Chương 1
Tư Đồ Mạt ôm chồng sách cao ngất dừng chân trước cửa phòng kí túc xá. Cô không thể dùng tay gõ cửa, đành giơ chân đá vài cái, cho tới khi nghe thấy giọng nói: "Tới đây, tới đây." Vang lên đằng sau cánh cửa và tiếng bước chân từ tốn thong dong hoàn toàn im bặt.
Vương San vừa mở cửa liền nhìn thấy chồng sách cao quá đầu trong tay Tư Đồ Mạt, kinh ngạc hỏi: "Ôi, cậu ôm nhiều sách như thế làm gì?"
"Viết luận văn tốt nghiệp."
"Haiz, mình còn chưa bắt đầu cơ, đang mải lo chuẩn bị cho hội chợ việc làm." Vương San than thở.
"Hội chợ việc làm chẳng được tích sự gì cả, mấy doanh nghiệp đó có thực lòng muốn chiêu mộ nhân tài đâu, chỉ tham gia cho có để quảng bá thương hiệu thôi." Tư Đồ Mạt hờ hững đáp rồi đặt chồng sách lên mặt bàn mình, ngay bên cạnh một chồng sách khác.
"Cậu cũng có chí khí đấy, mới đi được vài hội chợ việc làm đã bỏ cuộc." Vương San theo sau Tư Đồ Mạt, vừa đi vừa nói.
Tư Đồ Mạt bật máy tính, quay đầu nói: "Tại mình lười mà."
Tư Đồ Mạt từng tới hội chợ việc làm khoảng bốn lần lần nào cũng rơi vào trạng thái mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác. Vì thế, cô quyết định bước vào hàng ngũ những kẻ "năm cuối không thèm thi cao học, ngày ngày vui như Tết".
"Mình nể cậu thật đấy, mình không thể nào nghĩ thoáng như cậu được. Mình vẫn cho rằng con người cần phải thử tất cả những cơ hội đến với mình trong cuộc đời này. Phải thử mới có tia hy vọng, còn không thử thì chẳng có gì." Trong ngữ khí của Vương San có chút coi thường.
"Thế nên sau này cậu mới có thể trở thành một người phũ nữ mạnh mẽ thành đạt, còn mình chắc không thể nào rồi." Tư Đồ Mạt cắt ngang lời Vương San, quay đầu tập trung vào màn hình máy tính, không muốn nói thêm gì.
Vương San đứng bên cạnh bàn của cô một lúc, thấy mất hứng bèn đi ra chỗ khác.
"À, đúng rồi, Mạt Mạt, anh Phó của cậu lại gọi điện tới đấy." Sau khi ra ban công cất quần áo, Vương San trở vào phòng nói với Tư Đồ Mạt.
Tư Đồ Mạt quay sang nhìn cô ấy, "Đã bảo không phải anh Phó của mình rồi, cậu đừng có nói linh tinh."
"Thôi đi, còn ngại ngùng cái gì?" Vương San khẽ huých vào vai cô.
"Cậu ta nói gì?"
"Anh ấy bảo điện thoại của cậu không liên lạc được, kêu cậu về thì gọi lại cho anh ấy."
"Ừm." Tư Đồ Mạt tiến tục dán mắt vào màn hình máy tính.
Vương San đứng sau lưng cô một lát, không nhịn được lên tiếng: "Cậu không gọi cho anh ấy à?"
"Không cần đâu, nếu có việc gì gấp cậu ta tự sẽ gọi lại." Tư Đồ Mạt chẳng buồn quay đầu.
"Mạt Mạt, ừm... hay cậu cứ gọi đi, nếu không anh ấy sẽ tưởng mình không nhắn cậu." Vương San ngập ngừng nói.
Tư Đồ Mạt quay sang nhìn cô nàng bằng ánh mắt sâu xa. Haiz, cô bạn Vương San này đúng là hết thuốc chữa rồi.
"Anh Phó" trong lời nói của Vương San chính là Phó Phái, bạn học cùng lớp cấp ba với Tư Đồ Mạt. Từ trước tới nay, thái độ của anh chàng này với Tư Đồ Mạt luôn ám muội không rõ. Đã nhiềulần Tư Đồ Mạt nói rõ ràng nhưng hễ định mở lời đều bị cậu ta mỉa mai, công kích đủ kiểu. Nếu cậu ta không chịu thừa nhận, côi nói nhiều chỉ càng chứng tỏ bản thân tự mình đa tình, quá ảo tưởng mà thôi. Thế nên cô đành mặc kệ. Dù sao người như cậu ta, xét trên phương diện là một người bạn cũng không tệ chút nào,vừa chu đáo vừa nghĩa khí, nhưng là bạn trai thì thật sự không được. Cô chỉ cần tính sơ sơ, kể từ khi biết đến sự khác biệt giữa nam và nữ, số bạn gái mà cậu ta từng qua lại có thể gom đủ một bàn mạt chược rồi, mà không phải là số người chơi đâu, là số quân mạt chược trên bàn ấy.
Vương San thích Phó Phái, điều này cả thế giới đều có thể cảm nhận được, nhưng cô nàng có chết cũng không chịu thừa nhận. Tư Đồ Mạt luôn cảm thấy cô cũng có một phần trách nhiệm trong chuyện này. Suy cho cùng, cũng vì cô mà hai người đó mới quen biết nhau. Thế nên mỗi khi rảnh rỗi, cô thường xuyên lôi chuyện phong lưu đa tình của Phó Phái ra kể với mong muốn có thể giết chết những rung động thiếu nữ của Vương San. Nhưng cô không ngờ, càng khuếch đại tình sử lắt léo của Phó Phái thì Vương San lại càng si mê.
Phụ nữ ngốc nghếch nhất ở điểm nào? Chính là biết rõ người đàn ông đó là kẻ phong lưu đa tình, thay người thay áo, nhưng vẫn luôn cho rằng mình có thể thay đổi anh ta, có thể trở thành một người đặc biệt trong sinh mệnh của anh ta. Thực tế làm gì có chuyện dễ dàng như thế! Mẹ anh ta dạy dỗ anh ta cả đời còn chẳng thể giáo dục con trai mình trở thành người lương thiện không gây hại cho ai, chỉ dựa vào chút tình cảm dịu dàng của bạn mà đòi biến anh ta từ một thanh sắt cứng rắn trở nên mềm mại như nước sao?
"Phó Phái, là tôi, Tư Đồ Mạt đây." Tư Đồ Mạt bấm dãy số quen thuộc. Số điện thoại của Phó Phái đúng là quá dễ nhớ, một dãy 8, một dãy 9, một dãy 0. Cô thật sự nghi ngờ, ngoài dãy số 13800138000 ra thì còn số nào có thể dễ nhớ hơn số của cậu ta nữa không, cũng không biết cậu ta đã tiêu tốn bao nhiêu tiền mới mua được số điện thoại này.
"Mạt Mạt à, vừa rồi cậu đi đâu thế? Điện thoại cũng không liên lạc được." Giọng Phó Phái từ đầu bên kia vọng lại.
"Tới thư viện, sóng hơi kém. Cậu tìm tôi có việc gì thế?" Tư Đồ Mạt có thể cảm nhận được, mặc dù Vương San quay lưng về phía mình nhưng kỳ thực cô nàng đang dỏng tai lên chăm chú lắng nghe.
"Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu sao? Tôi nhớ cậu thế cơ mà."
"Đừng có khua môi múa mép với tôi nữa, cậu không nói thì tôi cúp máy đấy." Mấy lời ngon tiếng ngọt của Phó Phái chẳng có chút tác dụng nào với cô cả.
"Được, được, được, thứ Sáu tôi chụp ảnh kỷ yếu, cậu tới nhé?"
"Không đi." Suốt bốn năm đại học, Tư Đồ Mạt chưa từng tới trường của Phó Phái. Lúc nào cũng chỉ thấy Phó Phái lượn qua lượn lại trong trường cô, vì thế Vương San mới quen biết Phó Phái.
"Mạt Mạt, cậu tới đi mà. Tôi chụp ảnh kỷ yếu cậu cậu cũng chẳng thèm đến, như thế có hơi quá đáng hay không?" Phó Phái bắt đầu óan thán.
"Cậu chụp ảnh kỷ yếu tôi tới làm gì?" Tư Đồ Mạt vẫn giữ vững lập trường.
"Mọi người đều có bạn bè từ các trường khác đến chụp cùng, cậu không tới tội nghiệp tôi lắm!"
"Thì cậu tìm người khác đi."
"Đâu phải cậu không biết, tôi làm gì có nhiều bạn bè." Đột nhiên cậu ta hạ thấp giọng.
Điều này thì đúng là thật. Tính cách công tử của Phó Phái không phải ai cũng chịu đựng được. Vậy nên thời cấp ba, ngoài số đông bạn gái ra thì cậu ta chỉ có mỗi Tư Đồ Mạt là bạn. Thật ra Tư Đồ Mạt làm bạn với cậu ta không phải xuất phát từ sự tự nguyện.
Trước giờ, thành tích của Tư Đồ Mạt luôn rất tốt.
Thành tích ấy có được không phải nhờ trí thông minh bẩm sinh hay sự kiên trì nỗ lực. Tư chất của Tư Đồ Mạt vốn không mấy thông minh, tính cách cũng chẳng phải diện chăm chỉ cần cù gì. Những nỗ lực của cô là do hoàn cảnh ép buộc.
Từ nhỏ tới lớn, cho dù là giáo viên dạy môn nào, cứ cầm tới danh sách lớp đều sẽ nói: "Ồ, lớp chúng ta có học sinh có họ kép à? Tư Đồ là bạn nào? Đứng lên tôi xem nào." Và thế là, cô trở thành người đầu tiên mà các bạn trong lớp biết tới. Sau đó, diễn biến của câu chuyện luôn luôn là: "Trò Tư Đồ, bài này em lên làm đi!", " Trò Tư Đồ, em trả lời câu hỏi này đi!", "Trò Tư Đồ, em đọc đoạn văn này cho cả lớp cùng nghe!"...
Thế nên, có thể coi cô bị chính cái họ của mình ép thành học sinh giỏi. Mà tiểu học và trung học luôn có một đặc điểm, các bạn học sinh giỏi đều được làm cán bộ lớp. Vì thế mà từ nhỏ tới lớn, Tư Đồ Mạt đều là lớp trưởng. Điều này đã khiến cô hình thành phản xạ, chỉ cần có người hô "lớp trưởng" bản thân sẽ quay đầu đáp lời. Tóm lại năm đó, lớp trưởng Tư Đồ Mạt đã được thầy cô giáo nhiệm vụ kèm cặp phần tử cá biệt trong lớp, đó chúng là Phó Phái. Từ đấy, cô trở thành "hồng nhan tri kỷ" của cậu ta trong mắt mọi người.
"Mạt Mạt, sao không nói gì nữa?" Giọng Phó Phái cắt đứt những hồi tưởng của cô.
"Được rồi, tôi sẽ tới." Haiz, thôi bỏ đi, tới thì tới, để cậu ta một thân một mình cũng thật đáng thương. Chưa từng thấy ai chụp ảnh kỷ yếu mà chỉ chụp một mình cả.
"Thật sao? Ôi cậu đáng yêu chết mất! Vậy buổi sáng tôi sẽ tới đón cậu." Cậu ta không ngờ cô đồng ý nhanh như thế, không dám tin vào sự thật này.
"Không cần, tôi tự đi cũng được." Tên nhãi này đúng là đồ thần kinh, đều đi xe buýt như nhau thù đưa đón nỗi gì.
"Không sao đâu, để tôi tới đón cậu."
"Đã bảo tôi tự đi được rồi cậu lằng nhắng quá!"
"Thôi được rồi, thế khi nào cậu lên xe thì báo với tôi một tiếng."
"Ừm, không còn chuyện gì nữa chứ? Tôi cúp máy đây."
"Sao cậu vô tình thế?" Cậu ta ai oan nói.
"Giờ cậu mới biết à? Cúp máy đây." Tư Đồ Mạt gác điện thoại rồi trở lại chỗ ngồi.
Vương San giả bộ như vô cùng bận rộn, cúi đầu lục lọi gì đó trong ngăn kéo.
"Mạt Mạt."
Tư Đồ Mạt dừng bước, "Sao?"
"À... Vừa nãy mình vô tình nghe thấy cậu nhắc tới chụp ảnh kỷ yếu..." Vương San ấp úng nói.
Đúng là hết sức "vô tình"! Tư Đồ Mạt chẳng buồn bóc mẽ cô nàng, " Đúng thế, thứ Sáu này trường Phó Phái tổ chức chụp ảnh kỷ yếu."
"Mình có một người bạn cũng học trường đó, mấy hôm trước gọi rủ mình tới chụp ảnh kỷ yếu. Hay chúng ta cùng đi nhé?" Vương San nhìn về phía Tư Đồ Mạt bằng ánh mắt chờ mong.
Tư Đồ Mạt khẽ gật đầu, "Ừm, vậy cũng được."
Còn biết làm thế nào nữa? Bấy lâu nay cô ngăn cản quá nhiều lần rồi. Nhưng con người ta một khi đã quyết tâm bước qua lửa thì bạn có muốn cũng chẳng thể ngăn nổi.
* * *
Đống sách mà Tư Đồ Mạt mượn từ thư viện về, đại khái mỗi cuốn mới chỉ lật tới trang thứ hai đã phải mang trả lại rồi. Bởi vì trong thời kì làm luận văn này, mọi người ai cũng phải xếp hàng mượn sách, mà từ xưa tới này cô luôn là một người biết suy nghĩ cho người khác. Đương nhiên còn một nguyên nhân khác nữa, đó là cô đọc nhưng không hiểu hổi.
Trên đường từ thư viện trở về, Mạt Mạt đang tán gẫu với mấy cô bạn cùng phòng thì điện thoại đổ chuông. Người gọi tới là cái tên Phó Phái âm hồn bất tán. Mấy hôm nay ngày nào cậu ta cũng gọi điện nhắc nhở cô không được quên việc chụp ảnh kỷ yếu.
"A lô." Ngữ khí của cô không thân thiện chút nào, "Tôi biết rồi thứ Sáu chứ gì? Tôi nhất định sẽ tới."
"He he, tôi chỉ sợ cậu quên mất thôi. Liệu cậu có mua hoa cho tôi không?"
"Không." Hoa đắt như thế, việc gì cô phải mua? Tới lúc đó nhất định sẽ có cả đám nữ sinh đàn em ôm lòng si mê tranh nhau tặng hoa cho cậu ta. Với cái vẻ ngoài phong lưu đa tình ấy, cậu ta còn sợ không ai tặng hoa cơ đấy?
"Sao lại thế? Tôi tốt nghiệp mà cậu cũng không thèm tặng hoa cho tôi à?" Giọng Phó Phái còn mang theo chút kiêu ngạo.
"Tôi không có tiền."
"Tôi cho cậu tiền."
"Không thèm." Đúng là đồ thần kinh, nhiều tiền thế sao không đi làm từ thiện.
"Mạt Mạt..." Cậu ta lại muốn giở trò làm nũng.
"Cậu còn lải nhải nữa là tôi không đi đâu đấy." Tư Đồ Mạt đe doạ.
"Được rồi, vậy ngày mai khi nào lên xe cậu nhớ gọi điện cho tôi."
"Ngày mai?" Cô còn chưa kịp phản ứng.
"Biết ngay cậu sẽ quên mà. Ngày mai là thứ Sáu rồi, thế mà còn dám nói cậu nhớ." Phó Phái oán giận, "Rõ ràng từ trước tới giờ cậu chưa từng thât sự để tâm tới những gì liên quan đến tôi mà. Sao số tôi khổ thể không biết!"
"Được rồi, được rồi ngày mai tôi sẽ gọi điện cho cậu. Bye bye." Cũng không thể trách cô được, năm cuối rồi, ai còn bận tâm tới chuyện ngày mai là thứ mấy cơ chứ!
"Mạt Mạt, ai thế? Không phải Phó Phái đấy chứ?" Vương San vờ như không để tâm hỏi.
"Ừm." Tư Đồ Mạt hờ hững đáp lại một tiếng.
"Ngày mai chúng ta bắt chuyến xe lúc mấy giờ?" Dường như Vương San không cảm nhận được vẻ hờ hững của cô, hưng phấn gặng hỏi.
"Tùy tình hình, chỉ cần đừng quá sớm là được."
"Thế tám rưỡi có được không?"
"Ai bảo với cậu tám rưỡi không phải là sớm quá?" Tư Đồ Mạt lườm Vương San. Muốn đi gặp người tình trong mộng thì cũng phải ngủ cho đủ giấc để giữ gìn nhan sắc chứ.
"Thế chín giờ nhé?" Cô nàng Vương San ngây thơ cho rằng hoãn thêm nửa tiếng đã là ban thưởng hoàng ân cho người ta rồi.
"Mười giờ." Tư Đồ Mạt lôi mấy cuốn sách mới mượn được từ trong túi ra, giũ giũ từng cuốn một, xác nhận xem sách có bị kẹp thêm vật gì không nên kẹp bên trong hay không.
"Mười giờ cơ á? Như thế có phải hơi muộn không?"
"Mình thì không vấn đề gì, không biết cậu có bị muộn không? Nếu sợ muộn cậu có thể đi trước." Rũ xong mấy cuốn sách, Tư Đồ Mạt đặt tất cả lên bàn.
"Được rồi." Vương San không dám nói gì thêm. Tuy Mạt Mạt là ngươi rất dễ tính, nhưng chỉ cần cô quyết định điều gì thì thường không bao giờ thay đổi.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng lưỡi liềm khi mờ khi tỏ.
Nằm trên giường, Tư Đồ Mạt có thể nhìn thấy rất rõ cảnh sắc bên ngoài. Cô gối đầu lên cánh tay mình, ngắm trăng sáng ngoài khung cửa, bình thản chịu đưng cô nàng Vương San nằm giường trên đang trằn trọc lăn qua lộn lại. Haiz, nằm tầng dưới chẳng hay ho chút nào. Giường trên thì chỉ cần xoay người, giường dưới đã như gặp động đất. Tư Đồ Mạt vốn định nhắc cô nàng mấy câu, nhưng nghĩ kĩ lại thì lại thôi. Ở đời, liệu được mấy người có thể dễ dàng thoát khỏi những rung động ngọt ngào của thời thanh xuân chứ? Với diện mạo hại nước hại dân của Phó Phái, không muốn rung động cũng khó. Năm đó, chẳng phải cô cũng từng tôi luyện rồi sao? Thôi đi, chuyện cũ không nhắc lại nữa. Haiz! Lúc nãy quên mất không hỏi cậu ta xem gần đây có kết giao với cô bạn gái mới nào không để cô còn chuẩn bị tâm lý sẵn cho Vương San, nếu không, sợ là Vương San vừa tới đó thì trái tim đã tan thành trăm mảnh rồi.
Hôm sau, dù đã thống nhất là mười giờ xuất phát, thế những cô nàng Vương San tâm xuân nhộn nhạo kia vẫn thức dậy từ rất sớm, đi đi lại lại từ lúc tám giờ, hết soi gương ngắm nghía lại tô tô vẽ vẽ. Nếu không phát ra âm thanh thì cho dù nàng có tự biến mình thành mặt mèo cũng sẽ chẳng ai nói năng gì hết. Đằng này, cô nàng hết đánh rơi bút kẻ mắt, hộp màu mắt đến lọ kem nền. Sao không đánh rời thủ cấp của mình luôn đi? Làm rời đồ đã đành, còn lồng tiếng thuyết minh thêm cho động tác của mình.
"Ây da, bút kẻ mình của mình."
"Úi, hộp màu mắt của tôi."
"Á, lọ kem nền."
"Đàn chị" đầu gấu nhất khu ký túc tỏ vẻ không vui, "Cậu có thôi đi không? Chẳng qua chỉ là đi gặp người tình trong mộng thôi, có tới mức ấy không?"
Cô gái này tên thật là Giang Nhàn, người Đông Bắc, vóc dáng nhỏ nhắn hệt hình ảnh các cô gái Đông Bắc trong ấn tượng của mọi người. Vì thế, tất cả đều nhất trí đặt biệt danh "Bé Hạt Tiêu" cho cô nàng.
"Cậu đừng có nói năng lung tung." Vương San vẫn còn tỏ vẻ e thẹn.
Tư Đồ Mạt cầm điện thoại lên nhìn, mới có tám giờ hai mươi phút! Cơn giận của cô xông lên tới đỉnh đầu. Cả đêm qua, Vương San cứ lăn qua lăn lại khiến cô ngủ không ngon giấc. Hôm nay mới sáng sớm không biết lại phát hiện cái gì nữa. Khuôn mặt ấy phải trang điểm tận hai tiếng đồng hồ sao?
Hít một hơi thật sâu, Tư Đồ Mạt quyết định mở miệng: "Vương San, nếu cậu vội như vậy thì lát nữa cứ đi trước, không cần đợi mình, đừng để bạn cậu phải chờ. Mình ngủ thêm một lúc." Nói xong, cô quay mặt vào phía trong.
Vương San cảm thấy vô cùng tủi thân. Sống mũi cay cay, cô nàng muốn khóc mà không dám, bèn tiếp tục trang điểm. Lần này, cô ấy đã biết nhẹ tay nhẹ chân hơn.
Khoảng mười giời, Tư Đồ Mạt bị đánh thức bởi một loạt tiếng gọi: "Mạt Mạt, Mạt Mạt." Cô vừa mở mắt đã trông thấy Vương San đứng ở đầu giường dè dặt hỏi: "Mạt Mạt, mười giờ rồi, cậu dậy chưa?"
Tư Đồ Mạt nhìn bộ dạng vô cùng đáng thương của cô nàng, thầm than trong lòng, ngồi đậy nói, nói: "Đợi mình mười phút."
Tư Đồ Mạt vừa lên xe liền nhắn tin cho Phó Phái. Anh chàng Phó Phái lập tức gọi lại, "Mạt Mạt, tôi đang định gọi điện cho cậu đây. Ngồi xe cẩn thận nhé! Bao giờ còn cách hai trạm thì gọi điện cho tôi."
"Ừ." Tư Đồ Mạt còn đang ngái ngủ, chẳng buồn lảm nhảm với cậu ta, nhanh chóng ngắt điện thoại.
Cô tựa đầu lên cửa kính xe, nhìn từng tòa cao ốc chọc trời vụt qua ngoài khung cửa, chợt cảm khái, vì sao mình lại sống ở thành phố này? Đột nhiên, cảm giác phiêu bạt giữa chợ đời phồn tạp lại ùa về. Thứ suy nghĩ này cứ đeo bám cô suốt từ hồi năm nhất đại học đến giờ. Khi đó, cô ngủ gật trong một tiết học đại cương. Lúc tỉnh giấc, cô bỗng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, như thể mình vẫn đang ngồi trên ghế nhà trường của những năm tháng cấp ba vô tư vui vẻ, chỉ chớp mắt thôi sẽ đến thời gian, đếm ngược của kỳ thi tốt nghiệp trung học, và còn cả...đôi mắt biết cười của Phó Phái.
Tâm trí mơ màng, cô lắc lắc đầu rồi quay sang nhìn Vương San. Cô nàng vẫn đang soi gương tô son dặm phấn. Thật ra, Vương San có một vẻ ngoài tương đối ưa nhìn. Đường nét khuôn mặt, lông mày, đôi mắt, đôi môi đều vô cùng tinh tế, mang vẻ đẹp duyên dáng của con gái Giang Nam, giống như những nhân vật bước ra từ tranh thủy mặc vậy. Tiếc là cô ấy trang điểm quá đậm, trông cứ như tranh thủy mặc kết hợp với tranh sơn dầu, không ra được phong cách gì. Đột nhiên, Mạt Mạt rất muốn cười vì nhớ tới đấu: "Bên sông cài mái tóc, hoe vàng ngắm gương cài" trong Mộc Lan tự *.
Quả nhiên, phụ nữ ấy mà, khi xinh đẹp thì tâm trạng sẽ vui vẻ hơn. Tư Đồ Mạt nhìn lại phong cách ăn mặc có chút tùy tiện của mình. Đúng ra cô không cần để ý những điều này từ lâu rồi chứ?
Lúc chuẩn bị xuống xe, Tư Đồ Mạt lại nhận được điện thoại của Phó Phái. Chưa gì cậu ta đã phủ đầu một câu: "Chẳng phải tôi đã bảo cậu gần tới nơi thì gọi điện cho tôi rồi sao? Bây giờ tới đâu rồi?":
Haiz, quên mất không gọi diện cho cậu ta.
Tư Đồ Mạt cúp điện thoại, bước xuống vẫy tay với Phó Phái đang đứng chờ ở bến xe. Cậu ta hùng hổ bước tới, "Tôi căn thời gian từng giây từng phút một mà vẫn không thấy điện thoại của cậu. Hơn nữa tôi gọi cho cậu còn không liên lạc được."
"Bình tĩnh, bình tĩnh, điện thoại của tôi từ sau khi bị rơi cứ dở dở ương ương. Chẳng phải tôi đã tới rồi sao?" Tư Đồ Mạt kiễng chân khẽ vỗ vai cậu ta, "Để tôi xem nào, không ngờ khi mặc áo cử nhân trông cậu cũng trí thức đấy! Một kẻ cầm thú đầy tri thức." Điều này không sai chút nào. Phó Phái có đôi mắt phượng cùng lông màng sắc như kiếm, sống mũi cao, đôi môi mỏng khẽ nhếch, kết hợp nên khuôn mặt đào hoa điển hình.
Phó Phái trừng mắt với cô rồi mới để ý tới người đi cùng phía sau, "Cậu đưa ai tới thế?"
"Bạn cùng phòng của tôi, Vương San." Tư Đồ Mạt đẩy Vương San lên trước, "Bạn cô ấy học trường này, hôm nay cũng chụp ảnh kỷ yếu."
"Hi! Anh còn nhớ tôi chứ?" Vương San bẽn lẽn bắt chuyện.
"Tôi làm sao có thể quên được một mĩ nữ thế này cơ chứ." Phó Phái mỉm cười. "Có mỹ nữ đại giá quang lâm trường chúng tôi, đúng là hào quang tỏa sáng."
Vương San che miệng khẽ cười. Tư Đồ Mạt đứng một bên chỉ biết trợn tròn mắt nhìn.
"Đi thôi, chúng ta cùng đi chụp ảnh." Phó Phái rất tự nhiên khoác tay lên vai Tư Đồ Mạt, sau khi bị cô lườm một trận bèn gượng gạo hạ tay xuống.
Trường của Phó Phái không hổ danh là ngôi trường khoa học tự nhiên danh tiếng, tuy chưa tới mức hào quang chói lọi nhưng quy mô cũng khá hoành tráng. Cổng trường có rất nhiều người bán hoa tươi, mọi lúc mọi nơi đều có thể giao tới tận tay những sinh viên chuẩn bị tốt nghiệp.
Phó Phái chạy qua đó, lát sau quay lại đã ôm theo hai bó hoa trên tay. Cậu ta tặng một bó cho Vương San. "Cái này cho cô, để cô tặng bạn. Chúc bạn cô tốt nghiệp vui vẻ."
Vương San đỏ mặt nhận lấy bó hóa, thì thầm: "Cảm ơn."
Tư Đồ Mạt thật sự rất muốn lấy bó hoa đập lên đầu cậu ta. Thằng nhãi này một ngày không tán gái thì sẽ chết hay sao?
Mấy người họ đi được một đoạn thì gặp bạn của Vương San. Đó là một cô gái mặt mũi bình thường nhưng thân hình vô cùng bốc lửa, thái độ đầy kiêu ngạo. Thông thường những nữ sinh học ngành khoa học tự nhiên có ngoại hình tốt một chút đều mắc cái tật này, đúng là bị đám nam sinh chiều hư rồi.
Vương San đi cùng bạn của cô ấy, nhưng được mấy bước phải ngoái đầu lại tới ba lần, cứ như thể cô nàng sắp bị bạn đem bán vậy.
"Cô bạn của bạn cùng phòng cậu hơi bị nổi tiếng đấy." Phó Phái đưa bó hoa còn lại trong tay cho Tư Đồ Mạt.
"Nổi tiếng theo hướng nào?" Tư Đồ Mạt không thèm nhận, nhưng vô cùng hứng thú với việc buôn chuyện.
"Vừa nhập học cô ta đã làm hai đàn anh phải đánh nhau vì mình. Sau đó, tôi còn nghe nói có người đòi tự tử vì cô ta." Phó Phái vẫn cố tình dúi bó hoa vào tay Tư Đồ Mạt, "Cậu cầm giúp tôi đi. Lát nữa khi nào chụp ảnh thì đưa cho tôi, như thế tôi mới có chút mặt mũi chứ."
Tư Đồ Mạt ôm bó hoa, tò mò gặng hỏi: "Đặc sắc thế cơ à? Sau đó thì sao? Cậu có quen biết gì với cô ta không?"
Phó Phái khẽ cốc đầu cô, "Cậu hóng hớt chuyện của người ta như thế làm gì? Tại sao tôi phải quen biết gì với cô ta chứ?"
"Bởi vì từ trước tới nay, phương châm của cậu luôn là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót còn gì?" Tư Đồ Mạt khẽ xoa đầu mình.
"Ngu ngốc." Phó Phái đưa tay ra dịu dàng xoa đầu cô.
"Đi thôi, không phải cậu cần chụp ảnh à?" Tư Đồ Mạt nghiêng đầu, thoát khỏi bàn tay cậu ta.
Khắp trường, ai nấy đều mặc áo cử nhân. Trên đường đi gặp rất nhiều người, Phó Phái đều dừng lại chào hỏi, chụp với người này một bức, người kia một bức. Xem ra từ sau khi lên đại học, ác mối quan hệ của cậu ta đã được cải thiện hơn rất nhiều , nhân duyên cũng tốt hơn. Cuối cùng, cậu ta ra hiệu cho cô dừng lại trước mặt một nhóm nam sinh.
"Nào, để tôi giới thiệu một chút." Phó Phái vỗ tay vài cái để kêu gọi sự chú ý của mấy anh chàng đang mải nô đùa. "Đây là Tư Đồ Mạt, bảo bối của tôi."
Tư Đồ Mạt một tay cầm hoa, tay kia vươn tới nhéo mạnh một cái vào eo cậu ta. Tốt xấu gì đây cũng là những tinh anh của nước nhà trong tương lai, sao lại làm cô mất giá trước họ như vậy chứ?
"Xin chào mọi người, cứ gọi tôi là Mạt Mạt được rồi." Tư Đồ Mạt khẽ cười, cúi đầu chào. Cô không thích bị người ta gọi cả tên cả họ. Bởi vì họ kép của cô nghe có chút cổ lỗ, chẳng khác gì nữ hào kiệt nào đó trong tiểu thuyết võ hiệp, luôn khiến người ta có cảm giác chỉ vài giây sau, cô sẽ thình lình xuất hiện sau lưng họ, rút kiếm thay trời hành đạo, tiêu diệt ác bá, bảo vệ dân lành, cướp của người giàu chia cho người nghèo, đại khác như vậy.
"Cô chính là bảo bối Mạt Mạt mà Phó Phái đã giấu kỹ suốt bốn năm trời đấy à?" Một anh chàng đang ngồi trên bải cỏ, vừa đứng lên vừa phủi cỏ bám trên quần áo, "Cậu ta miêu tả không sai chút nào, đúng là quốc sắc thiên hương."
Mạt Mạt nhìn về phía người kia, trong đầu cô chỉ hiện lên đúng hai chữ: Tuyệt sắc. Đôi lông mày dài râm của anh ta khẽ chau lại, đôi mắt sâu thăm thẳm, ánh nhìn cô có chút sắc bén, đôi môi gợi cảm hơn nhếch để lộ một nụ cười trào phúng.
Mạt Mạt cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Cô đã đắc tội với một anh chàng đẹp trai ngời ngời thế này từ khi nào? Thái độ đả kích và châm chọc mà anh ta thể hiện một cách rõ ràng ấy rốt cuộc à do đâu?
"Đương nhiên rồi, Mạt Mạt nhà tôi từ trước tới nay luôn là bậc quốc sắc thiên hương." Phó Phái khoác tay lên vai Mạt Mạt, tự hảo nói.
Mạt Mạt ngẩng đầu mỉm cười với cậu ta, nhưng trong lòng lại đan nghĩ: Phó Phái ơi là Phó Phái, cũng chỉ có cậu mới cho rằng anh ta đang thật sự khen ngợi tôi thôi.
Cô liếc mắt nhìn đôi lông mày của anh chàng siêu cấp đẹp trai trước mặt càng cau chặt hơn, trong lòng cảm thấy không ổn. Chẳng trách gần đây không nghe nói Phó Đẹp Trai có bạn gái mới. Chẳng lẽ đời sống tình cảm của cậu ta đã bắt đầu dây dưa với cả nam sinh rồi sao?
"Xin chào, tôi là Cố Vị Dịch." Anh chàng đẹp trai chẳng có chút thiện chí kia đưa ta ra với cô, "Rất vui được làm quen."
"He he, rất vui được làm quen." Mạt Mạt khẽ đưa tay ra. Cô cảm thấy có chút gượng gạo. Nữ sinh chưa rời khỏi ghế nhà trường như cô chằng thể quen với những việc thế này.
Cô đánh giá lại anh chàng một lần nữa. Người đàn ông này vô cùng có khí chất, có thể khiến chiếc áo cử nhân kia trở nên nổi bật giữa biển người.
Cố Vị Dịch cũng đang quan sát Tư Đồ Mạt. Đây chính là "bảo bối" mà Phó Phái luôn miệng khen ngợi chỉ tồn tại trên trời chứ không có ở nhân gian sao? Ngoại hình miễn cưỡng cũng có thể xem là xinh đẹp, nhưng chẳng có điểm nào nổi bật cả, chỉ có đôi mắt to tròn sáng lấp lánh kia là thu hút người khác thôi.
Tiếp đó, Mạt Mạt lần lượt làm quen với Anh Chàng Đeo Kính, Lão Mập và A Khắc. Làn da của A Khắc hơi ngăm đen, thể nên mọi người biến phiên âm tiếng Trung của màu đen trong tiếng Anh (black) thành biệt hiệu của anh ta: Bố Lai Khắc, gọi tắc là A Khắc.
* * *
Mấy trường khoa học tự nhiên đúng là thiếu con gái trầm trọng. Mạt Mạt đã được tận hưởng cảm giác trở thành siêu mẫu nổi tiếng khi bị một đám huynh đệ hổ báo mà cô không hề quen biết của Phó Phái lôi đi. Sau đó, cô phải mỉm cười với hết ống kính máy ảnh này tới ống kính máy ảnh khác, tới nỗi khóe miệng cô sắp đông cứng lại rồi.
Hơn hai giờ chiều, cả đám mới lục đục đi ăn trưa. Những người trẻ tuổi rất dễ làm quen với nhau. Chỉ sau hai, ba tiếng đồng hồ, tất cả mọi người đều quen với việc gọi Mạt Mạt là "bảo bối Mat Mạt". Mạt Mạt không có ý kiến gì, ngược lại, tên Phó Phái kia lại vô cùng tức giận, liên tục quát tháo không cho mọi người gọi cô như vậy nữa. Còn anh chàng Cố Vị Dịch trước ăt chỉ lặng lẽ ngồi đó, để lộ một nụ cười thâm sâu khó lường. "Bảo bối Mạt Mạt, giới thiệu bạn gái cho mấy anh em đi. Tiêu chuẩn của bọn tôi không cao đâu, chỉ cần như co là được rồi." Anh Chàng Đeo Kính vừa rót bia cho Mạt Mạt vừa nói.
Mạt Mạt cười, đáp: "Hóa ra như tôi được tính là diện tiêu chuẩn không cao hả?"
"Ôi, mấy thằng nhãi ranh này chẳng biết cách nói chuyện gì cả. Ý của cậu ta là, cậu ta chỉ cần một cô gái xinh đẹp như cô thôi." Lão Mập giơ bia lên, ý muốn chạm cốc với Mạt Mạt.
Mạt Mạt do dự giây lát. Cô có chút dị ứng nhẹ với đồ uống chứa cồn, nếu uống quá ba cốc có thể sẽ bị nổi mẩn. Cô đang lưỡng lự không biết làm gì thì Phó Phái đã đưa tay giật lấy cốc bia, "Mạt Mạt nhà tôi có phải đến đây để tiếp rượu đâu, sao phải uống với cậu? Nếu phải uống thì để tôi."
Mạt Mạt nhạy bén phát hiện thấy Cố Vị Dịch bất giác cau mày. Cô thầm nhủ trong lòng, lẽ nào người này thích Phó Phái? Vì sao anh ta nhìn mình lại không thuận mắt như vậy, còn không thích Phó Phái đỡ rượu cho mình? Ôi, con đường này không dễ đi chút nào, gió mưa bão bùng lắm đây. Cô có nhẫn tâm nào đi chăng nữa cũng không muốn nhìn thấy cảnh Phó Phái bị người ta "bẻ cong" đâu. Tương lai sau này sẽ khó khăn nhường nào chứ?
"Phó Phái, tôi muốn ăn thịt bò áp chảo." Mạt Mạt ghé vào tai Phó Phái nói.
Phó Phái đột nhiên đỏ mặt, đứng lên với tay về phía bên kia bàn. Đĩa thịt bò ở ngay trước mặt Cố Vị Dịch. Trong lúc Phó Phái gắp thịt bò vào bát cho Mạt Mạt, cô đã tranh thủ tặng cho Cố Vị Dịch ngồi đối diện một ánh mắt thách thức.
Cố Vị Dịch hơi sững sờ, vờ như không nhận được thông điệp từ ánh mắt của Mạt Mạt, tiếp tục chạm cốc với Anh Chàng Đeo Kính. Trong lòng anh thêm phần coi thường: Đúng là đồ lặng nhăng! Mới vài giây trước còn ghé sát vào tai Phó Phái nói lời tình ý, giây sau đã lén lút liếc mắt đưa tình với mình.
Nhạc chuông điện thoại đã cắt đứt tia nhìn mà Tư Đồ Mạt tự cho là đầy tính thách thức kia. Cô nhanh chóng mắt máy, thì ra là Vương San.
"Mạt Mạt, cậu đang ở đâu thế?"
"Đang đi ăn. Cậu ăn chưa?"
"Chưa. Bạn mình đi chơi với một người đàn ông khác rồi. Chiều nay cho mình đi chung với cậu được không?" Vương San bắt đầu ấp úng.
"Được thôi." Nếu không phải lúc trước Phó Phái từng kể cho cô nghe về cô bạn kia, có lẽ Mạt Mạt sẽ cho rằng đây chỉ là cái cớ mà Vương San cố viện ra. Trong lòng Mạt Mạt thấy có chút thông cảm, "Cậu đang ở đâu? Mình tới đón cậu qua đây cùng ăn cơm."
Vương San nói ra tên một địa điểm nhưng Tư Đồ Mạt không rõ đường khu này lắm nên đưa luôn điện thoại cho Phó Phái nghe.
Năm phút sau, Vương San đã có mặt. Đám sói đói chuyên ngành tự nhiên đều là những "chủ nhà" có mới nới cũ, ai nấy đều quay sang dồn hết sự tập trung vào Vương San.
"Vương San, mau ăn thử gà cay đi. Món này là đặc sản ở đây đấy." Anh Chàng Đeo Kính gắp một miếng gà cay đặt vào bát Vương San.
"Vương San, tôi múc cho cô một bát canh nhé." A Khắc nói.
"Tôi nói này, bảo bối Mạt Mạt, cô đúng là người tốt. Ban nãy chúng tôi vừa mới đề cập mà cô đã thực hiện ngay rồi. Nhưng mà có mỗi một người thế này thì khó cho mấy anh em chúng tôi quá." Lão Mập nháy mắt với Mạt Mạt.
Mạt Mạt tiện tay lấy một chiếc đũa phi về phía Lão Mập, "Biến. Không có phần cho anh đâu."
"Bảo bối Mạt Mạt, cô độc ác quá!" Lão Mập cố gắng cứ động thân thể mập ú của mình để tránh chiếc "đũa bay" kia. Cậu ta còn đang đắc ý, nào biết rằng đao thương dễ tránh, ám khí khó lường, một chiếc "đũa bay" khác đã lao về phía cậu ta, trúng ngay giữa trán.
"Đã bảo không được gọi là bảo bối Mạt Mạt cơ mà." Phó Phái phủi tay, đòi tranh công với Mạt Mạt, "Có chuẩn không?"
Mạt Mạt khẽ xoa đầu cậu ta, "Không tồi, có thể đưa vào rạp xiếc được rồi."
Cả bàn ăn được tràng cười vui vẻ.
Vương San chẳng hiểu họ đang nói gì, chỉ biết ngơ ngẩn ngắm nhìn nụ cười tươi tắn của Phó Phái, cảm thấy vô cùng đáng yêu. Trái tim cô nàng sắp tan chảy đến nơi rồi.
Giải quyết xong bữa trưa, cả đám tiếp tục cùng nhau chụp ảnh kỷ yếu. Tới lúc này, Mạt Mạt mới phát hiện, hóa ra Vương San đã sớm có sự chuẩn bị rồi mới tới đây. Cô nàng dúi ngay một chiếc máy ảnh vào tay Mạt Mạt, nói: "Mạt Mạt, cậu chụp cho mình đi." Và thế là, Mạt Mạt từ người mẫu bất đắc dĩ suốt cả buổi trưa đã biến thành nhiếp ảnh gia. Có điều, cô thích chụp ảnh cho mọi người hơn, dễ thở hơn việc phải đứng đằng kia cho người ta chụp rất nhiều, lại còn có thể điều khiển tư thế của người này người kia.
"Cố Vị Dịch, cười lên nào." Rất không thuận mắt với cái kiểu ra vẻ thâm trầm, lạnh nhạt của Cố Vị Dịch, Mạt Mạt quyết định phải trêu chọc anh, "Bảo anh cười, anh bày ra bộ mặt như người chết ấy làm gì?"
Cố Vị Dịch không thèm để ý đến cô, quay sang lườm Phó Phái.
Phó Phái đâu có rảnh mà để ý tới hai người họ. Tay của cậu ta bị Vương San mạnh mẽ giữ chặt, muốn thu về nhưng lại ngại. Thật không ngờ sức lực của cô gái này lại lớn tới như vậy, khi về phòng có khi phải thoa thuốc mỡ.
"Cố Vị Dịch, nhìn vào ống kính." Mạt Mạt vừa thấy anh ta dồn toàn bộ sự chú ý về phía Phó Phái với ánh mắt thâm tình liền cảm thấy tức giận. Anh ta không thể đi tìm một người có chung sở thích với mình à? Sao cứ phải "bẻ cong" một người vốn "chuẩn man" cơ chứ?
"Biết rồi." Cố Vị Dịch bất đắc dĩ dời ánh mắt về phía ống kính máy ảnh trong bộ dạng lười nhác. Để thu hút sự chú ý của anh, cô gái này đúng là đã dốc toàn tâm toàn sức.
"Anh vẫn chưa cười." Mạt Mạt rất không thoải mái.
"Nhìn thấy cô tôi không cười nổi." Cố Vị Dịch nhướng mày, sau đó mỉm cười. Tất cả mọi người đều cười theo.
Chỉ có Mạt Mạt nhìn thấy ánh mắt anh ta bày tỏ sự khinh miệt đến nhường nào, cứ như thể cô là một con gián cỡ đại vậy. Cô trừng mắt với anh ta, nhấn nút chụp ảnh, lưu giữ lại nụ cười hệt như những kẻ ngốc của đám sinh viên ở đây.
"Mạt Mạt, tôi còn chưa được chụp riêng với cậu bức nào." Phó Phái khó khăn lắm mới thoát khỏi Vương San. Cậu ta giật chiếc máy ảnh trong tay Mạt Mạt, đưa cho Cố Vị Dịch, "Tiểu Dịch, chụp cho tôi vài bức."
Mạt Mạt lập tức liếc nhìn Phó Phái. Tiểu Dịch? Gọi thân thiết thế cơ à?
"Mạt Mạt, chụp cảnh tôi thơm một cái lên má cậu, coi như là quà tốt nghiệp cậu tặng cho tôi có được không?" Phó Phái mặt dày đề nghị.
"Hay tôi đấm cậu một cái, tặng cho cậu cục sưng trên mắt làm quà tốt nghiệp nhé?" Mạt Mạt híp mắt nói.
"Thế thôi đi, cho tôi khoác vai một cái là được rồi." Phó Phái hớn hở chìa tay ra.
"Rốt cuộc hai người có chụp không?" Cố Vị Dịch mất kiên nhẫn, còn nhân tiện trừng mắt với Tư Đồ Mạt.
Tư Đồ Mạt chẳng buồn để ý đến anh ta, nhìn vào ống kính nở nụ cười tươi tắn.
Cố Vị Dịch ngây người trong giây lát. Nụ cười của cô tới một cách đột ngột, quá thuần khiết, quá ấm áp, trong sáng rạng ngời như ánh dương chiếu rọi cả khu rừng.
"Này, anh có biết nút chụp ở đâu không thế?" Tư Đồ Mạt lạnh lùng nói: "Không biết thì phải hỏi, đừng có giấu dốt."
"Mạt Mạt, đó là máy ảnh của cậu ấy đấy." Phó Phái có lòng tốt nhắc nhở.
Mạt Mạt trợn mắt nhìn cậu ta. Đúng là cái đồ ngốc ngếch, bị bán đi rồi còn giúp người ta đếm tiền.
Phó Phái bị cô trừng mắt mà đầu óc mơ hồ, không hiểu chuyện gì. Cậu ta chỉ cảm thấy lạ, sao bầu không khí giữa hai người này cứ bất hòa thế nhi?
Còn chưa tới giờ cơm tối mà Mạt Mạt đã đói sắp xỉu luôn rồi, suốt cả một buổi chiều cùng mọi người tìm bối cảnh chụp ảnh trong khuôn viên trường, cứ như đi đánh trận vậy. Đi bộ nhiều tới nỗi chân muốn gãy đến nơi. Cô thấy phục Vương San sát đất, đi giày cao gót mà tung hoành ngang dọc, không kêu ca lấy một lời, khiến người ta không thể không cảm thán sức mạnh tình yêu thật vĩ đại biết bao!
"Đợi đã, chụp xong ở thư viện thì chúng ta đi ăn nhé." Phó Phái lên kế hoạch.
"Đúng thế, Mạt Mạt, cậu ráng chịu thêm một chút." Vương San cũng lên tiếng.
"Được rồi, tôi không chụp nữa đâu. Mọi người chụp nhanh lên nhé!" Mạt Mạt ngồi bệt xuống bãi cỏ, vẫy tay với mọi người, "Tôi thật sự không cố được nữa, mọi người đưa hết đồ cho tôi đi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm trông đồ."
Cố Vị Dịch đảo mắt qua Tư Đồ Mạt rồi bước đi.
Mạt Mạt bắt đầu thấy bực mình. Anh ta tỏ thái độ kiểu gì vậy? Cứ làm như cô nhõng nhẽo khó chiều lắm ấy. Cô mệt thật đó chứ! Có giống Vương San cố thể hiện cho người mình thích nhìn đâu, việc gì phải là khó chính mình?
Đến lúc ăn tối, Mạt Mạt cúi gằm mặt, ăn một lèo hết ba bát cơm, khiến tất cả mọi người trên bàn ăn đều kinh ngạc.
"Mạt Mạt, ăn chậm thôi. Cẩn thân không nghẹn bây giờ." Phó Phái rót một cốc nước đặt trước mặt cô.
"Không sao, cậu đừng lo cho tôi. Thật sự tôi đói muốn xỉu rồi." Mạt Mạt còn đang bận với tay gắp món sườn xào chua ngọt ở trước mặt A Khắc. Thấy thế, A Khắc vội vàng đặt địa sườn xào ra trước mặt cô. Mạt Mạt cũng không buồn làm khách, cười nói: "Cảm ơn nhé!"
"Không cần đâu." A Khắc ngượng ngùng lắc đầu, cười ngốc nghếch.
"A Khắc, Mạt Mạt là của tôi, không cho phép cậu suy nghĩ lung tung." Phó Phái đột nhiên nói chen vào.
"Cậu câm miệng!" Mạt Mạy mắng một câu, lại vô tình bắt gặp anh mắt lạnh lẽo của Có Vị Dịch. Cô chẳng thèm nể nang gì đáp trả anh ta bằng một ánh mắt còn lạnh lẽo hơn.
Sau khi tiễn Mạt Mạt, Phó Phái liền quay về ký túc xá. Vừa vào cửa, cậu ta đã thấy Cô Vị Dịch đang nằm trên giường đọc sách, "Tiểu Dịch, cậu gửi ảnh cho mình đi."
"Mình còn chưa cho vào máy tính." Cố Vị Dịch không hề rời mắt khỏi cuốn sách.
"Thế bây giờ cho vào luôn đi."
"Đợi đến mai rồi cho vào." Cố Vị Dịch lật sang trang sách khác.
"Mình muốn xem mấy bức ảnh hôm nay chụp chung với Mạt Mạt." Phó Phái huých vào người anh, "Tiểu Dịch, nhanh lên đi."
"Đừng có gọi mình là Tiểu Dịch nữa." Cố Vị Dịch gập sách lại. Không thể chịu nổi tên tiểu tử này, từ hồi năm nhất đã bắt đầu gọi anh là Tiểu Dịch, phản đối thế nào cũng vô dụng. Bình thường anh chẳng buồn để ý tới cậu ta, nhưng hôm nay, cậu ta lại dám gọi anh như thế trước mặt Tư Đồ Mạt. Lúc đó, rõ ràng anh đã nhìn thấy nụ cười chế giễu thoáng qua gương mặt cô.
"Nếu bây giờ cậu đi cho ảnh vào máy tính thì mình sẽ không gọi cậu như thế nữa." Phó Phái bảo đảm.
"Được, chính cậu nói đấy nhé!" Cố Vị Dịch đứng lên mở máy tính. Dạo này anh rất ít khi ở lại trường, Anh Chàng Đeo Kính đã cài thêm không ít trò chơi trong máy tính của anh khiến nó khởi động chậm hơn rất nhiều.
"Cậu đừng có đứng kè kè sau lưng mình thế." Cố Vị Dịch nói với Phó Phái.
Phó Phái đành phải đi tắm. Cố Vị Dịch từ trước tới nay luôn vô cảm như thế, dường như mọi chuyện đều chẳng liên quan đến anh. Phó Phái cảm thấy mình đặt cho anh biệt hiệu "Tiểu Dịch" là muốn giúp anh trở nên gần gũi, bình dị giống người bình thường hơn một chút, nào ngờ chẳng được tích sự gì cả. Ngay cả Mạt Mạt cũng ghét anh. Lúc Phó Phái đưa cô về trường, trên đường đi cô toàn nói xấu Cố Vị Dịch.
Cố Vị Dịch mở tệp ảnh ra xem. Bức ảnh đầu tiên chính là Tư Đồ Mạt. Có lẽ là ai đó chụp trộm, cô đang ngồi trên bãi cỏ, cúi đầu xoa bóp đôi chân. Dường như hình bóng cô sắp chạm vào ánh hoàng hôn. Sắc vàng của chiều tà đang nhuộm lên cô. Nhất là những lọn tóc xòa xuống cùng với hàng lông mi kia, chúng dường như đang nhảy nhót trong tia nắng cuối chiều. Đằng sau cô là bãi cỏ xanh biếc cùng chiếc bóng dài thanh cao. Ừm... Cô gái này cũng ăn ảnh đấy chứ! Tóm lại, chỉ một câu thôi, kỹ thuật của người chụp bức ảnh này quả là tuyệt đỉnh.
Anh nhấp vào bức ảnh tiếp theo, là ảnh chụp cô và Phó Phái. Hai người đang cười như hai tên ngốc vậy.
Bức tiếp theo là Phó Phái và bạn học của cô.
Bức tiếp theo là A Khắc, Phó Phái và bạn học của cô.
Bức tiếp theo...
Anh phát hiện, ảnh chụp cô không nhiều. Chẳng lẽ còn ở trong máy của người khác sao?
Cố Vị Dịch nhìn màn hình, nói: "A Khắc, mình gửi những bức ảnh hôm nay chụp cho cậu. Cậu gửi những bức ảnh trong máy cậu cho mình nhé."
Giọng nói của A Khắc truyền qua vách ngăn giữa hai chiếc bàn, "Ừ, được."
* * *
Nếu phải hình dung về cuộc sống của năm cuối đại học thì chỉ có một câu thôi: Thừa sống thiếu chết, sống trong sợ hãi.
Có một hôm, Mạt Mạt đọc được câu nói này: "Bước đi trên con đường của người khác, khiến người khác không còn đường để đi." Cô luôn cảm thấy đằng sau những câu chuyện cười bao giờ cũng mang theo chút buồn man mác. Rốt cuộc là ai đã bước đi trên con đường của cô, dể cô không còn đường mà đi thế này?
Chẳng biết có phải tất cả sinh viên năm cuối đều có cảm giác này không, hay chỉ một mình Mạt Mạt cô cảm thấy thế. Một tương lai mờ mịt cứ luẩn quẩn trong tâm trí cô, không thể tưởng tượng nổi ba, bốn tháng sau cô sẽ như thế nào. Cô của lúc ấy ra sao? Mỗi ngày chen chúc trên chiếc xe buýt chật chội như những con cá sardine bị đóng hộp, buối tối lại quay về căn phòng thuê chật chội để ngủ cho qua ngày? Hay cô vẫn chưa tìm được việc làm, quay về quê chờ người nhà sắp xếp cho một công việc với các cuộc xem mắt dưới ánh nhìn chế nhạo của chúng bạn?
"Mạt Mạt, cậu nhận được ảnh Phó Phái gửi chưa?" Vương San bước tới hỏi, cắt đứt mạch suy nghĩ miên man của Mạt Mạt.
"Chưa thấy đâu. Mấy hôm nay mình không liến lạc gì với cậu ta." Mạt Mạt nói.
"Vậy cậu cho mình số điện thoại đi, để mình tự đi hỏi anh ấy." Vương San nói.
Mạt Mạt do dự một lúc, nhưng vẫn đưa số điện thoại của Phó Phái cho Vương San. Một cô gái có thể tiến tới bước này như cô ấy, cũng coi như dũng khí ngút trời rồi. Là một người bạn, cô chỉ có thể đứng bên cạnh chúc phúc cho cô ấy mà thôi. Chưa biết chừng hai người họ có thể thành đôi cũng không ai biết trước được.
Lúc này Mạt Mạt không thể lường trước tương lai có một ngày, cô hoàn toàn hối hận vì chút mềm lòng trong những giây do dự của ngày hôm nay. Học kỳ trước, trước khi về nhà, Mạt Mạt đã tiện tay nộp hồ sơ xin việc vào một công ty. Đột nhiên phía công ty đó lại gọi điện bảo cô ngày mai đi phỏng vấn. Nhưng nghe qua điện thoại, Mạt Mạt cảm thấy không đáng tin cậy cho lắm. Thời gian phỏng vấn là tám gờ sáng mai, địa điểm thì vô cùng hẻo lánh. Từ lúc nhận cuộc điện thoại đó cho tới giờ, cô vẫn đang suy xét xem có nên đi hay không. Cô lên mạng tra địa chỉ công ty đó mới biết nó ở ngay gần trường của Phó Phái, thế nên quyết định gọi điện cho cậu ta.
"Mạt Mạt à, hiếm thấy cậu lại gọi điện cho tôi. Ôi tôi cảm động chết mất thôi! Sống kiếp này không còn gì nuối tiếc nữa!" Phó Phái ở đầu bên kia điện thoại vô cùng ngạc nhiên.
"Cậu đừng có làm quá lên nữa. Này, cậu có biết khu XX không?" Dáng vẻ khoa trương của Phó Phái khiến Mạt Mạt phải bật cười.
"Biết chứ. Để làm gì?"
"Tám giờ sáng mai tôi phải tới gần đó để phỏng vấn. Khu ấy an ninh có đảm bảo không thế?" Mạt Mạt hỏi.
"Sớm thế cơ à? Dù sao thì cậu cũng phải đi qua trường tôi. Để tôi đi cùng cậu nhé?" Phó Phái nói.
"Không cần đâu. Lúc ấy cậu còn chưa dậy." Sở dĩ Mạt Mạt khẳng định như vậy là vì lịch sử huy hoàng trước đây của Phó Phái. Hồi cấp ba, mọi người rủ nhau đi leo núi. Đã hẹn bảy giờ tập trung ở cỏng trường, nhưng hơn chín giờ cậu ta mới thèm có mặt. Báo hại cô với Từ Tiệp Nhi phải đứng đợi cậu ta hơn hai tiếng đồng hồ ngoài cổng trường. Từ Tiệp Nhi chính là bạn gái của cậu ta lúc bấy giờ, cũng là bạn thân của Mạt Mạt. Giữa bọn họ còn có hẳn một câu chuyện sâu xa phức tạp.
"Tôi không yên tâm để một mình cậu đi tới cái khu khỉ ho cò gáy đó. Chắc chắn tôi sẽ dậy được. Nếu không thì khi nào dậy sẽ gọi điện thoại cho cậu." Phó Phái vội vàng nói, "Bảy giờ tôi sẽ gọi điện cho cậu. Nếu tôi không gọi thì cậu không cần phải chờ tôi nữa, cứ chủ động đi, như thế được chưa?"
"Được rồi." Nếu thật sự phải đi một mình, Mạt Mạt cũng cảm thấy hơi sợ, "Tốt nhất cậu đừng ngủ quên đấy!"
"Biết rồi."
Sáng sớm ngày hôm sau, Mạt Mạt thức dậy để chuẩn bị. Cô trang điểm nhẹ nhàng, mặc một bộ đồ công sở và đi giày cao gót. Cô tự ngắm mình trong gương, có chút không dám tin đó chính là mình. Chỉ một từ có thể miêu tả cô lúc này thôi: Không ăn nhập. Cứ nghĩ tới việc lát nữa sẽ phải dùng tạo hình không phù hợp với bản thân chút nào này để đi gặp Phó Phái là cô chỉ muốn chết quách cho xong.
Khi cô xuống xe ở bên xe buýt của trường đại học Khoa học Tự nhiên XX, Phó Phái đã đứng chờ sẵn từ lâu. Vừa nhìn thấy Mạt Mạt, cậu ta liền huýt sáo: "Quá đẹp, thưa quý cô."
Mạt Mạt cầm luôn chiếc túi xách trong tay đánh cho cậu ta một trận. Cậu ta né hết bên này tới bên kia rồi nói: "Cậu định mưu sát phu quân đấy à?"
Tư Đồ Mạt ra tay vô cùng tàn nhẫn. Cậu ta không ngừng la hét om sòm.
Hai người họ bắt một chiếc taxi rồi đi thẳng tới sảnh của công ty mà Mạt Mạt phỏng vấn. Khu vực này chỉ có hai, ba tòa nhà, ngoài ra toàn là đường cái và bãi cỏ, khiến người ta có cảm giác bình thường ở đây sẽ chỉ xuất hiện các thành phần phức tạp mà thôi.
Có điều, bên trong công ty đó lại vô cùng nghiêm chỉnh. Lễ tân hướng dẫn Tư Đồ Mạt lên tầng năm để phỏng vấn. Cô hỏi: "Xin hỏi sẽ mất khoảng bao lâu ạ?"
Cô lễ tân đáp: "Chỉ khoảng một tiếng đồng hồ thôi ạ."
Mạt Mạt liền nói với Phó Phái, "Hay cậu đừng đợi tôi nữa. Phỏng vấn xong tôi sẽ tới trường tìm cậu, đến lúc đó mời cậu đi ăn nhé."
"Không sao đâu. Tôi ở ngoài này đợi cậu."
"Đừng, như thế tôi sẽ cảm thấy áp lực lắm. Phỏng vấn xong tôi sẽ gọi điện cho cậu. Lúc đó cậu tới đón tôi là được rồi."
Phó Phái đắn đo một hồi rồi nói: "Thôi được. Thế cậu phỏng vấn xong thì gọi điện cho tôi nhé. Đừng có căng thẳng. Cố lên!"
Cuộc phỏng vấn vô cùng qua loa, chưa đến nửa tiếng đồng hồ đã kết thúc. Chỉ có một người phụ nữ nói chuyện với cô bằng tiếng Anh, hỏi đôi chút về kinh nghiệm làm việc và trao đổi về mức lương. Tư Đồ Mạt không có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực ngoại thương nên đành có so nói vậy. Người phụ nữ kia cũng chẳng nói thêm gì, chỉ bảo cô quay về đợi thông báo. Thông thường, những tình huống như thế này đều không có kết quả gì. Nhưng Mạt Mạt không quá để tâm, dù sao cứ nghĩ đến phải làm việc ở cái nơi heo hút này, cô đã cảm thấy buồn chán rồi.
Mạt Mạt đi bộ cả quãng đường dài mà vẫn chưa vẫy được chiếc taxi nào, cũng chẳng có trạm xe buýt. Cô chỉ còn cách gọi điện cho Phó Phái để cậu ta tới đón, nhưng gọi mãi mà không có ai bắt máy.
Cứ đi mãi, đi mãi, đột nhiên cô cảm thấy có gì đó bất thường. Một chiếc xe máy lặng lẽ đi đằng sau khiến trong lòng Mạt Mạt vô cùng căng thẳng. Thành phố này cấm xe máy cơ mà? Chiếc xe kia ở đâu ra? Một tay cô túm chặt chiếc túi đang khoác trên vai, tay kia lặng lẽ rút điện thoại ở ngăn ngoài túi đút vào trong túi áo khoác. Sau đó, cô rảo bước nhanh hơn, vừa đi vừa thầm cầu nguyện.
Chiếc xe máy bỗng phóng vượt qua. Người ngồi sau xe vươn tay ra giật lấy chiếc túi cua Mạt Mạt. Cô sợ hãi, không kịp phản ứng gì, theo phản xạ nắm la túi định kéo lại, nhưng đã quá muộn. Thế là cả người và túi bị kéo lê đến vài mét trên đường. Cô vội vã thả tay ra. Đến khi cô lồm cồm bò dậy được thì chiếc xe máy kia đã mất dạng. Cô thấy đau cả ở cánh tay lẫn đầu gối, đóan chừng chảy máu rồi, nhưng không dám nhìn vì cô mắc chứng sợ máu.
Mạt Mạt hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra gọi cho Phó Phái, vẫn không ai nhấc máy. Cô gọi cho một vài người khác nhưng đều chẳng ai bắt máy.
Tư Đồ Mạt cố lê bước về phía trước, ngồi xuống thềm của một cửa hàng còn chưa mở cửa. Cô lục tìm trong danh bạ số điện thoại phòng ký túc xá của Phó Phái rồi gọi đi.
"A lô, xin hỏi ai vậy?" Giọng nói này không thể nghe ra được là của ai.
"Phó Phái." Mạt Mạt gọi tới lạc cả giọng.
"Cậu ra không có ở đây."
"Cậu ta đi đâu rồi?"
"Tôi không rõ."
Cảm giác đối phương chuẩn bị cúp máy, Mạt Mạt vội vàng nói: "Tôi là Tư Đồ Mạt. Anh là ai?"
Đối phương im lặng vài giây rồi mới đáp: "Cố Vị Dịch."
Mạt Mạt vô cùng buồn bã. Ai bắt máy mà chẳng được, sao lại là anh ta cơ chứ? Cô do dự một lúc nhưng vẫn quyết định mở lời: "Có thể phiền anh gọi xe tới đón tôi không? Tôi vừa bị cướp, bây giờ đang ngồi trước cửa hàng XX trên đường XX. Nếu không tiện thì anh tìm Phó Phái hộ tôi cũng được, tôi đang bị thương."
"Được. Cô đợi tôi." Cố Vị Dịch nói sau đó ông nghe điện thoại truyền tới âm thanh loạt soạt tìm đồ, "Cho tôi số điện thoại của cô."
Mạt Mạy vừa đọc số xong đã nghe thấy âm thanh ngắt máy "cạch" từ đầu bên kia.
Cô cất điện thoại, định co đầu gối lại để ôm chân, nhưng vừa chạm tay vào đã cảm thấy rất đau, đành phải từ bỏ. Cô không dám nhìn vết thương trên chân của mình, chỉ biết thất thần đưa mắt hướng ra xa xăm.
Cố Vị Dịch bắt một chiếc xe ngoài cổng trường, vội vàng tới địa chỉ mà Tư Đồ Mạt nói. Nơi ấy ở ngày gần trường anh, chiếc taxi nhanh chóng đi đến con đường đó. Anh nói lái xe giảm tốc độ, từ từ tìm kiếm bóng hình cô.
Từ xa Cố Vị Dịch đã trông thấy Tư Đồ Mạt. Anh cứ cho rằng mình sẽ nhìn thấy một cô gái nhỏ nước mắt giàn giụa như mưa cơ, không ngờ cô chỉ lặng lẽ ngồi đó cắn môi, đôi mắt hơi sưng, giọt nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt kia lại nhất định không chịu rơi xuống.
Anh khẽ nhíu mày. Đầu gối cô bị xây xước chảy cả máu, vết thương khá rộng, trang phục trên người cũng trở nên lôi thôi, nhếch nhác.
Đột nhiên, anh cảm thấy trong lòng ngột ngạt vô cớ.
Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Vị Dịch bước xuống từ chiếc xe taxi kia, Mạt Mạt có cảm giác, anh giống như thiên sứ mà ông trời phái xuống. Anh đứng trước mặt cô, áo trắng tinh, quần jean, giày thể thao năng động. Dưới ánh nắng, anh như được một vầng hào quang chiếu rọi. Chiếc bóng đổ dài đằng sau giống như đôi cánh thiên sứ. Đương nhiên, hình ảnh sẽ trở nên tuyệt mỹ hơn nếu đôi mắt của vị"thiên sứ" này không trừng lên như thể muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Cố Vị Dịch đưa tay ra kéo Tư Đồ Mạt. Cô mượn lực tay anh từ từ đứng dậy. Vết thương trên chân và tay khiến cô khẽ kêu một tiếng.
Cố Vị Dịch buông bàn tay đang nắm lấy tay cô, dùng cả hai tay để đỡ, "Bám chắc vào."
Mạt Mạt còn chưa kịp phát ứng đã bị anh bế lên. Cô hô lên một tiếng rồi vội vàng chòng tay ôm lấy cổ anh. Anh cẩn thận đăng cô vào trong xe taxi, sau đó lại đi vòng sang bên kia, nói với tài xế: "Bác tài, cho tôi đến bệnh viện gần đây nhất."
Tài xế vừa khởi động xe vừa tò mò hỏi: "Cô bé à, sao lại để bị thương thế?"
Mạt Mạt cố gượng cười, "Bị người ta giật mất túi, còn bị kéo lên vài mét ạ."
"Như thế mà còn không khóc?" Cô bé dũng cảm thật đấy!" Tài xế một tay xoay vô lăng, tay kia còn hướng ra sau giơ ngón cái tán thưởng cô.
Cố Vị Dịch nhìn dáng vẻ cố gắng gượng cười cùng đôi chân rớm máu của cô qua gương chiếu hậu, không nhịn được cau mày. Anh lấy hộp khăn giấy trước mặt tài xế đưa ra ghế sau cho Tư Đồ Mạt, "Lau máu trên chân cô đi."
"Ừm, cảm ơn." Mạt Mạt nhận lấy khăn giấy, đặt sang chỗ trống bên cạnh.
Cố Vị Dịch thấy cô chẳng có động tĩnh gì, hỏi: "Không lâu à?"
Mạt Mạt thầm rủa trong lòng nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình thường, nói: "Không cần đâu."
"Không lau lát nữa máu chảy xuống sàn xe của người ta thì sao?" Cố Vị Dịch nặng lời hơn. Đôi chân không ngừng chảy máu của Mạt Mạy khiến anh khó chịu vô cùng. Hơn nữa, bị máu che hết thế kia, anh hòan tòan không thấy được vết thương của cô nặng nhẹ thế nào.
"À, không sao. Thật đấy!" Tư Đồ Mạt vội càng cất lời.
Cô muốn lau hết máu trên chân mình bôi vào mặt cái tên Cố Vị Dịch kia. Tức chết mất thôi! Thế mà lúc này cô còn cho rằng anh ta là người tốt.
"Lấy đi, cô cứ chần chừ làm gì?" Cố Vị Dịch đợi mãi không thấy cô có hành động gì, lại giục.
"Sao anh phiến phức thế? Tôi bị chứng sợ máu, lâu thế nào được?" Mạt Mạt hét lên. Từ trước tới này, cô chưa bao giờ có dáng vẻ õng ẹo, mềm yếu, nên nếu có thể, cô sẽ không chỉ động nói ra chứng bệnh này. Cố Vị Dịch không ngờ tới điều này. Anh bèn nói với tài xế, "Bác tài, phiền bác dừng xe bên đường một lát." Anh mở cửa xe bước xuống, sau đó ngồi vào ghế sau.
Mạt Mạt sửng sốt. Chẳng lẽ vừa mới mắng anh ta phiền phức một chút mình đã bị ăn đòn sao?
Cố Vị Dịch rút vài tờ trong hộp khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau vết máu trên chân Mạt Mạt. Anh thấy chân cô dần lộ ra từng lớp da bị cào rách, không chỉ vì máu làm mờ đi vết thương mà còn cả bụi đường bám đầy vào đó nữa. Lửa giận trong lòng anh lại bốc cao ngút trời.
Mạt Mạt gượng gạo ngồi đó, không dám nhìn động tác của anh. Cô chỉ thấy đỉnh đầu anh hơi cúi xuống, thì thoảng lại cử động. Mới thế thôi mà tim cô đã đập liên hồi như muốn nhảy ra ngoài rồi.
Cố Vị Dịch đứng một bên quan sát y tá rửa vết thương cho Tư Đồ Mạt. Dung dịch cồn vừa mới chảy lên chân, khuôn mặt cô đã nhăn nhó không khác gì một chú chó SharPei* đáng thương.
Cố Vị Dịch phải cố gắng lắm mới nhịn được cười, đi tới muốn nắm tay cô, "Cô cứ nắm tay tôi đi."
Mạt Mạt liền gạt ra, "Ai thèm nắm tay anh!" Đúng là đồ thần kinh, tuy tay cô không chảy máu nhưng cũng bị xước đã, chạm vào vẫn đau chứ.
Cố Vị Dịch chẳng biết làm thế nào. Xem ra, cô nàng Tư Đồ Mạt này vẫn còn tức giận chuyện lúc nãy trên taxi.
Lúc ngồi trên xe, tài xế nói cô gái này cũng coi như may mắn lắm rồi, không gặp phải chuyện gì khác nữa. Nghe tới đây, Mạt Mạt thoáng khựng người. Bấy giờ cô mới nghĩ tới chuyện rất có thể mình không chỉ mất của mà còn bị cướp sắc. Anh cảm nhận được rõ ràng cơ thế cô khẽ run. Hóa ra cô cũng biết sợ. Anh vờ như vô tình nói với bác tài: "Ăn cướp người ta cũng có mắt nhìn đấy." Quả nhiên, Tư Đồ Mạt vì lửa giận ngút trời mà hoàn toàn quên đi cảm giác sợ hãi. Bây giờ chắc vẫn còn đang tức giận anh.
Không nắm thì thôi, Cố Vị Dịch khẽ nhún vai, đi ra ngoài gọi điện cho Phó Phái rồi tiện thể mua lấy mấy bịch giấy ướt. Lúc quay lại, anh đã thấy Tư Đồ Mạt cởi áo khoác ngoài, y tá đang bôi thuốc lên tay cho cô. Hóa ra cô còn bị thương cả khuỷu tay nữa.
"Phó Phái nói cậu ấy sẽ tới ngay." Anh vừa mở bịch giấy ướt vừa nói.
"Ừm." Cô thoáng nhăn mặt. Thuốc gì thế không biết, đau chết đi được.
"Thoa thuốc xong rồi, lát nữa tôi quay lại tiêm thêm một mũi là được." Y tá đẩy xe thuốc rời khỏi.
"Lau mặt đi." Cố Vị Dịch đưa cho cô một tờ giấy ướt.
Mạt Mạt vừa định nhận lấy thì một giọt nước từ từ giấy ấy nhỏ vào lòng bàn tay cô. Theo phản xạ tự nhiên, cô gạt ra, nói: "Không cần đâu." Dung dịch trong giấy ướt có chứa chất cồn, lại rơi vào đúng vết thương khiến cô xót tới mức muốn chửi thề.
Cố Vị Dịch túm lấy tay cô, lật ra xem xét. Lúc này anh cực kỳ tức giận, "Chỗ này cũng bị thương? Sao không để y tá thoa thuốc?"
Vẻ mặt nghiêm nghị của anh khiến cô có chút so hãi, vội vàng nói: "Chỉ bị trầy da thôi. Bàn tay bị trầy da nhanh lành lắm."
Cố Vị Dịch cũng biết vừa rồi mình có hơi nặng lời, bèn dịu giọng: "Chỉ bị trây da thôi thì cũng phải bôi thuốc. Tôi đi gọi y tá."
"Không cần đâu. Thúc đó bôi lên xót lắm." Mạt Mạt năn nỉ, "Lòng bàn tay thật sự rất nhanh lành, hơn nữa cũng có bị chảy máu đâu."
Cố Vị Dịch nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu. Hai chân chảy máu đầm đìa như thế còn không thấy cô kêu đau, lòng bàn tay trầy da một chút thì cứ kêu ca mãi là sao?
"Đưa mặt ra đây." Anh nói.
"Làm gì?" Mạt Mạt hỏi. Con người này nói chuyện buồn cười thật! Mặt thì đưa kiểu gì?
"Lau sạch bảy sắc cầu vồng dính trên mặt cô."
"Lấy đâu ra bảy sắc cầu vồng? Chỉ có màu đen bị lem ra thôi chứ!" Mạt Mạt rất không tình nguyện đưa mặt tới.
Cố Vị Dịch cố gắng lau sạch hết mấy thứ màu mè dính xung quanh vùng mắt cô. Mẹ ơi, sao mà khó lau thế không biết?
"Ê, anh nhẹ tay thôi. Anh định hủy hoại dung nhan của tôi luôn đấy à?" Mạt Mạt cao giọng.
"Mặt cô bây giờ không cần tới tôi phải hủy hoại đâu." Anh quét mắt qua khuôn mặt cô.
Mạt Mạt hít sâu một hơi, tự nói với chính mình: Tư Đồ Mạt, bây giờ anh ta là ân nhân của mày, không được lấy oán báo ân. Hơn nữa, giết người sẽ phải đền mạng đấy, không được đâu!
"Mạt Mạt." Giọng của Phó Phái từ bên ngoài truyền vào. Dám hét ầm ĩ trong bệnh viện như thế cũng chỉ có tên tiểu tử đó thôi. Lời vừa mới dứt, cậu ta đã lao vào như một cơn gió.
"Mạt Mạt, cậu không sao chứ?" Phó Phái xông tới trước mặt cô, lo lắng hỏi.
"Chưa chết được." Mạt Mạt nói với giọng điệu không mấy với vẻ. Không thèm nghe điện thoại đúng không?
"Xin lỗi mà, tôi đi đánh bóng rổ nên không mang theo điện thoại." Phó Phái vô cùng áy náy, "Để tôi xem cậu thế nào rồi." Cậu ta tiến gần về phía Tư Đồ Mạt, Cố Vị Dịch không thể không lùi lại vào bước.
"Được rồi, không sao cả. Có gì hay ho đâu mà xem." Cậu ta vừa định chạm vài thì Mạt Mạt đã kịp né tránh.
"Bị thế này rồi còn nói không sao à?" Phó Phái đau lòng hỏi: "Có đau không?"
"Phí lời, đương nhiên là đau rồi." Mạt Mạt trợn mắt với cậu ta, không nhịn được, nói: "Biết ngay là không trông chờ gì được ở cậu mà."
"Xin lỗi, đều tại tôi. Tôi không chăm sóc chu đáo cho cậu." Phó Phái vội vàng xin tha. Cậu ta chỉ sợ cô thật sự tức giận.
"Thôi bỏ đi, là do tự tôi không cẩn thận." Mạt Mạt cũng biết mình chẳng có tư cách gì để trách móc cậu ta cả.
Cố Vị Dịch nhét bịch giấy ướt trong tay cho Phó Phái, "Lau sạch mặt cho cô ấy đi. Chẳng biết là dùng loại mĩ phẩm gì nữa, đen như mực ấy." Nói xong, anh lặng lẽ đi ra ngoài.
"Cậu ấy làm sao thế? Mặt mũi cứ hạm hằm." Phó Phái hỏi Mạt Mạt.
Mạt Mạt khẽ nhún vai. Ai mà biết được! Chắc do Phó Phái quá gần gũi với cô nên ông cụ non ấy ghen đây mà. Đúng là bi ai! Sao cô lại lạc vào mối tình tay ba này cơ chứ? Đáng tiếc còn phải sắm vai nữ phụ. Thôi bỏ đi, niệm tình hôm nay anh ta giúp đỡ cô, từ này về sau cô sẽ không phá vỡ sự nghiệp "bẻ cong" Phó Phái của anh ta nữa.
Phó Phái nhẹ nhàng lâu sạch lớp trang điểm trên mặt cho Mạt Mạt. Bây giờ cậu ta mới biết thật sự rất khó lau.
Cố Vị Dịch cùng y tá đi vào. Mạt Mạt vừa nhìn thấy lọ thuốc hồi nãy cô ấy thoa cho mình thì không nhịn được trừng mắt với anh.
"Thoa thuốc, tiêm." Mặt y tá không chút biểu cảm, oán trách: "Vẫn còn vết thương mà khi nãy không nói luôn đi."
Phó Phái cùng Cố Vị Dịch bước ra ngoài, hai người họ ngồi nói chuyện trên dãy ghế chờ hành lang.
"Hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu." Phó Phái vỗ vào vai Cố Vị Dịch.
"Không cần." Cố Vị Dịch lãnh đạm nói.
"Haiz, biết thế tôi đã không đi chơi bóng rổ. Cũng tại A Khắc, tôi đã bảo không đi rồi còn cứ cố lôi tôi đi." Phó Phái thở dài, "Vốn Mạt Mạt chẳng muốn gặp tôi, sau lần này chắc chắn sẽ loại tôi ra khỏi danh sách đối tượng lý tưởng."
Cố Vị Dịch thuận miệng hỏi: " Đối tượng lý tưởng của cô ấy là gì?"
"Tôi cũng không biết nữa. Nếu không tôi đã chẳng phải đợi tới tận hôm nay." Phó Phái bất lực nói: "Tôi còn chẳng dám theo đuổi cô ấy."
"Cậu đối xử với cô ấy rõ ràng thế còn gì? Chỉ cần là con người đều có thể nhìn ra." Cố Vị Dịch có sao nói vậy.
"Đã có vài lân cô ấy cố ý ám chỉ với tôi, nhưng tôi đều lảng sang chuyện khác."
"Tại sao phải lảng tránh?"
"Sợ bị cô ấy từ chối." Phó Phái cười nói.
"Có khi cô ấy cũng đang cố tình tỏ ra mập mờ không rõ với cậu, mục đích là để cậu không thể dứt được." Cố Vị Dịch nửa đùa nửa thật nói.
"Tôi cho rằng cậu có thành kiến với Mạt Mạt." Phó Phái nói: "Từ hôm chụp ảnh kỷ yếu tôi đã phát hiện ra rồi. Cậu chẳng hề khách khí với cô ấy."
"Có lẽ." Cố Vị Dịch cũng thẳng thắn thừa nhận, "Suốt bốn năn nay tôi phải nghe cậu tụng kinh không biết bao nhiêu lần ba chữ "Tư Đồ Mạt". Tình cảm mà cậu dành cho cô ấy quá mức rõ ràng, không ai có thể hoài nghi được. Nhưng suốt bốn năm qua, cậu thay bạn gái như thay áo, hết cô này tới cô khác. Mà nguyên nhân khiến cậu với các cô bạn gái ấy chia tay luôn là Tư Đồ Mạt. Vì thế, tôi cảm thấy, có lẽ vấn đề nằm ở chỗ của cô gái này."
"Thật ra..." Phó Phái đang định nói gì đó thì y tá đi ra hỏi: "Trong hai người ai là bạn trai của cô gái kia? Đi thanh toán viện phí đi."
"Cô y tá xinh đẹp ơi, chân của cô ấy liệu có để lại sẹo không?" Phó Phái tự nhiên bắt chuyện.
"Chỉ cần vết thương không bị mưng mủ thì chắc không sao. Cậu nói cô ấy đừng để vết thương dính nước." Giọng điệu của y tá khá hiền hóa. Đúng là con người ai cũng thích nghe lời ngon tiếng ngọt.
"Vâng, cảm ơn cô y tá xinh đẹp nhé. Tôi đi nộp viện phí với cô."
Tư Đồ Mạt tự vịn vào tường để đi ra. Cố Vị Dịch cũng không tới dìu, khoanh tay trước ngực nhìn cô bước từng bước khó khăn.
"Cố Vị Dịch, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh." Tư Đồ Mạt bám vào thành ghế, từ từ ngồi xuống. "Anh yên tâm. từ nay về sau tôi sẽ không làm kỳ đà cản mũi anh nữa."
"Kỳ đà cản nmuix?" Cố Vị Dịch không hiểu gì hết. Ý của cô là gì?
"Thì Phó Phái đấy?"
"Phó Phái?"
"Gì thế?" Phó Phái thanh toán xong viện phí quay lại, vừa đúng lúc nghe thấy hai người họ đang nhắc tới mình.
"Không có gì. Thuốc đâu?" Tư Đồ Mạt đổi chủ đề.
"Ôi, tôi quên lấy thuốc rồi." Phó Phái tự đập gáy mình. "Để tôi đi lấy."
"Đợi đã, cùng đi đi." Mạt Mạt vừa nói vừa cố gắng đứng dậy.
"Haiz, thôi để tôi cõng cậu." Phó Phái khom người trước mặt cô. Mạt Mạt lùi lại hai bước, không biết làm sao.
"Làm gì thế? Có phải chưa cõng bao giờ đâu. Nhanh lên." Phó Phái giục giã.
Mạt Mạt cẩn thận leo lên lưng cậu ta. Phó Phái vui vẻ cõng cô, "Cậu nặng quá, giảm béo đi." Mạt Mạt thẳng tay cốc đầu cậu ta, nhưng tay bị đau nên vội rút lại. Đột nhiên cô thấy sống mũi cay cay. Chắc do đau quá đây mà.
Đúng thế! Đây không phải lần đàu tiên Phó Phái cõng cô. Năm lớp mười một, cô, Phó Phái và Từ Diệp Nhi cùng nhau đi leo núi. Lúc đi xuống, Từ Tiệp Nhi cứ kêu ca đau chân,đòi Phó Phái cõng. Phó Phái cõng cô nàng một quãng đường rất dài. Mạt Mạt lặng lẽ đi đằng sau hai người họ, hồn phách không biết đã bay tới nơi đâu. Hậu quả của việc thất thần chính là cô vấp phải cành cây, bị trật chân. Sau đó, Phó Phái thả Từ Tiệp Nhi xuống rồi cõng cô xuống núi. Suốt cả chặng đường dài, Mạt Mạt cảm nhận sâu sắc thế nào gọi là mây đen mịt mù sau lưng. Ánh mắt của Từ Tiệp Nhi cứ như từng nhát dao phóng tới, muốn chém cô thành trăm mảnh. Sau lần đó, Từ Tiệp Nhi đã chiến tranh lạnh với cô suốt một tuần liền.
Có lẽ bất cứ cô gái nào trong quá trình trưởng thành cũng sẽ gặp được một vài người bạn như vậy. Cô ấy xinh đẹp, thông minh, tỏa sáng, nhà có điều kiện, cuộc sống như một công chúa. Sau đó, không biết vì sao bạn và cô ấy lạ trở thành bạn thân, bạn rất thích cô ấy, ngưỡng mộ cô ấy, và cũng... đó kỹ với cô ấy. Bạn thường xuyên làm rất nhiều điều để lấy lòng cô ấy, giúp cô ấy làm bài tập, giúp cô ấy lấy nước, giúp cô ấy giấu thầy cô, giúp cô ấy thu hút sự chú ý của chàng trai mà cô ấy thích.
Thật ra đây chính là phiên bản hiện đại của tiểu thư và nha hoàn.
Từ Tiệp Nhi của năm đó chính là tiểu thư, còn Tư Đồ Mạt là nha hoàn.
Tư Đồ Mạt của năm đó thích Phó Phái cũng không có gì kỳ lạ. Phó Phái rất đẹp trai, thành tích tốt, lạ chơi thân với Tư Đồ Mạt. Nhưng cô cậu học trò mười bảy, mười tám tuổi luôn muốn tìm một lối thoát cho những rung động của chính mình. Tư Đồ Mạt lựa chọn yêu thầm Phó Phái. Chút rung động của thiếu nữ ấy ngoại trừ Từ Tiệp Nhi ra, không một ai hay biết. Đây vốn dĩ nên là câu chuyện yêu đơn phương của một mình Tư Đồ Mạt. Nhưng sau một kỳ nghỉ dài, khi quay lại trường học, Từ Tiệp Nhi nói với Tư Đồ Mạt rằng cô ấy và Phó Phái đang yêu nhau. Cô ấy còn rưng rưng nước mắt hỏi Tư Đồ Mạt: "Mạt Mạt, cậu không trách mình chứ? Cậu cũng biết đấy, cậu là người bạn thân thiết nhất của mình. Cậu nhất định sẽ chúc phúc cho mình, đúng không?" Tư Đồ Mạt khẽ gật đầu, vô cùng cao thượng chúc phúc cho câu chuyện tình yêu của hai người họ.
Những đứa trẻ ngày ấy xem quá nhiều phim truyền hình dài tập, ngây ngô cho rằng chỉ cần như thế tình bạn sẽ được bền vững dài lâu.
Cố Vị Dịch đứng dậy từ băng ghế chờ, liếc mắt thấy giọt lệ vừa thoáng qua trên khuôn mặt Mạt mạt. Anh tự hỏi, hai người họ rốt cuộc từng trải qua câu chuyện như thế nào?
___________________
-Tớ không thể đăng nhanh được vì 1 chương cũng khá dài, mà tớ hay type bằng máy tính+điện thoại nên hơi mỏi tay. Nhưng một con lười như tớ hứa sẽ cố gắng type nhanh nhất có thể! Thay vì hóng thì các cậu vote cho tớ có động lực nhé<3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro