Chương 17.
Freen cầm cây kẹo bông gòn trong tay mà nhoẻn miệng cười suốt chặng đường trở về nhà. Cô hướng mắt đến cửa sổ mà ánh nắng chiếu rọi thẳng vào đồng tử khiến cô phải nhắm mắt cau có, nhưng hồi sau lại chấp nhận cái ánh sáng chói chang đấy mà khẽ mở mắt từ từ, thuận theo cái ấm áp len lỏi vào tim, hình như ngoài Becky ra thì thiên nhiên là kiệt tác ngẫu nhiên mà cô vô tình bắt gặp được.
- Hôm nay trời đẹp nhỉ?
Bác tài bắt chuyện nhìn vào gương chiếu hậu trong xe mà trông thấy quý khách cứ như sợ ôm cây kẹo trong lòng quá chặt thì vỡ, mà ngậm trong miệng sẽ tan.
- Đẹp thật.
Freen đáp, ý cười vẫn đậm trên môi.
Về đến trước cửa nhà đã thấy bóng dáng của người đàn ông lủi thủi trước cửa, gương mặt cau có nổi giận trông thấy còn đá mạnh vào cánh cửa nhà cô khiến Freen buộc phải trả vội tiền taxi mà lật đật chạy đến.
- Ba.
- Mày mở cửa cho tao. - Ông Chankimha chỉ vào ổ khoá to đùng trước nhà mà mặt đã giận đỏ bừng bừng.
Freen cá là ông đi uống rượu khuya giờ mới trở về nhà nhưng tính tình lúc nào cũng quên trước quên sau, nếu cô mà không trở về thì chắc ông sẽ đợi đến cơn nóng giận thiêu chết.
- Mẹ đâu rồi? - Cô vô thức hỏi khi giờ này đáng nhẽ bà đã phải đi chợ về rồi.
- Mày còn biết cái nhà này à? - Ông Chankimha nói lớn tay tháo và cạt.
Freen nhìn từ trên xuống dưới thấy ông quần áo thì xộc xệch khó coi, râu ria lởm chởm chắc cạo đi, không giống tác phong của ông hay xem trọng ngoại hình.
- Ba đi đâu giờ này mới về?
Cô thấy ba mình khó khăn cởi giày nên khuỵu gối khom người cởi ra giúp ông, hiển nhiên ông Chankimha thấy con gái mình ngoan ngoãn như vậy liền khinh khỉnh hưởng thụ cảm giác có kẻ hầu người hạ.
- Mới đàm phán được giá tiền đất hời nên uống vui với mấy người hợp tác chung.
Cô nghe xong không nói gì, căn bản ba cô mà tu chí làm ăn đàng hoàng như vậy thì Freen sẽ không có ý kiến gì, ngược lại sẽ đứng đằng sau hậu ái cho ông không ít.
- Ba ngồi nghỉ đi.
Ông Chankimha nằm dài ở sofa phòng khách mà xua tay, Freen bật máy lạnh rồi chỉnh chỉnh số độ hiện trên điều khiển về tầm trung rồi ra khỏi cửa nhà, cô bấm vào danh bạ điện ngay số của mẹ.
Cô biết mẹ mình sẽ chỉ ở đâu xung quanh đây để tám chuyện cùng hàng xóm, hay đi vào quán cà phê gần đó để gọi một ly sinh tố dâu mà hầu như tuần nào Freen cũng thấy mẹ phải mua vài ly để thoả cơn thèm.
Đúng như dự đoán, đập vào mắt cô lúc này là mẹ mình đang ngồi đối diện với một người đàn ông trung niên. Hai người cười cười nói nói một hồi thì người đàn ông nhạy bén đó phát giác ra được có người nhìn chằm chằm vào bàn này, mắt dáo dác tìm kiếm thì đã nhìn phải Freen.
- Evelynn, con bé Freen hình như đang tìm em. - Nam nhân nâng gọng kính bất giác nói.
Evelynn Chankimha nghe thế lập tức quay người nhìn về hướng mà người đàn ông đang để mắt đến.
Freen biết người đó là ai, chính là bác Jun, người tình năm xưa của Evelynn, đồng thời là nhân vật khiến gia đình Chankimha gián tiếp bị ảnh hưởng nặng nề.
Cô thong thả bước vào quán mà tiến đến bàn của hai người.
- Bác Jun, bác về rồi. - Freen chắp tay cúi chào mà niềm nở tươi cười không có vẻ gì là bài xích khiến Evelynn có đôi phần thấp thỏm.
- Ừm, con cũng đã cao lớn gần bằng bác rồi.
- Hai người thân thiết vậy sao? - Evelynn biết con gái cô có gặp qua Jun trong một lần bị chồng mình đuổi đánh, chẳng ngờ là quan hệ của họ khá tốt đẹp.
- Trong một lần thay mặt Heng thì con đã gặp bác Jun, vừa vặn là đối tác của nhau nên cũng tính là có liên hệ tốt.
Freen kéo ghế ngồi xuống mà giải thích cho bà Evelynn hiểu tình cảnh trùng hợp mà cô gặp phải với ông Jun.
- Giờ bác về rồi có dự tính gì không?
- Bác vừa ký hợp tác với công ty GAP khá thú vị, đại loại là công ty con mới mở của GAP sẽ hoàn toàn vận hành mua bán mỹ phẩm của bác, sau đó dựa theo thống kê mà chia lợi nhuận và tiếp tục đầu tư thôi.
Bác Jun uống ngụm cà phê đen tráng miệng, chân bắt chéo mà đung đưa, người đàn ông đang ở giai đoạn thành đạt lại trở nên ung dung, thư thái đến thế, vậy nên nét phong độ xưa nay vẫn không có gì đổi thay quá lớn.
- Công ty con của GAP?
- Đúng vậy, hình như là toà công ty đó kìa. - Ông Jun chỉ thông qua cửa kính.
Freen hít một hơi thật sâu, tâm tư nghĩ ngay đến ai đó, vậy là Becky sẽ có cơ hội làm việc với ông Jun, một nước tiến thăng tiến khá tốt khi em ấy có thể làm việc với vị lãnh đạo dày dặn kinh nghiệm.
- Sao thế? Có người quen sao?
Dễ dàng bắt thóp được suy nghĩ của đối phương, ông liền dứt khoác hỏi mà chẳng chần chừ.
- Vâng, em ấy vừa nhậm chức trưởng phòng ở công ty đó.
- Vậy bác cũng muốn xem người đó là ai. - Jun tự dưng lộ rõ sự hiếu kì.
Cô khẽ bật cười.
Evelynn ngồi đó mà có lúc hiểu có lúc không, bà chỉ nhìn hai người này với con mắt e dè, nói đúng hơn là việc Jun có liên hệ tốt với con gái mình sẽ là thảm hoạ sắp sửa kéo đến. Bà chớ nhu nhược đến mức chẳng nhận ra việc này sẽ ảnh hưởng đến tình cảm cha con của Freen và chồng bà nhiều đến dường nào.
- Phải rồi, ba đang xỉn quên trời ở nhà kìa.
Freen lúc này mới sực nhớ ra người ba đáng kính của mình đang vật vả ở sofa.
- Vậy mẹ phải về xem sao. - Evelynn nghe chồng mình rốt cuộc cũng trở về sau một đêm nên gấp rút cầm túi đồ ăn mà ban nãy bà đang đi chợ rồi chuẩn bị ra về.
- P'Jun, em phải về rồi, thật ngại quá.
Bà khách sáo đứng lên nói vài câu liền vội vã rời đi.
Ông Jun chỉ hướng mắt đến bà mà chưa kịp nói gì thì Evelynn biến mất tăm, thoáng chốc trong ông mất mát thứ gì đó thật kinh khủng.
Freen để mắt đến người đang bần thần nhìn bóng dáng mẹ mình đi xa, cô đưa tay che miệng giấu đi cái cách thở dài nặng nề mà gọi phục vụ order giúp một ly latte.
- Bác Jun, bác vẫn chưa hết thương mẹ con sao? - Cô vạch trần không chút khoan nhượng.
- Có thể nói là vậy, dẫu đã mấy mươi năm trôi qua rồi... - Ông Jun lộ ra nét đau buồn rười rượi.
Ông đăm chiêu nhìn vào tách cà phê đen như đang phản chiếu sự thật đau lòng về ông, rằng năm xưa nếu bản thân thành đạt như bây giờ thì đã có thể viết ra 4 chữ "môn đăng hộ đối" như thế nào.
- Nhưng bác biết bác là người gián tiếp gây ra những vết thương thể xác trên da thịt của bà ấy.
Ông Jun đã vô tình thấy được chi chít vết bầm lấp ló bên trong áo khi Evelynn có thói quen xoắn tay áo khi lựa đồ ở chợ.
- Bác biết nhưng sao bác không làm gì?
- Bác có thể sao...?
Chưa đợi Jun nói hết thì Freen đã chen ngang lời của ông.
- Có thể, vậy nên con cần bác giúp con.
- Giúp con...?
Lòng của ông Jun dao động khi chính tai nghe con gái của chính người năm xưa giành lấy tình yêu của đời ông.
- Giúp con để mẹ Evelynn không theo họ của Chankimha nữa.
.
Thời gian buổi hẹn thủy cung cũng đã đến, Becky cố tình chọn một chiếc váy trắng khiết trễ vai có hoạ tiết hoa, kèm theo chiếc túi xách và đôi boot cùng màu. Nàng dành thời gian còn lại trong lúc chờ Freen đến mà nhờ mấy bé nhỏ trong quán tỉnh táo hẳn mà tết tóc cho mình.
- Chà, P'Becky như này là đi hẹn hò với P'Freen nữa rồi.
- Eo ơi! Địa điểm là thủy cung cơ đấy!
- Lãng mạn chưa kìa!!!
Xấp con gái đứng tụm lại với nhau vừa làm tóc cho Becky vừa không ngừng bàn tán, nàng chỉ ngượng đỏ cả mặt hơn cả má hồng tự nhiên mà bà Mia tát cho mấy cái khi nàng hết tiền mua phấn.
- Chị chị chị! Dẫn bạn em theo nữa.
Bỗng dưng một bà nhảy đến mà gọi Becky liên tục.
- Chi vậy bà?
- Để chị nhấn đầu xuống nước cho nó tỉnh chứ sao? Mấy nay nó mơ mộng với P'Freen đó chị! - Con bé có tính thật thà nói thẳng chứ không hề có ý mách lẻo.
- Em dám á? - Becky hùa theo câu đùa khiến cả đám ồn ào trong phòng cười rộn ràng đến độ dưới lầu còn nghe được.
Một hồi sau thì Becky với tạo hình đầy thơ mộng đúng nghĩa đã được các bé nhỏ vây quanh liên tục vỗ tay thành quả, tự dưng họ biết vì sao không thể qua cửa ải để đến được với Freen, ai bảo nữ thân Becky canh gác nghiêm ngặt đã thế nhan sắc còn khiến Freen tự nguyện buộc chân mình mãi ở tượng đài này.
Bỗng dưng đang cười nói thì tiếng mở cửa đột ngột khiến ai nấy cứng đờ người ra.
- P'Vicky!!! - Tất cả nữ nhân trong phòng hét toáng.
- Anh thề là anh gõ cửa rồi!!!
Vicky minh oan mình mà liên tục thề thốt.
Chưa kịp để người bên trong nói thì tiếng bước chân dồn dập đã đến càng gần, người đó "vô tình" đẩy luôn người con trai tên Vicky sang một bên.
Người này mặc crop top màu trắng và khoác áo khoác jean đã xoắn tay áo với quần thun jean cùng đôi giày thể thao, tóc thì xoã dài, tay trái đeo đồng hồ, tay phải cầm bó hoa hồng như vừa được đích thân chính tay người hái. Bó hoa hồng chẳng bao bọc gì ngoài giấy báo ở thân cầm, không cầu kì, không quá phô trương. Có vẻ là chạy vội đến đây nên người thở hồng hộc nhưng ý cười chưa bao giờ giảm xuống.
- Trời ơi, P'Freen kìa... xỉu xỉu xỉu...
Nhiều bạn nhìn thấy bộ dạng của người trước mặt mà tức cảnh sinh tình.
- Chồng em... Ưm... Ưm... Ừn ó ịt iện em ể e ận ồn...
Tạm dịch: Đừng có bịt miệng em để em nhận chồng.
Hiển nhiên tụi nhỏ biết ý liền từ từ nhích người đi ra, luồn lách qua người của Freen, sẵn tiện lôi luôn người anh đẹp số còn dáng người té thì xấu ra ngoài.
- P'Freen... Không định vào sao?
Becky trông thấy chị thì cũng như bao người ban nãy liền muốn nhận chồng, tuy vậy thì nàng vẫn giữ giá mà ho khan mở lời.
Freen đứng ngây ngốc không kém cạnh, hôm nay Becky thật sự rất xinh đẹp, là nữ thần chứ chẳng phải là tiên nữ nữa rồi. Cô thật sự muốn lục lọi từ điển, bao nhiêu lời hoa mỹ cô sẽ nói mãi cho đến khi hài lòng thì thôi.
Cô tặng hoa phải có người nhận.
Tức khắc, Freen cởi đôi giày vướng víu của mình ra khiến nó ngổn ngang, cô đương nhiên phải chỉnh nó ngay ngắn trước cửa mới bước nhanh vào.
Hết thảy hành động đó vào tầm mắt của Becky rõ mồn một, người gì đâu thật ngốc, thật đáng yêu.
- Tặng em.
Freen chìa bó hoa ra trước mặt mà cố nói ra thành lời.
- Cảm ơn chị.
- Thích không?
- Thích lắm.
- Thích hoa hay thích chị?
- ...
- Cả hai đều là một.
Chí mạng.
.
Hôm nay vẫn là ngày trong tuần nên thủy cung không mấy đông đúc, bởi đó hai người đều thoải mái đi dạo mấy vòng còn nán lại xem mấy con cá cứ bơi qua bơi lại không biết bao nhiêu lần. Becky cứ tròn mắt giương lên nhìn về phía trước, ánh mắt sáng bừng kèm thêm chút thoả lòng mà từ trước đến giờ mình cứ giữ.
Nàng hơi khom người mà dí sát mặt vào, chỉ cách một tấm kính dày dặn, nơi đó chứa hàng ngàn sinh vật biển mà trước giờ Becky chưa có dịp tận mắt trông thấy.
- Becbec đến đây bao giờ chưa?
Freen bắt chước theo điệu bộ chăm chú của em mà hỏi.
- Em chưa.
- Lần đầu sao?
- Đúng vây.
Tự dưng lòng của cô thấy chua xót, chẳng biết sao lại liên tưởng đến chuyện gia đình của nàng.
- Chị cũng thế.
Becky hơi ngẩn người mà quay sang nhìn chị, hình như hiểu ra gì đó mà bật cười.
- Em cười gì thế?
Freen cũng quay qua nhìn em mà nheo mắt.
- Không có gì, chỉ là em cảm thấy có người cùng mình trải qua những thứ gọi là "lần đầu" thật đặc biệt.
- Vậy em có nguyện vọng gì không? Chị sẽ cùng em trải nghiệm.
- Hm... Nhất thời em chưa nghĩ ra.
Becky suy nghĩ một chút rồi thành thật trả lời.
- Chị sẽ cho chúng ta thời gian.
- Được.
Becky bị bộ dạng nghiêm túc của Freen đến cả lông mày cũng trau lại mà lại bật cười.
- Cười xinh lắm nên nhiếp ảnh gia này chụp cho em một tấm nhé?
- Không thành vấn đề!
Chính những bức ảnh sẽ ghi dấu đậm sâu "lần đầu" của chúng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro