hết cũng được."
"Sai sẽ không quản cậu sao?"
"Hắn dám!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro