Chương 7: 18 năm trong trắng quý giá gìn giữ của trai tân bị chiếm đoạt

CAL
>-<
Chương 7: 18 năm trong trắng quý giá gìn giữ của trai tân bị chiếm đoạt

Ngón tay búp măng của Liên Hân cứ vờn quanh ở ngoài, do dự một chút, sau đó mới từ từ luồn vào bên trong vạt áo.

Cơ bụng của Lâm Lập Phong khẽ co rút như do bởi tay nhỏ lành lạnh chạm vào.

Cậu cúi đầu nhìn em.

Liên Hân cắn môi dưới, hai mắt ngập nước nhìn lại cậu.

Ngón tay xoẹt qua nhân ngư tuyến, tiến xuống vòng quanh đùi non rồi khẽ khàng ve vuốt mấy cái, sau đó mới chậm rãi tiến tới xoa nắn đũng quần lót của cậu.

Lâm Lập Phong trợn to hai mắt, sau đó "à" một tiếng.

Cậu đã hiểu.

Một cánh tay Lâm Lập Phong vòng qua bế bổng Liên Hân tiến đến sô pha, cậu cũng không dám chắc nhưng suy đoán ý tứ của em chắc là như thế này.

Liên Hân được cậu đặt yên ổn lên trên ghế, em mau mắn tự cởi quần ngoài và quần lót của mình. Đúng lúc cậu đang chuẩn bị cúi đầu dán sát vào giữa hai đùi ngọc liền bị một cẳng chân trắng nõn của Liên Hân đạp ở đầu vai ngăn cản những hành động tiếp theo.

Đóa hoa mật xinh đẹp phì nhiêu cứ như vậy mà nở rộ trước tầm mắt nóng bỏng của cậu thanh niên mới lớn.

Cánh môi lồn phấn nộn khẽ run rẩy, hơi thở của Lâm Lập Phong cũng theo đó mà càng dồn dập hơn.

Cậu nuốt nước bọt, ánh mắt xoay chuyển qua lại vài lần giữa lồn dâm non nớt và gương mặt xinh đẹp của gái tơ vừa mới nếm thử trái cấm, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy ạ?"

"Cậu vẫn là trai tân sao?"

Lâm Lập Phong đỏ bừng cả khuôn mặt, cậu ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác, không trả lời câu hỏi đầy xấu hổ ấy.

Được tiếp thu sự dạy bảo nghiêm khắc của gia đình từ bé, đến giờ cậu cũng chưa từng chạm qua một cô gái nào cả.

Nhưng dĩ nhiên dù là một cậu nhóc mới trưởng thành đi nữa thì cũng có lòng tự tôn đàn ông, chẳng phải sao?

Lâm Lập Phong đột nhiên bắt lấy hai cẳng chân ngọc ngà của Liên Hân, tách mở chúng ra, cậu chuẩn bị trực tiếp bú liếm lồn dâm rồi sau đó mau chóng giúp em lên đỉnh cho xong việc.

Dù sao thì em cũng sẽ không cho cậu cắm cặc bự vào lồn dâm đâu, y như lần trước thôi.

Liên Hân lại tránh thoát đôi môi mềm thêm lần nữa.

"Uầy, đợi một lát, chị muốn đi tắm trước đã."

Lâm Lập Phong nghi hoặc hỏi: "Tắm sao ạ?"

Liên Hân đứng lên, em chớp chớp mắt, vừa đi vừa cởi quần áo.

"Đúng vậy, bóc tem trai tân cần phải trịnh trọng mới được nha..."

Lâm Lập Phong đứng đó, quan sát em tự cởi sạch quần áo đến khi bóng dáng lắc lư tiến vào bên trong phòng tắm, lại tiếp tục thưởng thức cảnh tượng Liên Hân đứng ở bồn tắm vừa cọ rửa vừa xoa nắn chơi đùa cơ thể mềm mại kia.

Rốt cuộc cậu cũng chẳng thể chậm tiêu hơn được nữa.

Lâm Lập Phong nhanh chóng cởi sạch quần áo, cũng trần truồng đi theo em vào trong để tắm táp.

Liên Hân thấy cậu giấu hung khí đao thịt oai vệ sừng sững ở giữa háng đang từ từ tiến gần mình, em còn thấy được cả gân xanh chằng chịt hiện rõ trên thân gậy khiến em đột nhiên cảm thấy tức cười vì sắp bị đâm nhưng đâm không chết nổi.

Liên Hân xoay người ngồi vào bồn tắm, banh rộng hai chân, với tay lấy cái bông tắm đưa cho cậu ra lệnh.

"Lại đây, em rửa sạch giúp chị đi, lát nữa mới được dùng."

Con ngươi Lâm Lập Phong hơi giãn ra, cậu gian nan nuốt nước bọt, sau đó giơ tay nhận lấy bông tắm.

Cửa lồn và hột le vừa bị bông tắm mềm xốp lướt nhẹ qua, Liên Hân đã rên rỉ thành tiếng.

Lâm Lập Phong nghe được tiếng rên rỉ dâm đãng "ưm... a..." của em kết hợp với hình ảnh hai cánh môi lồn đã run rẩy, mấp máy đòi ăn, vừa kích thích thị giác lẫn thính giác khiến cậu mới cọ xát được vài cái đã bắt đầu không chịu được nữa, cậu bất thình lình xông vào bồn tắm nâng mông mật đào lên rồi mạnh mẽ cắm cặc bự vào lồn dâm.

Liên Hân và Lâm Lập Phong đồng thời thở phào một cái đầy thỏa mãn.

"A.... Đây là cái gì vậy ạ?"

Lâm Lập Phong chưa từng trải qua loại cảm giác sung sướng như vậy, đao thịt xông vào hang ổ của địch tựa như được cả ngàn cái miệng nhỏ đua nhau bú mút, nó vừa mới điên cuồng đâm thọc được vài cái đã bị tước vũ khí đầu hàng mà bắn tràng pháo tinh đầy trời.

Lâm Lập Phong mờ mịt cúi đầu, đối mặt với Liên Hân bốn mắt nhìn nhau, sắc đỏ lan tràn khắp mặt sau đó chuyển sang trắng bệch.

Liên Hân cũng ngây ngốc một lúc lâu.

Em vừa mới được chim bự thô to của trai tân mạnh mẽ lấp đầy thôi mà, ngay cả cơ ngực rắn chắc của Lâm Lập Phong vẫn còn đang liên tục phập phồng ở ngay trước mặt, nhưng mà sao cậu lại có thể "bành bạch" vài cái rồi bắn ngay và luôn như vậy chứ?

Cũng may bầu không khí chùng xuống sau màn thảm án vừa rồi cũng không kéo dài được lâu, cậu đã nhanh chóng cương cứng thêm lần nữa.

Mang theo tâm tư trả thù rửa hận cũng như lấy lại danh dự đàn ông đích thực cho mình, Lâm Lập Phong đè Liên Hân ở trong bồn tắm rồi điên cuồng xỏ xuyên con bướm dâm, cho đến khi em lâm vào mê sảng rên rỉ loạn xạ cả lên, nước dâm cũng tuôn ra như suối rồi văng tung toé mới chịu ngừng.

Hai ngày sau.

Miêu Miêu đẩy một cái va li nhỏ, tay cầm chìa khoá, cô bé hưng phấn, vui vẻ tiến vào khu nhà ở, lòng ngập tràn vui sướng bởi vì sắp được gặp lại cậu.

Để mang đến bất ngờ cho Lâm Lập Phong, Miêu Miêu đặc biệt đến nhà bác cả để mượn chìa khoá. Sau đó, cô bé âm thầm xuất hiện ở đây, chuẩn bị cho màn tiễn cậu đi học quân sự vào ngày mai.

Hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau trưởng thành, phụ huynh cả hai nhà lại có mối quan hệ không tồi, cả hai đều là danh gia vọng tộc và hưởng thụ sự giáo dục nghiêm khắc.

Sau khi vào đại học, người lớn hai nhà ắt hẳn sẽ không ngăn cản bọn họ yêu đương, Miêu Miêu rất có lòng tin về việc ba mẹ của Lâm Lập Phong hoàn toàn vừa ý cô con dâu là mình.

Sau khi tìm được đến đúng địa chỉ, Miêu Miêu hít sâu một hơi, tay chân bước nhẹ qua cánh cửa. Ngờ đâu vừa đến sảnh lớn, cô bé lại bắt gặp một đôi nam nữ đang điên cuồng làm tình ngay giữa phòng khách.

Đại não Miêu Miêu trống rỗng, cô bé trơ mắt nhìn anh Phong sạch sẽ, ấm áp của mình đang ôm một cô gái xa lạ.

Người trước kẻ sau, tư thế của cả hai hệt như một đôi chó cái và chó đực đang hung hăng giao cấu.

Hai bàn tay to rộng của Lâm Lập Phong chụp lấy bầu vú to của Liên Hân, cơ mông dùng toàn lực thúc về phía trước.

Cả hai người đều đang híp mắt tận hưởng cơn khoái cảm, đồng thời cổ họng cũng đang phát ra tiếng rên rỉ dâm loạn trầm mê.

Cặc bự vừa mới bóc tem nên tràn trề sức trẻ, quy đầu to như đầu nấm xâm nhập hoa tâm như mưa rền gió dữ, thân cặc hơi cong không ngừng đâm sâu vào điểm nhạy cảm trí mạng ở bên trong động mật.

Từng cú thúc cú rút cứ lặp lại như một vòng tuần hoàn khép kín kích mở chốt cửa chào đón cơn cực khoái ập đến.

Liên Hân bị tốc độ va chạm lên đến mười lần đâm vào rút ra trên mỗi giây làm cho toàn thân run bần bật, miệng nhỏ bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.

"A... ha! Lớn quá... cứng quá... a..."

"Chị còn dám cười em nữa không ạ? Cục cưng, chị nói thử xem, em làm chị có sướng nhiều không ạ?"

"Rất... rất biết làm, cặc bự của trai tân vừa to vừa mạnh..."

"A! Bót quá..." Tiếng rên rỉ của nam sinh vừa trầm thấp lại dễ nghe.

"Lồn dâm không khép lại được... muốn tè! Muốn tè!"

Miêu Miêu tựa như một pho tượng, cứ ngây ngốc đứng nhìn anh Phong đang đưa đẩy gậy thịt thô tráng vào sâu động mật của một cô gái khác như một cây gậy lấy mật đang cố vét sạch mật ngọt thơm ngon ở trong ra ngoài.

Trên thân dính đầy dâm dịch, môi lưỡi nóng bỏng quấn chặt lấy nhau, bên dưới lại không ngừng gắn kết.

Cậu giống như một cái máy đóng cọc chạy bằng cơm cứ điên cuồng, dũng mãnh thọc vào rút ra, tất cả mọi việc cậu làm chỉ để hầu hạ cho cô gái đó.

Miêu Miêu sắp phát điên rồi.

"A! Anh Phong, đừng mà!!!" Miêu Miêu hoảng loạn thét lên.

Trong phút chốc, Lâm Lập Phong khiếp sợ quay đầu lại, Liên Hân cũng bị tiếng hét dọa sợ đến nỗi lồn dâm co bóp mạnh, lồn mật phụt một bãi nước dâm tưới đẫm quy đầu của cậu.

Lâm Lập không kịp đề phòng, khoái cảm kích thích khi bị bắt gian tại trận đột ngột ập tới, bờ mông săn chắc run rẩy, tinh hoàn co rút một phen, ngay sau đó tinh dịch liên tục bắn đầy bụng nhỏ của Liên Hân.

Vì thế, Miêu Miêu lại được tận mắt chứng kiến cảnh tượng anh Phong yêu dấu của mình bắn tinh trong cơ thể cô gái khác.

"Cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào chị..." Liên Hân bụm mặt lại.

Mặt mày Lâm Lập Phong đen như đáy nồi, cậu nhanh chóng tóm lấy một cái khăn lông bao kín cơ thể Liên Hân lại, còn bản thân tùy tiện tròng quần vào. Sau đó, cậu kéo em ra sau để che chở.

Mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên mà cậu sử dụng giọng điệu vô cùng nghiêm túc để nói chuyện với người con gái ở trước mặt.

"Miêu Miêu, đừng quá đáng!"

Vẻ mặt Miêu Miêu nhăn nhó vì tam quan sụp đổ.

"Em quá đáng sao? Là em quá đáng à! Anh Phong, sao anh có thể làm ra loại chuyện xấu hổ như vậy?"

Lâm Lập Phong không thể hiểu được mà hỏi lại: "Như thế nào?"

"Em không cho phép anh bị người khác vấy bẩn, anh mau buông cô ta ra! Em không cho phép điều đó xảy ra!"

Miêu Miêu giống như con sư tử cái đang nổi cơn tam bành, muốn nhào qua cào rách mặt của cô gái kia.

Lâm Lập Phong lập tức giơ tay ngăn cản, cậu cúi đầu nhỏ giọng năn nỉ Liên Hân: "Rất xin lỗi, chị lên lầu trước được không ạ?"

Liên Hân trốn tránh ở sau lưng cũng đang cực kỳ buồn bực, chỉ hỏi: "Em có bạn gái rồi à?"

Lâm Lập Phong lập tức phủ nhận: "Không có! Nhà em với nhà cô ta chỉ qua lại xã giao mà thôi."

Miêu Miêu đau lòng muốn chết.

Liên Hân nghe thấy vậy, em xấu hổ xách quần áo rồi chạy lên lầu, bỏ lại Miêu Miêu đứng ở phía sau với ánh mắt căm hận đang nhìn theo vóc dáng mê người biến mất ở chỗ rẽ cầu thang.

Lâm Lập Phong xoay người lại, cậu bất đắc dĩ nói: "Miêu Miêu, chúng ta cần phải nói chuyện."

Rất nhanh sau đó, Liên Hân đã chỉnh tề trong một bộ quần áo kín cổng cao tường bước xuống lầu, chuẩn bị ra ngoài.

Lâm Lập Phong vừa thấy liền lập tức khẩn trương đứng dậy, cậu chạy tới ôm lấy Liên Hân, sợ em bỏ nhà ra đi.

"Chị muốn đi đâu vậy ạ?"

Liên Hân nhỏ giọng trả lời: "Không có việc gì, chị chỉ cảm giác lúc này mà ở lại đây thì hơi gượng gạo. Hai người cứ thoải mái trò chuyện với nhau, chị đi ra ngoài ăn chút gì đó rồi về nhà sau."

"Vâng ạ." Lâm Lập Phong ôm chặt Liên Hân, cậu quan sát vẻ mặt của em thật cẩn thận để xem có đang giận dỗi hay không, sau đó mới cúi đầu hôn chụt một cái lên đôi môi mềm, thấp giọng dỗ dành một câu.

"Chuyện này sẽ nhanh chóng được giải quyết ngay thôi ạ."

Sau khi ra khỏi nhà, Liên Hân đi lòng vòng xung quanh.

Thật ra, em cũng chẳng thấy đói, nhưng khi đi ngang qua quán ăn em bèn trông thấy tờ rơi tuyển dụng nhân viên dán ở trước cửa.

Liên Hân sững người một chút, nếu không thì xin làm nhân viên giao hàng cho quán ăn nhỉ?

Dù sao thì em cũng phải đổi một công việc mới, giao cơm cũng không cần giao tiếp với quá nhiều người, chỉ có mấy việc: mở cửa, đóng cửa, nhận đơn hàng và giao hàng.

Chưa kể cả ngày chạy đi giao cơm ở ngoài trời, phạm vi di chuyển lại rộng như vậy còn có thể giúp hệ thống tăng thêm cơ hội rà soát mục tiêu nữa, một công đôi chuyện.

Thật ra, ứng tuyển công việc rất đơn giản, nhưng công việc này lại yêu cầu phải có phiếu kiểm tra sức khoẻ và giấy chứng nhận của bác sĩ.

Liên Hân nhớ tới bảng báo cáo sức khỏe mà em đã lấy được ở văn phòng của Phong Khải Ninh.

Không biết bản thân có được tính là khoẻ mạnh hay không nữa?

Vì vậy, Liên Hân quyết định đi đến bệnh viện một chuyến để xin cấp giấy chứng nhận theo yêu cầu.

Liên Hân nhanh chóng tới nơi.

Em tiến đến bàn lễ tân hỏi thăm một chút về quy trình để lấy được giấy chứng nhận sức khoẻ lao động.

Lễ tân nói phải tìm bác sĩ phụ trách kiểm tra sức khoẻ cho em, hoặc là người thẩm định báo cáo lần trước.

Liên Hân lục tìm tin nhắn điện thoại, trong tin nhắn nhắc nhở có số điện thoại liên lạc của cả hai người.

Ban đầu, em gọi vào số của vị bác sĩ lần trước đã khám cho mình, nhưng chẳng có ai nghe máy.

Vì vậy, Liên Hân đành cắn răng lấy hết can đảm để gọi đến điện thoại bàn văn phòng của phó viện trưởng Tô Tử Tích.

Tô Tử Tích đang gọi video call với Phong Khải Ninh.

Y trông vẻ mặt nhăn nhó giống như tám ngày chưa hề chợp mắt của đối phương, lưng dựa vào ghế bành, không mặn không nhạt nói.

"Cậu muốn gặp bác sĩ tâm lý, tôi tìm được người giỏi nhất đưa đến thì cậu lại không chịu nói rõ ràng với người ta. Rốt cuộc là cậu muốn thế nào, hửm, tổng giám đốc Phong?"

Phong Khải Ninh bực bội day day ấn đường, phất tay.

"Bỏ đi, không việc gì."

Chuyện xấu hổ như vậy làm sao kể ra được đây?

Phải kể cho người xa lạ nghe Phong Khải Ninh anh muốn chịch lồn đến mức thần trí thất thường, chưa kể cái lồn dâm kia vừa mới bị anh chịch được có một lần mà đã bỏ việc chạy lấy lồn hay sao?

Vậy là có ý gì, chê bai anh không được hay sao?

Xin nghỉ việc, đổi số điện thoại, gọi đến chỗ thuê nhà thì chủ nhà trọ còn bảo em đã sớm dọn đi nơi khác.

Quả thật là cô gái này rất khá, thật sự rất khá.

Điện thoại bàn đột nhiên reo vang, Tô Tử Tích xua tay.

"Chờ cậu nghĩ cho thông suốt rồi nói, tôi làm việc đây."

Y chấm dứt cuộc gọi video call để nhận cuộc gọi.

"Xin chào." Liên Hân rụt rè lên tiếng.

"Chào cô. Tô Tử Tích xin nghe."

"À... tôi... tôi là người kiểm tra sức khoẻ."

Tô Tử Tích sửng sốt một chút, hỏi lại: "Hửm?"

"Không, không phải, tôi là người được kiểm tra sức khoẻ."

"Ừm?"

Liên Hân bắt đầu đổ mồ hôi hột, chứng sợ giao tiếp của em đúng là không có thuốc đặc trị mà, đặc biệt trở nên nghiêm trọng hơn trong lúc gọi điện thoại.

Tốn một ít cố gắng, rốt cuộc Liên Hân cũng đã nói năng tròn vành rõ chữ nguyên nhân bản thân gọi tới.

Thật ra, Tô Tử Tích vẫn còn khá ấn tượng về người này. Đây không phải chính là nhân viên mà lần trước Phong Khải Ninh nhờ y thẩm định sức khoẻ hay sao?

Tô Tử Tích bèn nhìn đồng hồ một cái.

"Cô đến đây đi, tôi có thể làm giấy chứng nhận sức khỏe cho cô."

Liên Hân đi vào văn phòng phó viện trưởng.

Bệnh viện tư nhân này vốn là bệnh viện cao cấp, đồ đạc trang trí cũng cực kỳ ưu nhã, tinh xảo. Tô Tử Tích ngồi trước máy tính, đang tập trung tìm tài liệu báo cáo sức khoẻ cho Liên Hân.

"Mời ngồi."

Liên Hân vừa mới đặt mông ngồi xuống, trong đầu liền văng vẳng âm thanh thông báo máy móc.

"Thông báo: Phát hiện nhân vật mục tiêu phù hợp với yêu cầu nguyên liệu mùi hương bậc 2.

Bảy tiếng sau, nước hoa bậc 1 sẽ hoàn tất công đoạn điều chế. Mời ký chủ dùng nước hoa bậc 1 lên người của nhân vật mục tiêu, sau đó thông qua việc giao hợp tối thiểu 30 phút để hoàn thành nhiệm vụ."

Liên Hân: "..." cạn cmn lời.

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Tô Tử Tích tùy tiện nhìn thoáng qua em, vừa lấy ra con dấu bệnh viện vừa lơ đãng hỏi.

"Tôi nhớ công việc của cô là nhân viên vệ sinh mà, sao bây giờ lại thành nhân viên giao hàng vậy?"

Liên Hân chăm chú ngắm nhìn sườn mặt tuấn mỹ ở trước mắt.

Lần trước chỉ mới thoáng lướt qua mỹ nam, chỉ cảm thấy y ngọc thụ lâm phong. Trong lần nghía trai ở cự ly gần này, em mới phát hiện ra Tô Tử Tích có một đôi mắt thật xinh đẹp.

Dưới đuôi mắt phải còn điểm xuyến thêm một nốt ruồi nho nhỏ.

Liên Hân dừng một lát, sau đó trả lời: "Nhảy việc."

Tô Tử Tích đưa một tờ giấy chứng nhận cho cô.

Liên Hân tiếp nhận, lại ngập ngừng hỏi: "Là như vầy, hình như hồ sơ kiểm tra sức khoẻ của tôi còn tặng kèm thêm một lần tái khám nữa, phải không?"

Tô Tử Tích gật đầu, lưng dựa vào ghế.

"Sao nào, cô có chỗ nào không thoải mái sao? Tôi có thể giúp cô sắp xếp một cuộc hẹn với bác sĩ."

Em mím môi, đôi mắt long lanh ngước lên nhìn thẳng vào y, em đột nhiên nhỏ giọng năn nỉ.

"Anh, có thể... đích thân kiểm tra sức khoẻ cho tôi được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro