Chương 2: Hệ thống

Thẩm Dứu giương mắt đánh giá thiếu niên trước mặt . Người này ước chừng 17-18 tuổi , tướng  mạo anh tuấn , quần áo là lượt khác biệt hoàn toàn với khung cảnh nghèo nàn nơi thôn dã . 

Nếu bản thân y là Thẩm tiểu thị thì đoán không sai tên này chính là công chính --- Chiêu Thành Hầu thế tử Lâm Cảnh Mân . Trong nguyên tác miêu tả hắn mày kiếm mắt sáng , dung mạo tuấn mỹ vô song , đám khuê tú thế gia một người lại  một người yêu thầm hắn ..... Đây không phải lời nói dối . Thẩm Dứu lăn lộn trong giới giải trí đã gặp qua bao  nhiêu việc bao nhiêu người , lúc mới tỉnh y cũng thấy người này đẹp trai , đồng nghiệp của y phải gom mười người lại may ra so được với thiếu niên này . Lúc này nhìn gần mới thấy thiếu niên thật sự rất giống với nguyên tác miêu tả . 

Nói ngắn lại : không hổ là vai chính !!!

Chỉ là đẹp trai nhưng cái nết......

" Hôm nay trong thôn có bán thịt dê , ngươi  mau đi mua thịt dê về hầm ăn đi " Lâm Cảnh Mân vênh mặt hất hàm sai khiến . Ở cái thôn này bảy tám ngày , hôm nào cũng cơm canh đạm bạc hắn nào đã nếm qua tí thịt thà nào , từ nhỏ đã đồ dâng tận tay cơm dâng tận mặt, tiểu thiếu gia như hắn không chịu được ! Rốt cuộc cũng bán thịt,  hắn thèm sắp chết rồi . 

Thẩm Dứu nhớ tới thân phận Thẩm tiểu thị của mình thì không muốn để ý tới hắn , trợn mắt nói dối :" Ta có chút không thoải mái , không ra ngoài được ." Y giờ chỉ muốn yên tĩnh nghiên cứu hệ thống kia . 

Lâm Cảnh Mân cau mày , phát huy tinh thần thẳng nam mà hỏi :" Ngươi vừa rồi không phải nói không có chuyện gì sao ?" 

Thẩm Dứu :...... vừa rồi y còn ngã quỵ, con mắt nào của hắn thấy y ổn ?

" Ta giờ vẫn còn mệt , muốn nghỉ ngơi một lúc . Mà thịt dê muốn nấu phải dùng công sức , ngươi muốn ăn thì mua đi tối nấu . Giờ ta chỉ muốn nấu chút canh cơm đơn giản bồi bổ ." Thẩm Dứu nói xong quay lưng về phía hắn , hơi hơi khép mắt bộ dạng "đừng làm phiên tới ta " . 

Lâm Cảnh Mân bất mãn ra mặt , hắn không muốn đi ra cái thôn này . Đám thôn dân quê mùa, vô lễ này hận không thể treo mắt lên người hắn...... Nhưng hắn vẫn không thể thắng nổi nỗi đói khát . 

Hắn nửa tin nửa ngờ nhìn người nằm trên giường đất , chỉ thấy cậu cuộn thành một cục yếu ớt vô lực , giống  như thật sự không thoải mái thật . 

Lâm Cảnh Mân ở trong phòng xoay vài lần , cuối cùng đi đến tủ đầu giường kéo ngăn kéo , bốc một nắm tiền xanh mặt đi ra ngoài . 

Thẩm Dứu trợn mắt há mồm nhìn một loạt hành động của hắn . Uy uy.... Đây là phòng ta mà ?

Đây là tiền của ta đi . 

Cái khác đều dễ nói , nhưng đây là tiền của ta !!!

Hắn lấy mà không ngại hả ??

..... Được rồi . Nếu không nhờ hắn , y cũng không biết trong ngăn kéo có tiền.... Thẩm Dứu ngó qua ngăn kéo , bên trong có một ít bạc vụn cùng mấy xâu tiền đồng , không biết đây là tiền lẻ mua đồ ăn hay là tất cả tài sản của nguyên chủ , vừa rồi Lâm Cảnh Mân bốc như vậy , không biết hắn cầm đi bao nhiêu .

Nguyên chủ thật sự không coi hắn là người ngoài , tiền để đâu hắn cũng biết . 

Thẩm Dứu xoa bụng xuống giường , chuẩn bị đi xem xét xung quanh sau đó đi nấu cơm . Không phải vì Lâm Cảnh Mân mà là do y cũng đói.... Lâm Cảnh Mân đã bao lâu không ăn có lẽ thân thể này cũng thế. 

Vừa mới đứng lên, mắt Thẩm Dứu chua xót muốn khóc : Cái tầm nhìn , cái độ cao này .... y ít nhất thấp đi mười lăm cm!!!

Đi ra khỏi phòng ngủ , lọt vào tầm mắt là tường gạch xanh của tiểu viện . Nhà tường xanh ngói đen , ba gian nhà chính cho người ở , phía tây là phòng bếp , phía đông là phòng kho dùng để củi với đồ đạc linh tinh . 

Trong phòng cũng đơn giản : giường ngủ là giường đất , có một cái ngăn tủ , cũng có một ít bàn ghế . Thẩm Dứu không biết sinh hoạt ở cổ đại thế nào , dù sao y cũng là người hiện đại nên chỉ có thể nói hai từ đơn sơ.

Trong nguyên tác Thẩm tiểu thị được miêu tả rất ít , chỉ mượn lời nha hoàn của Thế tử phi Vương thị : 

【 Thấy Thẩm tiểu thị bưng nước rửa chân ra ngoài , Kim Châu liền ở sau lưng phỉ nhổ :" Ỷ vào có ân cứu mạng thế tử mà tự coi bản thân là chủ tử , hắn lấy đâu ra cái kiêu ngạo đó ?" 

Bảo Châu tiếp lời :" Ân cứu mạng cái gì ? Thế tử thương hại hắn nên mới như vậy . Theo ta thấy có thể là thế tử lưu lạc nhân gian ăn ở nhà hắn hai ngày cơm nên ban ân đức !"

Thế tử phi Vương thị nằm trên ghế mỹ nhân  , cười lạnh nói :" Cái ân đức giờ cũng ném sau đầu . Ta muốn nhổ cái gai trong mắt này ra ."  】

Vì thế chương sau , Thẩm tiểu thị đã bị Vương thị đầu độc cho đi lãnh cơm hộp . Lúc ấy Lâm Cảnh Mân đang cùng vai thụ chính ân ân ái ái , nghe vậy cũng chỉ trầm mặc lát rồi nói :

【" Ta cùng hắn cũng coi như là có ân nghĩa hồi niên thiếu . Nhà hắn đã sớm không còn ai , mua một mảnh đất chôn cất hắn cho tốt ."】

Có lẽ Lâm Cảnh Mân đối với thụ chính thì toàn tâm toàn ý yêu thương , nhưng đối với Thẩm tiểu thị Lâm Cảnh Mân không phải một vị phu quân . 

Có lẽ trước kia nguyên chủ có công cứu mạng thế tử , chiêu đãi hắn mấy ngày cơm canh , hai người lại xảy ra chút tình huống ái muội . Sau đó Lâm Cảnh Mân mang Thẩm tiểu thị vào phủ , mới mẻ qua đi , liền mặc cho hắn bị chính thê lăng nhục tra tấn . 

Nếu không phụ trách đến cùng thì đừng chịu trách nghiệm . 

Thẩm Dứu lắc lắc đầu , cậu nhất định không dẫm lên vết xe đổ của nguyên chủ . Tốt nhất là tìm cái cớ trốn xa thế tử như vậy không phải cuộc sống an nhàn hơn sao ? 

Y có trí tuệ của thế giới hiện đại lo một cuộc sống ấm lo không thành vấn đề .... Từ từ ?

Cho nên vì sao ta xuyên thư ? Cái cải tạo lao động, hệ thống rồi tích phân gì đó là cái thứ quỷ gì ?

Cùng lúc với suy nghĩ một âm thanh máy móc vang lên , Thẩm Dứu nghe ra một tia mỉa mai : 【 Cuối cùng ngài cũng nhớ đến tôi . Xin chào , tôi là " Hệ thống chống đọc trộm Tấn Giang " quản lí viên 01 】 .

Thông qua quản lí viên 01 giới thiệu y biết vì sao y xuyên không , tóm lại đây là hệ thống chống đọc trộm trên Tấn Giang . Người đọc mà xem chùa truyện thì hệ thống sẽ bắt lại , dựa trên tội trạng cao đến thấp mà kéo vào truyện họ đọc trộm tiến hành lao động cải tạo --- đã là trừng phạt thì đương nhiên không thể là vai chính , nhân vật phụ , pháo hôi còn tốt nếu vào vai ác mới gọi là tiến vào hình thức HARD(khó) . 

" Ta .... ta cũng là bất đắc dĩ!" Thẩm Dứu thấy y bị oan . Tài khoản của y là được công ty nạp tiền , vậy thì sao y phải đọc chùa ?

Bởi vì đọc H văn thì sẽ bị khóa !!!! Khók 

【 Vậy ngài thả lôi cho tác giả không ? 】 Âm thanh điện tử đầy trách móc : 【 Ngài không có ! Ngài là một nam sinh đọc 84 chương đam mỹ thịt mà không trả phí , số tiền phạm tội lên tới 839000 nhân dân tệ  !】

Cái mặt già của Thẩm Dứu đỏ lên . Nam sinh thì làm sao ? Không phải chỉ đọc hai trăm chương tiểu thuyết chỉ có 84 chương thịt , nhiều sao ?! Nhiều sao ?!

《 Trạch Trung Ký 》 nếu không phải nhiều thịt thì với cái cốt truyện cổ đại còn tra công thì ta đã né 100 lần !

Nhưng mà...

" Ta sai rồi " kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt , Thẩm Dứu lập tức thành khẩn xin lỗi , lập lời thề bảo đảm " Ngươi để ta về , ta liền trả !"

【 Xin lỗi mà có tác dụng thì cần hệ thống làm cái gì ?】 Âm thanh máy móc của quản lý viên 01 lộ ra vẻ ghét bỏ khinh thường 【 Nhưng mà tình huống của ngài , xét về mặt tình cảm có thể tha thứ 】 . 

Quản lí viên 01 khó có lần đại phát từ bi : 【 Đối với tình huống của ngài chúng tôi cũng có chính sách riêng . Đó là ngài có thể lao động cải tạo để lấy tích phân , ngoài đổi vật tư còn có thể giải khóa cốt truyện , hạn mức cao nhất năm khóa , tùy cơ rút ra . 100 tích phân giải khóa cốt truyện 1 , 1000 thích phân giải khóa cốt truyện 2, 10000 tích phân giải khóa cốt truyện 3 , .... tương đương tích phân đạt tới 83900000 thì có thể xóa bỏ số tiền phạm tội . Sau đó sẽ được phóng thích trở về xã hội  hiện thực】 .

Tốt xấu còn có cái để phấn đấu ... Thẩm Dứu gập ngón tay đếm đống số  , hỏi :" Vậy làm thế nào để đạt được tích phân ?"

【 Nhìn tên đoán nghĩa , lao động cải tạo là lao động .】 Quản lí viên 01 lộ ra tia sung sướng khi thấy người gặp họa : 【 Giống kịch bản này của ngài là làm ruộng ...... vậy một mẫu đất một tích phân . 】

Thẩm Dứu:"....."

Thẩm Dứu cảm thấy có lẽ cậu không có cơ hội quay lại xã hội chủ nghĩa thân yêu . 

Nhà bếp tuy nhỏ nhưng cũng khá đầy đủ , ít nhất dầu muối tương dấm đều có . Cửa sổ còn treo mấy cái thịt khô , mặt đát có không ít củ cải . Trên bệ bếp có một bát chứa bảy tám cái nấm hương , ấm sành còn được non nửa bát gạo trắng sợ không đủ cho hai người họ ăn một bữa , mà góc lu gạo cũng chỉ có gạo lức . 

Thẩm Dứu vừa mới gặp đả kích giờ máy móc nấu cơm , đem gạo lức cùng gạo trắng 7:3 trộn lẫn đem đi rửa sạch , lại tính toán thời gian nấu thịt khô chuẩn bị để lấp đầy dạ dày với tâm tình . 

Thịt khô cắt miếng cùng nấm hương xào thơm sau đó cho chút muối , nước tương là xong . Gạo cho vào nồi, cho một lượng nước vừa đủ rồi chưng . Làm xong những việc này tâm tình của Thẩm Dứu mới ổn định một chút . Việc đã đến nước này , trước mắt quan trọng nhất là làm thế nào để thoát ra khỏi vận mệnh của nguyên chủ , bình bình an an mà sinh tồn trong thế giới . 

Nếu làm theo cốt truyện , tích phân còn chưa kiếm đủ thì đã bị bà vợ cả của Lâm Cảnh Mân hành chết , này cũng thảm quá .

Muốn thoát khỏi vận mệnh việc đầu tiên là tránh xa Lâm Cảnh Mân ! Thẩm Dứu âm thầm đặt ra mục tiêu . Đương nhiên thủ đoạn không thể thô bạo quá , dù sao hắn cũng là Chiêu Thành Hầu thế tử , tên dân đen áo vải như y đắc tội không nổi . 

Nhân vật phụ quá thảm thở dài . 

Chờ cơm chín , Thẩm Dứu đến bên lu nước nhìn bộ dáng hiện giờ của bản thân ---- mặt nước hiện lên khuôn mặt quen thuộc , thân thể cùng gương mặt này lại là bản thân y lúc 15-16 tuổi , ngay cả vóc dáng chưa dậy thì cũng y chang . Chỉ là giữa chán có một chấm đỏ biểu thị thân phận ca nhi . 

Thẩm Dứu kinh ngạc sờ mặt , nhìn qua thì tuổi còn nhỏ . Lâm Cảnh Mân vậy mà cũng hạ thủ được , hắn còn là người sao ? Hắn là cầm thú.

Đúng lúc này , " Cầm thú " giơ một khối thịt dê quay trở lại . 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro