Chương 16.
Becky nín khóc rồi mới mệt mỏi nằm xuống nệm không thể nhúc nhích gì thêm. Cô trông thấy thể đơn giản tìm chậu nước ấm cùng chiếc khăn mà vắt thật khô, sau đó mà lau mặt cho nàng, động tác nhẹ nhàng, khoan thai, sợ làm xước phải tuyệt tác thì cái mạng quèn như Freen cũng không thể đền nỗi.
Cô loay hoay một hồi cũng xong xuôi chỉnh đốn dáng ngủ cho Becky ngay ngắn mới yên tâm đi vào nhà tắm thay đồ. Freen lúc này nhận ra có vài bộ đồ của mình vài ngày trước đã được em giặt giũ sạch sẽ, trong lòng bỗng dưng thấy ấm áp nên bởi đó mà cô nhanh chóng chọn bộ quần áo thun thoải mái để thay. Tiếp đến là tiến tới nệm mà nằm bên cạnh nàng, nghiêng người sang phía Becky rồi ngắm nhìn lại đôi chút, cô đưa tay áp má mà xoa nhè nhẹ.
Lúc này Freen như thể tìm được lí tưởng thoả đáng nhất cho hiện tại, đó là bằng mọi giá bảo vệ kiệt tác không ai có thể vấy bẩn đến.
.
Sáng hôm sau cũng là ngày nghỉ của Becky, một ngày nghỉ ngơi hiếm có trong đời bởi tổng giám đốc Irin từ trước đã an bài mọi việc, rằng sẽ chuyển công tác một cách nhanh gọn nhất, hiển nhiên là để nhân sự kiêm bạn thân mình cũng phải thấy Irin cô đây hết lòng và luôn sát cánh bên cạnh. Tóm tắt tâm thư sến rện của Irin là như vậy đó.
- P'Freen...
Becky lờ mờ tỉnh dậy đã thấy ánh nắng chói loà chiếu vào bên trong phòng, còn người bên cạnh mình vẫn đang ôm lấy nàng. Becky gọi tên chị nhưng chị vẫn không có động tĩnh gì, định bụng sẽ rời giường nhưng bản thân vừa động đậy thì Freen đã kéo nàng sâu vào lòng mình hơn, đầu hơi gục xuống sát gần mặt của nàng.
Becky bị hơi thở ấm nóng này bao quanh nên không tài nào thoát ra được, như một liều thuốc an thần không tác dụng phụ, nàng tựa trán chị mà ngủ thiếp đi lần nữa.
Chả biết hai người quấn lấy nhau bao lâu nhưng Vicky đến gõ cửa liên hồi làm cho Freen giật mình làm lây người kia cũng mắt nhắm mắt mở theo.
- Khiến em tỉnh giấc sao? - Freen thủ thỉ mà đưa tay vén tóc cho nàng.
- Ưm... - Becky vươn vai khác người mà tiếp tục cuộn trọn vào trong chăn, ôm lấy cánh tay của chị.
- Chị ra mở cửa cái đã... - Freen phải nới lỏng mới có thể rời nệm được mà đi đến cửa.
Cô bẻ khớp tay, xoay cổ nghe răng rắc mà tặc lưỡi, xong thủ tục buổi sáng mới mở cửa.
Bên ngoài là Vicky đang cầm cái mui dính dầu đứa chống hông nhìn cô. Anh thấy Freen còn mơ màng cũng ngó nghiêng xem bên trong thử thì vẫn thấy Becky ngủ đông.
- Cậu đánh thức Becky rồi xuống nhà ăn sáng đi, tớ gọi mấy đứa nhỏ còn lại. - Vicky vỗ vỗ vai làm cô tỉnh táo hẳn nên gật gù.
Vicky rời đi thì Freen đóng cửa đi vào bên trong, cô lười nhác lại nằm xuống nệm, tự nhiên như ở nhà mà ôm lấy cục bông vào lòng mình lần nữa.
Từ trong chăn vang ra giọng mũi vẫn đang luyến tiếc giấc mơ đêm qua.
- P'Vicky nói gì thế chị?
- Cậu ấy gọi chúng ta mau thức để xuống tiệm ăn sáng. - Freen thuật lại lời cho em nghe.
- Vậy phải thức thôi... - Becky lần nữa giương người, vặn vẹo cơ thể mới có thể ngồi dậy.
Cô và nàng dây dưa một hồi trong phòng để chuẩn bị mới có thể từng bước xuống cầu thang. Bà Mia thấy đứa nào cũng đang mơ mơ màng màng nên lấy cái giá to cùng chảo mà đập vào nhau khiến tất cả đều sực tỉnh màng nhĩ của mình mà bịt tai lại.
- Tụi con định bỏ bữa sáng à? Ở đó mà sắp gật gà gật gủ lại muốn ngủ? - Bà Mia phát cho từng đứa chiếc khăn lạnh, từ sớm đã cùng Vicky nấu hai mâm cơm rồi mọi người quây quần dùng bữa.
- Tác hại của cuộc vui đêm qua quá đắt! - Chủ tiệc hôm qua vẫn đang di di thái dương mà não nề trả lời.
- Nốc bia rượu như nước lã, cả đám để bị vậy là đáng đời. - Vicky hôm qua mà cũng bị cám dỗ thu hút thì chắc hai mâm trống trơn sẽ là bữa sáng.
- Nhưng mà rõ vui...
Mọi người bắt đầu rôm rả nói chuyện còn Vicky và Freen ở gần tô cơm hơn nên bới cho mỗi người một chén, sớm ra đã phải ăn cơm cho chắc bụng nên tô canh là món đắt sủng nhất, chưa gì hết đã sạch bách cái tô to đùng. Cô cũng nhanh tay cho Becky một chén canh, nếu không Freen khó mà đua lại.
- Chị ăn sáng xong thì về đúng không? - Becky vu vơ hỏi khi đang húp từng ngụm canh nóng hổi.
- Không biết nữa, sao thế? - Freen ghim miếng xoài ngọt lịm bỏ vào miệng.
- Nếu không thì cùng em đi thủy cung đi... - Nàng nhỏ giọng để tránh người khác nghe phải.
- Được. - Cô cũng không từ chối mà vui vẻ nhận lời.
Becky thấy chị cười liền quay sang chỗ khác mà uống hết ngụm canh, má căng phồng nước canh rồi nuốt xuống hết, ví như việc nàng xấu hổ muốn đào hố mà chôn mặt mình. Rốt cuộc, tuy đã quen mặt nhìn người này nhưng sao vẫn thấy ngại ngừng.
- Becbec chờ chị trở về nhà để lấy máy ảnh được không? - Freen thay đổi cách xưng hô mà nhìn về phía em, ánh mắt cũng quá đỗi yêu chiều.
- Không phải ở trên phòng em có một cái rồi sao? - Becky đối với lĩnh vực này không am hiểu lắm.
- Cái đó là máy ảnh kĩ thuật số cũng sắp đầy file ảnh rồi nên muốn chị về lấy máy ảnh film, sẵn tiện chụp cho em để làm kỉ niệm.
- Nếu em không nhầm thì máy ảnh film phải rửa mới có ảnh? - Nàng hơi cau mày lại suy nghĩ mà hỏi dò.
- Đúng rồi.
Freen gật đầu xong thì Becky lại nảy ra ý nghĩ trong đầu mình, nghĩa là những bức ảnh này chỉ dành cho riêng nàng thôi sao? Là kỉ niệm? Kỉ niệm giữa chị và mình?
Cô nhìn em đang trầm ngâm suy tư mà ngẩn người nhìn vào khoảng không vô định liền tò mò, Freen không biết nàng có suy nghĩ gì mà trở nên như vậy nhưng càng muốn biết thì chỉ khiến cô bức rứt mà thôi.
Thế là đoạn đối thoại giữa hai người cứ vậy kết thúc, vừa vặn bữa ăn sáng cũng đã xử đến chẳng còn gì nên mọi người bắt tay vào dọn dẹp.
Bà Mia có kéo Freen đến một góc để nói chuyện việc ảnh chụp, bà cũng đang cho người sửa sang lại chút đỉnh trong quán sao cho coi được nên ít nhiều cũng lấy ý kiến của Freen. Cô chỉ thuận theo mà bàn bạc nên dáng vẻ nghiêm túc làm việc của Freen đã khiến mấy bạn nhỏ đang rửa chén cũng phải bàn tán, Becky đang chuẩn bị sơ chế đồ ăn được nguồn mối đem tới cũng phải giả vờ vừa làm vừa nghe trộm.
- P'Freen không biết có người yêu chưa ha? Liệu chị ấy có yêu thích nữ nhân không? - Nữ nhân hất mặt đến Freen mà hỏi.
- Chị ấy độc thân là cái chắc! Không ai mấy lần liền tù tì ngủ ở trọ thay vì qua nhà bạn trai lắm... - Người con gái khác chen vào khẳng định.
- Sao biết được nha? Lỡ như P'Freen cãi nhau với người yêu nên mới mấy lần qua đây đi chơi với P'Becky? - Cậu con trai búng tay phản bác.
- Mà có phải hay không đi chăng thì chúng ta có cửa sao? - Nam nhân lạnh giọng đang cố thức tỉnh mấy bạn trẻ chưa trải sự đời.
- Em liền ra đi mua 10 cái cửa chỉ vì P'Freen đấy! Người gì đâu vừa đẹp, vừa đa tài còn có tiền nữa! - Nữ nhân định bụng sẽ điện ngay cho doanh nghiệp lập tức ship đến tận chỗ cho Freen.
Becky nãy giờ lắng nghe mấy lời này liền lẩm bẩm Sarocha là cái đồ đào hoa. Tâm trạng nàng lên xuống thất thường còn hơn cái lúc nàng tới kì, Becky mím môi chửi thầm mấy câu khiến bên ngoài vọng vào tiếng hắt hơi thật lớn. Không đoán cũng biết đó là Freen đang nói chuyện với bà Mia liền bị ai đó chọc mũi dẫn đến nước mũi văng tèm lem.
- Em nghĩ người thông minh như cậu ấy sẽ cho em tiền sao? Tỉnh mộng đi! - Vicky cũng chen vào mà tạt xô nước lạnh.
- Chậc... Đúng là em không có phúc khí đó.
Ai nấy nghe câu đó đều bĩu môi ôm giấc mộng làm người yêu của Freen, trong khi đó có người đang bằm thịt nhiễu ra như đang trút giận, đương nhiên là bao nhiêu cặp mắt dán đến Becky đang hành hạ miếng thịt xấu số đó.
- Ái chà, nhưng các em biết đó, Freen có thể tiêu vài bữa ăn cho chúng ta nhưng đối với Becky có khi là cả đời cũng không chừng... - Vicky ẩn ý nói mà hướng mắt đến cái người giống như bị lời nói này làm cho đắc ý.
- Phải nha, em ship cặp này, khoải nói nhiều.
Bỗng tâm trạng Becky như được tưới mát nên vô cùng hài lòng với câu nói này, nhưng khoan đã, tại sao lại phải khó chịu và dịu cơn tức khi có người gán ghép mình với Freen vậy chứ?
- P'Becky, chị khai thật đi, chị với P'Freen có tình ý phải không?
- Có thì sao? Không có thì sao? - Becky chơi bài lấp lửng khiến phía trong này ồn ào không ngừng.
- Chị nói thật đi mà? Lỡ như chị không khẳng định điều này thì lỡ một trong tụi em theo đuổi P'Freen thì chị đừng có mà...
Đứa nhỏ to gan đi đến mà khoác vai của Becky mà nói lớn còn tưởng là nói phong long.
- ĐỪNG CÓ CÁI GÌ?!
Bỗng cây dao bằm thịt hướng tới con bé khiến đứa nhỏ xanh mặt mày, Vicky thấy thế can ngăn ngay trước khi có án mạng bất đắc dĩ.
- Đó đó đó... Hiện nguyên hình rồi...
Như có cái kính chiếu yêu chiếu thẳng vào Becky nên không ai dám hó hé thêm nữa, cũng tự hiểu là bản thân không có cơ hội tiếp Freen bởi có Becky bên cạnh, coi như cái này cũng gọi là một loại đánh dấu chủ quyền vậy.
Freen ở ngoài này dùng ít trà đăng đắng mà không ngừng cho ra những nước bước để bà Mia có thể cân nhắc, bà cười cười hài lòng với những gì mà cô thể hiện.
- Becky mà là con gái bà thì bà gả ngay cho con.
- ... - Freen nghe vậy im lặng hơi cúi đầu mà phấn khích trong tâm.
- Haiz, mà nếu có phước lành đó thật thì bà đây cũng muốn để Becky làm con bà.
Bà Mia thở dài trông rầu rĩ đến mức khiến người khác phải hiếu kì để biết thêm.
- Sao vậy bà?
- Mẹ của Becky là người phụ nữ có cách yêu con cái khó hiểu nhất trần đời, lúc nào cũng luôn miệng cho tốt cho con mình nhưng luôn tổn thương đến nó.
- Con có biết một số chuyện thôi... - Freen thành thật nói, cô không thể nào vội kết luận chuyện gia đình người khác bằng mấy câu chuyện này.
Tuy Freen biết có vài phần đúng và là sự thật đau lòng nhưng cô vẫn muốn có dịp sẽ đích thân gặp mặt.
- Bà biết giờ cuộc sống hiện đại hơn rồi và cũng chẳng như trước nữa nên việc nữ nữ yêu nhau là quá đỗi bình thường. - Bà Mia cầm cây quạt mà quạt liên tục, ánh mắt xa xăm nói.
- Bà Mia nói vậy là đủ khiến con vui rồi. - Freen cười nhẹ mà đáp.
- Tuổi của con cũng cần có người ở cạnh rồi, hãy biết nắm bắt.
- Dạ.
- Nhưng ta cũng không ép con, cũng không ép con trai bà là Vicky lấy vợ, nó cứ như vậy cũng được rồi, khoẻ mạnh hạnh phúc là bà mày cũng yên tâm.
Bà Mia thật lòng nói ra mấy lời này, so với ấn tượng ban đầu mà cô có đối với bà là sự sợ hãi vì cái giá xào đồ ăn. Nhưng giờ lại hoàn toàn ngược lại, một người mẹ tâm lí đến ngưỡng mộ.
Đúng là mỗi hoàn cảnh sẽ khác nhau, có thể xui xẻo thứ này nhưng rồi có chuyện khác bù đắp lại.
- Chút nữa chị đến đón em.
- Vâng. - Becky trù ụ ra mặt chỉ khiến mọi người trong quán ra đâm chọt không ngừng.
- Nào, đừng chọc bà nhỏ của chị nữa.
Freen biết nói thế sẽ khiến họ bỏ cuộc và đúng thật là thế, họ thấy bát cơm này no quá nên bỏ đi với những ánh nhìn "khinh khỉnh".
- Ai là bà nhỏ của chị chứ?
Becky đấm nhẹ vào vai của Freen mà cảnh cáo.
- Sao thế? Không thích chị gọi vậy à? - Cô đưa tay xoa đầu nàng.
- Ừ.
Becky còn ghim mấy cái lời của mọi người ban nãy, sẵn tiện khẳng định ngầm là lời của họ có vài phần đúng...
- Bà nhỏ, giấu gì đằng sau đó?
- Kệ em!
Becky một mặt không quan tâm nhưng vẫn cố giấu giẹm ở đằng sau.
- Bà nhỏ.
- ...
- Chị về đó, bà nhỏ không buồn à?
Freen trề môi vờ buồn bã định quay đầu mở cửa taxi thì có người nắm tay lại.
- Cho bà lớn...
Thì ra là cây kẹo bông gòn mà bà nhỏ đặc biệt mua cho bà lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro