Chương 7.

Becky lau bàn mà phỏng chừng đã lau đến mòn, nàng mạnh tay đến độ đã khiến cho người anh làm chung phải nắm lấy cổ tay của nàng để ngăn lại. Vicky khó hiểu nhìn đứa nhỏ đang nhăn nhó nhìn mình mà lên tiếng.

- N'Bec sao thế? Anh thấy em cứ như người mất hồn. - Vicky vắt khăn lên vai mình mà chống nạnh.

- Em xin lỗi, em không sao. - Nàng phủ nhận mà động tác lau đã nhẹ nhàng trở lại như thường.

- Đừng có lau nữa! Bàn mà biết nói là nó đã mắng em không ngóc đầu lên được rồi. - Vicky cóc nhẹ đầu của nàng mà chỉ trỏ xuống mặt bàn.

- Em biết rồi mà! - Becky bĩu môi, bực dọc rồi quay lưng đi mà không lau dọn nữa.

- Có buồn thằng nào đừng có đem bàn ra mà hành hạ nghe chưa?! - Vicky hướng tới phía người con gái đang hằn học bước vào phòng bệnh mà nói lớn.

- Em không có!!! - Nàng đứng lại mà hét lớn còn dậm chân nhìn anh rồi lần nữa quay đi vào trong bếp.

Vicky nhìn cô em bướng bỉnh ấy mà tặc lưỡi, thường ngày hiểu chuyện đến đau lòng mà giờ không khác gì cô tiểu thư đanh đá muốn thế giới nương theo mình. Anh hết cách đành tiếp tục làm việc, nào ngờ vừa quay sang thì ánh sáng chói loà từ bàn hất đến anh, Vicky quơ tay bảo.

- Lau sạch bóng thế này chắc tâm tư cũng buồn bực anh nào lắm đây! - Anh dứt câu liền đi ra trước tiệm mà ghi order cho khách.

Đến cả khi hôm nay ít khách nên Becky dọn dẹp thu gọn bàn ghế ở phía trước tiệm thì nàng đã bình tĩnh trở lại mà chú tâm làm việc, có điều là tay chân có đôi phần mạnh bạo mà tiếng bàn ghế va đập vào nhau cũng đã không ít lần vang lên. Bà chủ tiệm Mia đem vòng chuỗi phật ra đằng trước vừa qua một viên liền niệm trong tâm: "Không được đánh nhân viên", " Không được đánh nhân viên", "Không được đánh nhân viên". Bình thường gặp khách hàng "không ưng ý", bà đã thiếu chút đã cầm cái giá to gõ vào đầu, huống hồ chi bà nhịn được khách thì không lẽ nhân viên cũng nhịn nốt? Đáng ra bà phải nghiêm trị những nhân viên có cư xử không tốt như Becky bây giờ nhưng đối với bà thì chữ nhịn là bớt đi một chuyện. Cứ vậy thái độ tịnh tâm của bà đã thành công tạo ra một bà chủ có công đức vô lượng với chúng sanh.

- P'Becky tới tháng à? - Mấy đứa nhỏ vẫn đang trông đến chị lớn mà thì thầm to nhỏ với nhau.

- Chắc thế rồi, không chừng bị cấp trên ăn giựt tiền bạc. - Người khác cũng chõ mõm vào tiếp lời.

- Tao ăn giựt nó hồi nào? - Bà Mia còn tưởng nói mình nên ngưng niệm kinh mà liếc mắt đến đám nhỏ.

- Bà chủ Mia là người chủ hiền lành tốt bụng nhất mà tụi con biết, đối với chuyện tiền bạc càng công tư phân minh mà trả, chẳng thiếu ngày nào hay cắc nào! - Tụi nhỏ đổ mồ hôi hột, lập tức đi qua nịnh lấy nịnh để.

- Được rồi, tụi con đến kêu Becky trở về trọ nghỉ ngơi đi, để nó làm một hồi thì mai bà mày phải mua bàn ghế mới mất! - Bà Mia hất mặt đến con người mặt mày khó coi kia.

- Dạ.

Nhận lệnh của bà chủ thì Becky đang chồng ghế cũng bị bế lên đem đi lên thẳng ở tầng lầu trọ, nàng còn chưa hiểu chuyện gì đã bị đẩy vào phòng và đóng sầm cửa lại một phen lớn. Nàng đơ mặt nhưng một hồi mới nhận ra mình đã để cảm xúc riêng tư lấn sâu vào chuyện làm việc thế nào, từ sáng đến tối không ra hồn chuyện gì.

Becky thở dài thườn thượt rồi nhìn lên đồng hồ, nhận ra rằng đã 9 giờ rồi, nếu không nhầm thì hồi hôm Freen sẽ đi làm vào lúc 10 giờ tối, vậy nên là cô hôm nay thật sự không đến tìm gặp nàng.

Becky chán nản nằm dài trên giường mà nhìn lên trần nhà, nhớ lại ban sáng có người nói nhớ mình. Cái cảm giác thốt lên lời nhớ nhung nghe sao mà nhẹ nhàng, thậm chí Freen chỉ gặp mình có dăm ba ngày mà tâm tư đã rõ ràng như thế làm nàng nhất thời không biết tiếp nhận làm sao. Nhưng dù vậy nàng vẫn thấy bực bội trong người nên chẳng ngần ngại rít lên câu oán.

- Nói nhớ người ta mà cho người ta leo cây!

Rõ là hẹn nàng gặp lại nhưng giờ người đâu chẳng thấy. Becky buồn bực mãi chẳng thôi được nên làm luôn công việc của ngày mai, nàng làm với tốc độ mà trước giờ nàng chưa từng nghĩ đến. Lúc Becky nhận ra mình xuất thần đến thế là đã hai tiếng trôi qua, gửi mail làm việc cho các đối tác và cấp trên làm Gwen khi nhắn hỏi han vu vơ thì nàng bảo đã làm xong hết rồi. Mặc cho Gwen spam tin nhắn nhãn dán thì Becky đã vươn vai xoay khớp nghe răng rắc.

Có điều bên dưới trọ là tiệm ăn như đang mở liên hoan hay sao mà tiếng nói cứ vang, Becky lấy làm lạ mà tiến đến cửa mà áp tai vào nghe, giờ đã trễ vậy rồi mà nhân viên của quán vẫn chưa về sao?

Trong lúc nàng đang nghi hoặc và đặt nhiều câu hỏi thì cánh cửa bất ngờ mở toang khiến Becky mất chớn mà thiếu chút đã nhào về phía trước.

- P'Vicky! Anh không biết gõ cửa à? - Nàng chưa kịp hạ giận đã có chuyện khác chọc tức nàng.

- Xin lỗi, anh quên mất. - Vicky gãi đầu mà tỏ ra khó xử, cũng may cho anh là Becky không thay đồ trong phòng, nếu không là tai hoạ lớn của anh sắp phải gánh.

- Anh tìm em làm gì? - Nàng hạ giọng xuống mà hỏi.

- Bà Mia kêu em xuống ăn đồ nướng mà bạn em mới mua với lại bạn của em Freen gì đó... Cũng đang ở dưới để chụp hình cho bà chủ. - Vicky mới vừa nói hết câu thì bóng dáng Becky trước mặt đã biến mất từ khi nào.

Becky bước vội xuống tiệm thì mới trông thấy Freen đang tất bật việc chụp hình cho bà chủ lẫn nhân viên trong quán. Nàng trông thấy cô đang không thể chối từ bất kì lời nào từ mọi người nên Becky từ đó mà cũng thấy áy náy thay.

- P'Becky xuống rồi kìa.

Freen đang xem ảnh trong máy kĩ thuật số thì ngước lên đã bắt gặp hình ảnh đang từ từ bước lại gần mình, nụ cười của cô cứ vậy hiện rõ ý tứ khiến cho mọi người trong quán cũng phải "ngưỡng mộ", ánh mắt này là dành cho người bạn đó sao? Nhìn trông thật tình cảm như thoả được lòng mong đợi trước đó của cô vậy.

- Becky... - Cô bất giác gọi tên nàng, thanh âm mềm mỏng bên tai cứ thế làm Becky không tài nào nổi lửa trong lòng, cứ vậy mà dịu xuống dần dập tắt.

- Freen, con chụp cho bà vài kiểu nữa! - Bà Mia hối thúc làm cô phải thuận theo.

Mọi người thì ấn vai Becky vào chỗ ngồi mà nướng đồ ăn, nàng liếc mấy phần ăn cũng biết Freen bỏ ra không ít tiền để mua, hèn chi đã trễ vậy rồi mà xấp nhỏ nhân viên vẫn ở lại, tưởng tận tụy thế nào...

- P'Becky, bạn chị thật hào phóng nha! Tụi em vừa nói vài câu đã không ngần ngại đặt đồ ăn cho rồi. - Nữ nhân viên thích thú lấy miếng thị nóng hổi chấm sốt mà đưa ra mấy lời khen.

- Nói vậy là P'Freen đã đến lâu rồi à? - Becky thắc mắc mà hỏi.

- Đúng rồi ạ, chị ấy đến lúc 10 giờ thì phải? Định bụng là gặp chị nhưng mà bà Mia nhớ mặt nên nhiếp ảnh gia bất đắc dĩ đó đã chụp không biết bao nhiêu tấm cho bà với tụi em rồi. - Một nam nhân viên khác cũng bồi thêm.

- Các em khoan ăn tiếp đi! Chị mời người ta vào ăn cùng. - Becky nói thế thì nhóm cũng không dám đụng đũa nữa mà ngoan ngoãn ngồi chờ.

Nàng đi đến chỗ bà Mia đang tạo dáng yêu kiều bên bếp lửa mà bảo với cả hai.

- Nãy giờ P'Freen cũng có kha khá hình cho bà Mia rồi, hai người cùng ra ăn tối thôi.

Freen chụp nốt một tấm thì buông thỏng tay mà ngừng bấm máy, bà Mia nghe Becky nói vậy cũng gật gù, chẳng ngờ bản thân đã chụp ít nhiều cả trăm tấm trong máy người ta. Tự dưng bà Mia ngượng ngùng ngang mà cười giả lả đẩy đẩy hai đứa nhỏ ra khỏi bếp mà đến với bàn ăn.

Freen được ngồi cạnh Becky nên vô hình trung cả hai lại căng thẳng đến khó tả, cầm đũa gắp đồ ăn mà như xịt keo cứng ngắt chẳng thể ngon miệng. Nhưng cũng may là bàn ăn biết nắm bắt chủ đề nên xuyên suốt trả lời mà nói chuyện không ngớt mồm, nhất là Freen, phải trả lời đủ thứ câu hỏi trần đời.

Freen tuy phải đối diện với vô số thắc mắc nhưng tay vẫn tận tụy gắp đồ ăn vào chén của Becky, nàng cười ngượng nhận lấy, trong lòng vốn dĩ đang vì người này mà khó chịu, khó ở chiều giờ, mà nào ngờ cô chỉ cần ân cần một chút đã bay đi hết những cảm xúc phức tạp vừa rồi.

- Hồi nãy mặt mày còn như hờn dỗi cả thế giới? Sao giờ lại tủm tỉm bụm miệng cười thế kia? - Vicky đổi đối tượng mà nhướng mày đến Becky.

- E hèm... Thì sao? - Nàng giả ngơ hỏi lại.

- Freen này, cho mình hỏi một câu. - Vicky dời sang cô đột ngột mà hỏi.

- Anh cứ hỏi đi. - Cô nãy giờ đối mặt với hàng loạt nghi vấn cũng đã quen rồi.

- Con bé Becky này có người yêu đúng không? Chiều giờ nó giận ai mà cứ đem bàn ghế của quán ra trút giận miết! Nếu không phải bà chủ đang hướng phật ngăn cản kịp thì nãy giờ chúng ta đã ngồi chèm bẹp dưới đất mà ăn rồi.

Vicky khi không lại méc cho Freen nghe làm cô không biết trả lời làm sao, nói đúng hơn là cô chẳng nghĩ bản thân mình là nguyên nhân dẫn đến Becky hờn giận cả thế giới, mà đơn giản nghĩ giống như Vicky rằng em có người yêu và nam nhân này đã làm cho em giận.

- Cái này... - Freen lấp lửng hơi nhìn sang Becky như thể nghĩ gì đó sâu xa.

- Đừng làm khó P'Freen nữa! Mọi người mau ăn đi! - Becky xua đi không khí trầm mặc này mà giục mọi người ăn uống mau lẹ.

Ăn uống một hồi xong thì Freen hiển nhiên là khách chẳng cho đá động bất cứ chén đũa gì mà ngồi nói chuyện bà chủ, đại loại là chuyện công việc, Freen muốn tiệm ăn này được biết đến nhiều hơn nên đã ngỏ ý làm việc với bà chủ ở đây, về việc marketing và làm page về tiệm. Vicky và xấp nhỏ nghe thế thấy cũng không tồi, chi bằng cải tiến tiệm ăn một chút sẽ đông khách hơn, có bữa lại ế đến mức đồ ăn thừa phải đem đi cho người vô gia cư, tuy việc thiện nguyện này có chút bất đắc dĩ nên vì đó bà muốn bản thân tự thân hơn là gặp phải tình trạng này. Bà Mia vẫn muốn nó có quy mô lớn hơn.

- Chuyện này ngày mai con đến con bàn tiếp nhé. - Freen hẹn trước để vừa đạt mục đích vừa có thêm khách hàng.

- Được, giờ con về đúng không?

- Vâng.

- Con về cẩn thận, Becky ra tiễn bạn về đi con. - Bà Mia hài lòng cầm cây quạt tay mà quạt nhè nhẹ.

Becky theo ý bà Mia mà đi ra khỏi tiệm cùng Freen, trên đường đi chẳng ai nói với nhau câu nào, cô thấy thế liền muốn câu giờ thời gian với nàng mà nói.

- Chị muốn mua ít đồ bên cửa hàng tiện lợi bên kia, em đi cùng nha?

- Vâng. - Becky cũng chẳng bài xích nên thuận theo mà gật đầu.

Cả hai đi vào cửa hàng tiện lợi, Freen căn bản ban đầu không có ý định mua gì nhưng hồi sau lại ú ụ cả đồ đựng, toàn đồ ăn vặt là chính. Freen còn với tay lấy lon cà phê thì bị nàng ngăn lại.

- Tối uống mấy thứ này không tốt.

- May quá, rốt cuộc cũng bắt chuyện với chị trước rồi. - Freen cười tươi mà nhìn nàng vẫn đang vờ mặt lạnh lùng với mình.

- Hừ... - Nàng tránh mặt mà đi ra còn Freen đặt cà phê về chỗ cũ mà lấy chai trà sữa bỏ vào.

Lúc tính tiền đi ra thì Becky một mực vẫn chưa nói câu nào với Freen, cô vì thế cũng buồn theo ra mặt. Cả hai tản bộ đến chiếc xe chở Freen đến thì ngừng.

- Becca, em giận chị sao?

- Giận gì? - Nàng cộc lốc trả lời.

- Từ buổi sáng chị về chị đã ngất đến tận 8 giờ hơn, chị biết là để em chờ vậy là không tốt, tha lỗi cho chị đi. - Freen đưa tay nắm lấy tay của Becky làm nàng giật mình rút lại.

- Ai nói là em chờ chị?

- ...

Hình như ai đó tưởng bỡ rồi đúng không ta?

- Ban sáng chị nói gì nhớ không?

- Hửm...? - Freen buồn bã chỉ ậm ừ trong họng.

- Chị nói nhớ em.

- Đúng rồi... Chị nhớ em.

- Chị nói xong mà để em chờ vậy mà coi được? - Becky khoanh tay trước ngực mà nhăn nhó.

- ...

- Em cũng nhớ chị...



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro