Chương 14.

Bỗng dưng cô giật nảy mình một cái, ngắt hẳn đoạn suy nghĩ phức tạp chồng chéo lên nhau thì ra là điện thoại rung hồi chuông nên Freen thở hắt sau đó bình tĩnh mà bắt máy.

"Alo?"

"Mày đang ở đâu?" - Người vừa hỏi là Heng, anh vừa ăn tối xong liền qua quán bar để rủ rê thêm một vài người đến để chơi bời cho đỡ chán.

"Tao đang ở nhà bạn" - Freen vốn biết người này điện đến cũng chỉ để cô ở quán bar mà một khi bước vào sẽ chẳng có đường lui.

"Bạn nào?" - Heng nheo mắt nghĩ đến đám bạn đếm trên đầu ngón tay của cô.

"Mày cũng hiếu kì mấy chuyện này sao? Nói đi, muốn gặp tao để làm gì?" - Freen vươn vai một cái.

"Đi đua xe không? Mấy nay tao lo dự án của ông già nhà tao nên không có thời gian khuây khoả nên muốn đổi gió một chút"

"Giờ tao không tiện đến chơi với mày rồi, để tao gọi vài đứa đến cho mày" - Freen nói xong định cúp máy thì đằng bên kia đáp.

"Vậy mai cũng được, tao ở quán mày uống rượu" - Heng vẫn không từ bỏ ý định nên cứ dời lịch lại cho chắc ăn.

"..." - Freen không đáp khiến Heng khó hiểu nên hỏi.

"Sao? Không thích đi đua xe?" - Anh cắn điếu thuốc lấy ra từ trong bao rồi châm lên.

"Mấy trò như vậy tao đi theo cũng chỉ khiến mày mất hứng" - Cô khéo léo từ chối, bản thân không thích tham gia những trò chơi cược bằng tiền với tính mạng.

"Đi đi, một đêm thôi" - Heng nài nỉ, âm mũi của anh cũng là "chiêu thức" khiến các cô gái luân phiên muốn dây dưa với anh trên giường.

"Sao không kêu Mind đi?" - Freen nhắc đến tên Mind làm đầu dây bên kia rít lên tiếng chửi thề đầy khó nghe.

"Nó chết con mẹ nó ở đâu rồi đấy?! Tao kiếm khắp thành phố chưa lôi đầu nó về đây này!" - Heng vứt mạnh điếu thuốc xuống sàn mà dẫm lên nó xoay xoay như thể tưởng tượng người dưới chân đó là Mind, tùy ý có thể dẫm đạp nàng ta.

"Mind ham chơi hơn mày nhiều, chắc giờ cũng đang chèo kéo phú bà nào rồi?"

Freen xoa cằm suy nghĩ, nàng ta thích nhất là khiến người khác tự nguyện cung phụng, nếu ví như là được bao nuôi thì cũng không đúng lắm, bởi Mind là dân kinh doanh có chút tiếng tăm ở Sing. Freen chẳng biết sở thích của cô nàng này có chút kì quái, tiền thì không thiếu nhưng chỉ thích xài tiền của nữ nhân khác, đây là chính sách tiết kiệm đó sao?

"Để tao biết được nó đang ở đâu thì tao sẽ giết nó" - Heng tức giận như vậy sở dĩ là bị Mind chơi một vố lừa gạt để lấy lòng triệu phú nào đó ở Nhật, thành ra cậu như hạt thóc bị gà Mind mổ liên tục đến lỗ nặng.

"Đừng giết, nó sẽ trả lại tổn thất cho mày sớm thôi" - Mấy lời này cô nghe phát chán, vốn đã quen hai tên giặc suốt ngày chí choé nhau như con nít nên giờ Freen chỉ làm người chủ trì để giải quyết.

"Hừ! Mất mấy con xe cổ đấy?! Xem nó đền bù thế nào?" - Heng đập bàn khiến những người xung quanh ngồi cạnh anh cũng phải nuốt nước bọt, tay run nên rượu đổ đầy vương vãi khắp nơi.

"Mấy lần trước cũng lấy không ít thứ của mày đó thôi? Vẫn trả lại đầy đủ, thậm chí có vật còn giá trị cao hơn" - Freen cảm thấy nếu Heng hợp tác với Mind thì thành thật mà nói giá trị sẽ bằng mấy công ty ở Sing mất.

"Đáng nhẽ tao sẽ cho con xe hơi sau trận đua xe, nhưng có lẽ nó không có phúc phần đó rồi" - Heng nhún vai bắt chéo chân mà cười cợt.

"Vậy định cho tao à?"

"Đúng, quyết định vậy đi, mai 12 giờ đêm" - Mặc cho Freen có đồng ý hay không thì Heng đã chốt như vậy thì cô nào có đường lui.

Freen bị cúp máy ngang vừa hay người từ trong nhà tắm đi ra với vẻ mặt khá lúng túng, không chừng đã nghe lỏm được gì đó ở cuộc hội thoại giữa cô và Heng.

- Em xong rồi... - Becky đi đến bàn trang điểm với lấy cây lược mà chải vài đường.

- Hm, vậy chúng ta đi. - Freen biết là nàng đã nghe gì đó được rồi nên mới bối rối như vậy.

- Vâng. - Nàng lấy lại tinh thần mà gật đầu.

Hai người rời khỏi phòng mà đi xuống lầu, tuy cả hai không ăn mặc cầu kì nhưng cũng tính là có sửa soạn nên ai nấy cũng nhìn chằm chằm vào họ. Bà Mia thấy thế cũng đi ra mà xuýt xoa vài câu khen ngợi, ánh mắt của mấy bạn nhân viên cũng sáng bừng hẳn lên, hai người này đi chung thật đẹp, đẹp đôi.

- Hai cô đi đâu à? - Anh tài xế đang xỉa răng thì thấy cô và nàng đang định đi ra ngoài.

- Đến trung tâm thương mại, anh ăn xong chưa? - Freen đáp lại nhìn mấy dĩa đồ ăn trên bàn.

- Rồi, để tôi chở hai cô đi. - Anh tài hiển nhiên nắm bắt thời cơ liền lấy vội khăn giấy lau miệng rồi móc chìa khoá xe ra.

- Được. - Freen gật đầu, nói giữa lấy lời mà thanh toán bữa ăn no nê này cho anh.

Buổi hẹn cứ vậy mà diễn ra theo đúng tâm ý của cả hai, Freen và Becky dùng bữa rất hợp khẩu vị còn có dự định sẽ quay lại đây lần nữa. Bữa ăn diễn ra như sau, cử chỉ ân cần mà Freen luôn đối với Becky là hết mực, nàng cũng thuận theo mà nói đủ thứ chuyện để cả hai có chủ đề mà không ngừng miệng được, lâu lâu có lúc hai người bật cười nghiêng ngã mà hồi sau mới có thể bình tĩnh tiếp tục nướng thịt.

- Ăn bánh không em? - Freen thấy tủ bánh ngọt được trưng bày đẹp mắt nên hỏi ý của nàng.

- Em no lắm rồi, chị thấy bụng em phình to ra chưa? - Becky bĩu môi, phồng má khi xoa xoa chiếc bụng đang căng lên.

- Đối với chị thì con người có 2 cái bao tử, một cái ăn đồ mặn còn lại để dùng đồ ngọt. - Freen nói xong mà nắm lấy tay em tiến đến quầy bánh.

Becky thật ra cũng muốn ăn nhưng nàng sợ sẽ không giữ được cân nặng hiện tại, bởi quầy bánh này đầy ắp nhân kem phô mai mặn còn có nhiều vị khác nhau, trang trí vẻ ngoài đẹp mắt nên nhìn ngon miệng hơn hẳn, khiến Becky đấu trang tư tưởng không ngừng.

- Mau chọn đi. - Freen xoa xoa tay em vài cái rồi đặt ngón trỏ vào tấm kính.

Nàng vẫn đang phân vân chẳng biết có nên chọn hay không thì cô đã bồi tiếp.

- Em có thể để vào tủ lạnh, mai ăn cũng được mà?

- Thật sao...? - Nàng dao động mà nhìn sang Freen một cái.

Cô gật đầu mà hất mặt đến quầy bánh lần nữa, lúc này Becky cũng không ngần ngại lựa chọn loại bánh mà mình yêu thích, nói đúng hơn là mỗi loại chọn một cái để thử, sau đó chọn lọc ra kiểu bánh mà mình hợp khẩu vị nhất. Giờ Freen mới nhận ra đứa nhỏ này giản dị hơn những gì cô tưởng, chỉ thích ăn ngon hoặc không ngon cũng phải thật no nê.

- Em không muốn mua quần áo hay gì sao?  - Freen hỏi nhỏ bên tai nàng, hai tay đã cầm toàn bánh ngọt còn có cả hộp bánh kem để mua về mừng sinh nhật cho xấp nhỏ ở quán.

- Về em săn sale còn rẻ hơn ở đây! - Becky thủ thỉ ngược lại, có vẻ là không có món đồ nào ưng ý nên nàng mới nhún vai đáp lại như thế.

- Vậy xem qua một chút được không?

- Đắt lắm! Em có đi với đồng nghiệp hết một lần rồi. - Nàng nhớ lại mà vẫn còn xót, hôm đó ai nấy đều chọn ít nhất một món nên Becky vì giữ chút thể diện mà chọn ngay chiếc váy mà mình phân vân, thế là khi thanh toán liền bay không ít máu của nàng, từ đó ai rủ nàng mua sắm ở trung tâm này liền thấy nàng chạy biến đi mất.

- Chị mua cho em.

- Không, không cần phí tiền như vậy. - Nàng lắc đầu, nãy giờ mới để ý, ngoài tiền bánh mà Becky giành trả ra thì tiền taxi lẫn bữa ăn nướng hôm nay đều do Freen trả.

Cô nghĩ là do nàng ngại nên đành ậm ừ đồng ý không thúc ép Becky chấp nhận, nhưng thay vào đó Freen lại nhắc đến quà sinh nhật cho cô bé ở quán nên thành thử ra nàng đi đến cửa hàng quà tặng đa dạng các loại. Becky tuy nghĩ chỉ cần mua bánh kem cho con bé là đủ nhưng sực nhớ đến sinh nhật năm trước là do con bé cất công tổ chức, cũng trích tiền lương mua cho nàng cây son thịnh hành nhất, thậm chí còn đúng thỏi màu mà nàng đang định cắn răng nhắm mắt mà đặt hàng, nhưng nào ngờ qua hôm sau bản thân đã nhận được nó rồi.

- Con bé ấy thích nước hoa nên chị thử giúp em chọn loại nào thanh mát một chút. - Becky ngửi ngửi mấy loại đã nghẹt mũi tới nơi, không phân biệt hương thơm nào được nữa, chỉ biết cái nào cũng rất mê người.

- Vậy cái này đi, có thể vừa đi chơi vừa đi làm, xịt lên da cũng không hầm nóng châm chít. - Freen hơi nhướng người lấy chai nước đưa cho em xem thử.

- Loại này em có thể mọi người review, feedback cũng rất tốt. - Nàng nhận lấy mà gật gù đánh giá.

- Chốt chứ? - Cô nhướng mày hỏi.

- Chốt.

Becky nhắm mắt không thấy tiếng máy tính tiền chỉ lấy thẻ của mình ra mà nhất quán không nhìn hiện kim của chai nước hoa bao nhiêu, có lẽ vì thói quen cần kiệm để đưa tiền về cho gia đình mỗi tháng đã khiến nàng trở nên "hà tiện" hơn bao giờ hết, nhưng nhiều lúc đổi lại nàng cảm thấy thật đúng đắn vì mấy thứ thật sự uổng tiền, hiển nhiên song theo đó là sự tiếc nuối ngậm ngùi.

- Cảm ơn quý khách. - Thu ngân nhận lấy thẻ rồi quẹt một tiếng liền xong xuôi.

Becky cảm thấy có gì đó không đúng, quay lại mới thấy Freen đã giúp mình mua từ lâu còn bản thân giơ thẻ trong không trung chẳng ai ngó ngàng đến.

- P'Freen! Sao chị lại trả tiền?! - Nàng đi ra khỏi cửa hàng mà bắt đầu chất vấn.

- Hửm? Thì là quà sinh nhật. - Cô đơ mặt ra thành thật trả lời.

- Em đã bảo chị không cần trả rồi kia mà? - Nàng phụng phịu không chịu, gương mặt cau có cùng thêm hành động dậm chân xuống sàn.

- Thôi nào, chị mua quà sinh nhật cho con bé cùng em. - Freen dịu giọng dỗ dành một chút mà vuốt ve má của nàng.

Becky né tránh không muốn chị đụng vào mình nên hàng lông mày cứ dính chặt nhau, nàng không muốn nghe mà đi về phía trước, cô lập tức nhanh chân đuổi theo mà chặn phía trước.

- Đừng giận nữa, coi như chúng ta cùng mua quà cho con bé đi? - Freen hết mực thuyết phục để phần nào dịu xuống không khí căng thẳng bây giờ, và cả việc nàng thấy áy náy khi cô liên tục bỏ tiền ra cho nàng như thế.

- Hừm... Tí nữa em trả tiền taxi đấy! - Becky  đưa ra yêu cầu.

- Được được, không giận chị nữa nhé? - Freen tròn mắt nhìn thẳng vào em làm Becky bối rối né đi mà ậm ừ.

- Chúng ta đi chụp hình, được không? - Freen đổi chủ đề khác để hai người không bị việc vừa rồi ảnh hưởng dẫn đến mất hứng.

Ở tầng 4 có cửa hàng studio chụp ảnh lấy liền nên Freen đã kéo Becky đi vào, nhân viên thấy khách hàng đến cũng nhiệt tình tiếp đón, cầm giúp đồ trên tay của Freen và Becky, sau đó tư vấn một chút để khách hàng tiếp cận dễ dàng hơn với dịch vụ của họ, đại loại là Freen với Becky có thể chọn các phụ kiện như tai thỏ hay mắt kính các thứ để ảnh chụp thêm phần sinh động, đáng yêu.

Sau khi tư vấn xong thì hai người cũng hiểu nên chỉ có hai người để khách tự do thoải mái lựa chọn, Freen và Becky cật lực lấy mấy cây cài với đủ hình thù còn kèm thêm mắt kính ngộ nghĩnh vô cùng.

Cả hai đi vào buồng chụp ảnh bắt đầu bày trò không biết bao lâu trong đó, chỉ biết có vài tấm nhìn vào sẽ khiến Becky cười mãi không ngừng được, có mấy tấm lại rất dễ thương, vài tấm lại không đeo phụ kiện mà nghiêm túc chụp để có thể giữ làm kỉ niệm trong ví chẳng hạn.

- Tấm cuối rồi nè, chụp cái gì đó táo bạo hơn đi. - Becky vu vơ nói vậy thôi, ý là muốn tạo dáng trông quái cổ một chút hoặc chỉ đơn thuần bao như tấm khác.

- Được. - Cô nghĩ ngợi gì đó rồi gật đầu.

Số giây được hiện trên màn hình nên Becky chỉ tạo dáng đơn giản còn Freen thì quay mặt qua nàng.

Một cách nhẹ nhàng.

Đặt nụ hôn thật khẽ lên má.

Tách...







Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro