60
Buổi chiều hôm ấy trôi qua trong im lặng nặng nề. Khi Hydra đã quay lại phòng ngủ, bốn người họ lặng lẽ rời khỏi ký túc xá. Không ai bảo ai, nhưng cả bốn đều bước thẳng tới nơi duy nhất có thể chứa nổi những bí mật mà họ không dám để lộ — căn cứ bí mật của Dòng Máu Bạc.
Cánh cửa đá khép lại sau lưng, tách họ ra khỏi thế giới ồn ào ngoài kia. Bên trong, ánh sáng xanh nhạt từ những tinh thạch trên vách hắt xuống, phủ căn phòng một màu lạnh lẽo. Trên chiếc bàn tròn khắc đầy rune cổ, bốn cái bóng lặng lẽ ngồi xuống, im phăng phắc.
Không một ai cất tiếng ngay lập tức. Chỉ có hơi thở dồn dập sau những gì vừa trải qua, và ánh mắt chằng chịt những nỗi lo mà không ai chịu nói ra.
Theodore là kẻ đầu tiên phá vỡ sự im lặng, ngón tay gõ nhịp đều trên mặt bàn:
"Phong ấn máu... mạnh thật, nhưng không phải tuyệt đối. Thứ liên quan tới máu luôn để lại sơ hở. Nếu có kẻ đủ giỏi, hắn có thể lần ra dấu vết, rồi phá bỏ."
Regulus nhíu mày, giọng trầm khàn:
"Ý mày là... chúng ta cần một loại ràng buộc khác? Còn thứ gì vượt lên cả huyết chú?"
Lorenzo ngả người ra ghế, đôi môi nhếch khẽ, ánh mắt lấp lánh:
"Có. Nhưng cái giá phải trả sẽ không nhỏ."
Cả ba còn lại đồng loạt nhìn hắn.
"Phong ấn bằng linh hồn." – Lorenzo buông từng chữ, chậm rãi, nặng như chì. – "Không cần đến máu. Chúng ta sẽ dùng chính linh hồn mình để khóa lại bí mật này. Miễn là linh hồn còn tồn tại, phong ấn không ai có thể phá nổi."
Mattheo cau mày, lòng bàn tay siết chặt đến trắng bệch:
"Linh hồn... nếu thất bại thì sao?"
Lorenzo nhìn thẳng vào hắn, cười nhạt:
"Thì một phần linh hồn sẽ vĩnh viễn mất đi. Vĩnh viễn."
Không khí rơi vào im lặng đặc quánh.
Regulus cuối cùng cất giọng, lạnh băng nhưng kiên quyết:
"Cái giá đó... vẫn còn ít, so với việc để bí mật của Hydra rơi vào tay kẻ khác."
Theodore khẽ hừ, môi nhếch lên như cười như không:
"Vậy thì quyết định đi. Máu... hay linh hồn?"
Mattheo đập mạnh tay xuống bàn, giọng khàn, đầy giận dữ:
"Đừng ngu ngốc! Phong ấn linh hồn... nếu thất bại,bọn tao chẳng còn đủ sức mà bảo vệ cô ấy nữa. Tao thà để máu mình chảy cạn còn hơn là nhìn Hydra phải gánh thêm rủi ro."
Lorenzo khoanh tay, ánh mắt đen thẫm xoáy vào hắn:
"Máu thì vẫn có thể bị lần ra dấu vết. Chỉ cần một kẻ đủ giỏi, bí mật của Hydra sẽ bị xé toang. Còn linh hồn—một khi ràng buộc, không ai có thể phá."
"Và nếu lỡ mất đi linh hồn thì sao?" – Mattheo gầm lên, ánh mắt rực cháy. – "Mày dám chắc Hydra muốn sống trong cái cảnh nhìn ba đứa bọn tao nửa người nửa xác ư?"
Theodore ngả người ra ghế, nhếch môi cười khẽ, nhưng giọng hắn lại sắc lạnh:
"Cãi gì thì cãi, cuối cùng vẫn quay về một điều—chúng ta sẵn sàng trả giá đến đâu cho cô ấy? Máu, linh hồn, hay bất cứ thứ gì khác... miễn là bí mật đó không bao giờ lọt ra ngoài."
Regulus im lặng rất lâu, cho đến khi hắn ngẩng lên, đôi mắt xám ánh lên quyết liệt:
"Không quan trọng là máu hay linh hồn. Quan trọng là... tất cả chúng ta đều phải bước vào cùng một phong ấn. Nếu chỉ một người dừng lại, mọi thứ đều vô nghĩa."
Sự im lặng nuốt chửng cả căn phòng. Không còn tiếng chửi bới, không còn những lời qua lại nảy lửa, chỉ có bốn cái bóng cúi gằm trong ánh đèn vàng u ám. Tiếng đồng hồ treo tường tích tắc như một nhát dao cứa vào thần kinh.
Mattheo gục đầu xuống bàn, bàn tay nắm chặt nhưng không nói thêm gì. Lorenzo cắn chặt môi, ánh mắt vẫn sáng quắc như đang nuốt trọn phần bóng tối trước mặt. Theodore chống cằm, khớp ngón tay gõ nhịp lộp cộp, như đang nén lại cả một trận bão. Regulus là người duy nhất giữ sống lưng thẳng tắp, gương mặt lạnh lùng nhưng khóe mắt giật nhẹ, để lộ sự căng thẳng bị kìm nén.
Cuối cùng, Regulus cất tiếng, giọng khàn khàn mà chắc nịch:
"Không thể kéo dài thêm nữa. Chúng ta phải chọn, ngay tại đây."
Cả ba còn lại đồng loạt ngẩng lên.
"Theo tao," hắn tiếp tục, "một người một lời cũng vô ích. Giờ chỉ còn cách... biểu quyết. Đa số quyết định, tất cả cùng làm theo."
Trong thoáng chốc, không ai lên tiếng. Bốn đôi mắt nhìn nhau, không trốn tránh, như bốn mũi kiếm chạm vào nhau, chỉ chực nổ tung.
Rồi Theodore nhếch môi, buông tiếng cười ngắn mà nặng trĩu:
"Được thôi. Vậy thì bỏ phiếu. Máu... hay linh hồn."
Không ai trả lời ngay. Tiếng kim đồng hồ tích tắc vang lên, nặng nề như thúc ép.
Lorenzo nhấc tay đầu tiên, nụ cười nhạt khẽ thoáng qua khóe môi:
"Linh hồn. Không còn gì mạnh hơn thế."
Mattheo hít một hơi run rẩy, rồi giơ tay, bàn tay siết chặt đến trắng bệch:
"Dù phải trả bất cứ giá nào... tao cũng chọn. Chỉ cần cô ấy an toàn."
Theodore im lặng khá lâu, ngón tay gõ nhịp trên bàn. Rồi hắn cũng nhấc tay, mắt ánh lên sự quyết đoán lạnh lùng:
"Linh hồn. Không có lựa chọn nào khác."
Cuối cùng, tất cả ánh mắt dồn về Regulus. Hắn chậm rãi giơ tay, giọng khàn khàn nhưng chắc nịch:
"Vậy thì xong. Không ai phản đối. Chúng ta sẽ dùng linh hồn để phong ấn."
Lorenzo gật đầu, giọng trầm trầm:
"Vậy, chúng ta sẽ phong ấn linh hồn... nhưng dùng gì để chứa nó? Vật gì đủ sức chịu đựng?"
Theodore nhíu mày, ngón tay gõ lên bàn:
"Không phải thứ bình thường nào cũng được. Nếu thất bại, phong ấn sẽ vỡ, bí mật sẽ bị bại lộ."
Regulus nhếch môi, ánh mắt lóe lên suy tư:
"Chúng ta cần thứ gì đó... quý giá, bền bỉ, và đặc biệt. Không phải thứ ai cũng có thể phá được."
Mattheo chậm rãi thò tay vào trong túi áo, giọng run run nhưng chắc nịch:
"Được rồi... tao có một thứ." – Hắn đưa bàn tay ra, nhẫn sừng kỳ lân trắng lóe lên ánh bạc lạnh lùng – "Tao đã đấu giá được nó ở phiên đêm... vốn định tặng cho Hydra, nhưng chưa có dịp. Nó bền,  rất quý hiếm, và có thể chịu được sức mạnh linh hồn. Tao... nghĩ nó sẽ là vật tốt nhất để phong ấn."
Cả ba người còn lại đều im lặng, ánh mắt dồn vào chiếc nhẫn, nhận ra giá trị không chỉ ở vật chất mà còn ở tình cảm gắn liền với nó.
Lorenzo nhếch môi, giọng trêu trọc:
"Đấu giá mà không dẫn anh em đi cùng à, Vảy đêm?"
Theodore nhíu mày, nửa đùa nửa nghi:
"Nguồn gốc thế nào đây? Hàng thật chứ?"
Regulus cười khẽ, lắc đầu:
"Hết nửa gia tài không"
Mattheo nhún vai, ánh mắt lấp lánh tự tin:
"Giá của nó đúng là hơn nửa gia tài, nhưng tao giàu mà. Tiền Tom Riddle để lại cho tao tiêu 5 đời cũng không hết, vả lại với cái danh con trai của Chúa Tể, tao lấy được nó dễ dàng với cái giá quá rẻ."
Cả ba người còn lại vừa nghe, vừa cười khẽ, bầu không khí căng thẳng trước đó bỗng nhẹ đi chút ít
Mattheo hít một hơi sâu, ánh mắt sáng lên khi nhìn chiếc nhẫn trong tay:
"Đây không phải sừng kỳ lân trắng bình thường đâu... loài này đã tuyệt chủng từ lâu lắm rồi. Chiếc nhẫn này là duy nhất còn sót lại trên đời. Nó có thể chịu được sức mạnh khổng lồ, gần như bất biến trước thời gian và ma thuật."
___
Chiếc nhẫn sừng kỳ lân trắng đặt vững trên chiếc lá lớn, lơ lửng giữa mặt hồ nhỏ. Nước phản chiếu ánh sáng lờ mờ từ đèn trần, nhưng từng gợn sóng rung lên theo nhịp tim bốn người đứng quanh. Không gian như nén chặt, từng hơi thở vang lên rõ mồn một, mỗi nhịp đập của tim là một áp lực vô hình ép vào cơ thể.
Mattheo run rẩy, đôi tay ướt mồ hôi nhưng vẫn nâng giọt sương lên đầu ngón tay. Mắt anh dính chặt vào nhẫn, nơi ánh bạc lóe lên dữ dội. Giọt sương rơi... và cả một luồng sức mạnh mạnh mẽ bùng lên, xé rách không khí, như muốn cuốn phăng mọi thứ xung quanh. Mattheo hắng giọng, nghiến răng chống lại cảm giác choáng váng – nếu lạc nhịp, phong ấn sẽ tan vỡ.
Lorenzo, Regulus và Theodore cũng nhắm mắt, từng giọt sương từ tay họ rơi xuống nhẫn. Mỗi giọt rơi, ánh bạc sáng lên dữ dội, nước hồ gợn lên như bị đánh thức bởi một cơn bão vô hình. Cả bốn người cảm nhận sức mạnh trỗi dậy, thổi vào linh hồn họ một áp lực đến nghẹt thở, ép họ phải giữ nhịp, không để tâm trí lạc đi.
Mattheo suýt mất kiểm soát, cơ thể run rẩy, tim đập thình thịch như muốn vỡ tung. Lorenzo thở hổn hển, cố ép năng lượng đi vào giọt sương, cảm giác như chính sinh mạng đang bị kéo căng. Regulus siết chặt nắm tay, chân run nhưng ánh mắt không rời nhẫn, từng phần ý chí như bị hút cạn vào phong ấn. Theodore nghiến răng, môi trắng bệch, hầu như phải dùng toàn lực để giữ bình tĩnh.
Khi giọt sương cuối cùng chạm nhẫn, ánh bạc bùng lên như trăm ngọn đèn thiêu cháy cùng lúc, rung động lan khắp căn phòng. Linh hồn bốn người hòa vào nhẫn, phong ấn hoàn tất. Nhẫn phát sáng mạnh mẽ, vừa bảo vệ Hydra, vừa in sâu ý chí và lời hứa thầm kín: dù bất kỳ kẻ nào, Hydra sẽ không bao giờ một mình, và ai phá vỡ sẽ phải trả giá đắt.
Cả bốn người đứng chết lặng, mồ hôi nhễ nhại, tim vẫn đập loạn nhịp, nhưng trong ánh mắt lẫn nhau đều là sự thở phào nhẹ nhõm – nhẫn đã phong ấn thành công, nhưng họ biết sức mạnh này vừa cướp đi một phần chính họ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro