#3
---
Trong căn hộ yên tĩnh, tiếng nước sôi từ ấm trà vang lên khe khẽ, hòa cùng âm thanh rả rích của cơn mưa bên ngoài. Cảnh Xuyên ngồi trên sofa, mắt không ngừng đảo quanh.
"Cậu không có gì để trang trí à? Nhà gì mà chẳng có chút dấu ấn cá nhân nào."
Anh nói bâng quơ, vừa lau tóc vừa liếc nhìn Tử Lâm trong bếp.
Cậu từ tốn rót trà vào hai chiếc cốc sứ, rồi mang chúng ra bàn. Cậu đặt một cốc trước mặt Anh, ánh mắt vẫn bình thản.
"Không cần thiết."
Anh khẽ cười nhỏ, cầm cốc trà lên, hơi nóng lan tỏa khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn.
"Cậu lạnh lùng thật đấy. Người như cậu chắc chẳng có bạn bè nhiều, đúng không?"
Cậu không đáp ngay. Cậu ngồi xuống chiếc ghế đối diện, cầm cốc trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Bạn bè không phải điều tôi cần."
Anh chớp mắt, hơi khựng lại. "Nghe... buồn nhỉ."
Cậu nhìn thẳng vào anh, ánh mắt sắc bén nhưng lại mang một chút trầm lắng.
"Tôi nghĩ, càng có ít người quan tâm, càng dễ sống."
Anh im lặng, cảm giác như bị nghẹn lời trước câu nói ấy. Nhưng anh nhanh chóng nở nụ cười, cố xua đi bầu không khí căng thẳng.
"Thế mà cậu vẫn cho tôi vào nhà đấy. Nghĩa là tôi cũng không tệ lắm, đúng không?"
Khóe môi cậu khẽ nhếch lên, nhưng chỉ thoáng qua trong chớp mắt.
"Có lẽ vậy? Không biết."
Căn phòng trở nên tĩnh lặng một lúc, chỉ còn lại âm thanh của những ngụm trà. Anh nghiêng đầu, nhìn cậu với ánh mắt tò mò.
"Tôi vẫn chưa biết tên cậu. Nói cho tôi biết được không? Chẳng lẽ để tôi gọi cậu là 'người lạnh lùng'?"
Cậu đặt cốc trà xuống bàn, đôi mắt thoáng chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ điềm tĩnh.
"Cố Tử Lâm."
Anh nhướng mày, nụ cười tinh nghịch nở trên môi.
"Tôi là Hạ Cảnh Xuyên. Vậy là chúng ta chính thức quen nhau rồi, Tử Lâm."
Cậh không trả lời, chỉ lặng lẽ gật đầu. Nhưng trong ánh mắt cậu, dường như có một tia sáng nhỏ lóe lên, phá vỡ màn đêm lạnh lẽo.
"Thấy chưa? Biết tên nhau rồi, nói chuyện cũng dễ hơn hẳn." Anh vừa cười vừa dựa lưng vào sofa, trông có vẻ thoải mái hơn nhiều.
Cậu đứng dậy, đi về phía giá sách. "Muộn rồi. Nếu anh muốn, tôi sẽ dọn một chỗ cho anh ngủ."
Anh nhìn theo bóng lưng cậu, nụ cười vẫn không biến mất.
"Cảm ơn... Một ngày nào đó, tôi sẽ biết thêm về câu chuyện của cậu."
Cậu dừng lại một chút, trả lời anh rồi tiếp tục bước đi.
"Có những chuyện không nên biết vẫn tốt hơn."
Bên ngoài, tiếng mưa vẫn rơi đều, như nhịp điệu nhẹ nhàng của một khúc ca.
Sau khi dọn dẹp xong một góc nhỏ với tấm chăn và gối dự phòng, cậu đứng nhìn anh một lúc rồi mới lên tiếng.
"Đây là chỗ của anh. Cố gắng đừng gây ồn."
"Cậu nghiêm túc quá rồi. Tôi đâu phải trẻ con."
Cậu chỉ gật đầu, định quay về phòng riêng thì anh bất ngờ lên tiếng.
"Tử Lâm này, cậu thường sống thế này à? Một mình, yên tĩnh, không có ai để nói chuyện?"
"Như vậy là đủ."
"Thật sao?"
Giọng anh có chút nghi hoặc.
"Người ta luôn cần ai đó để chia sẻ. Tôi không tin cậu thực sự thoải mái khi cứ mãi một mình như thế."
Cậu khẽ nhíu mày, quay lại nhìn thẳng vào anh.
"Anh nghĩ gì cũng được. Nhưng đừng áp đặt suy nghĩ của mình lên tôi."
Anh không trả lời ngay, chỉ nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng lên vẻ thích thú.
"Cậu khó gần thật đấy. Nhưng tôi thích kiểu người như cậu. Thú vị."
Cậu nhíu mày, nhưng không nói gì thêm, quay lưng đi về phòng.
"Nghe cứ như mấy câu truyện tổng tài bá đạo thế? Ngủ đi, đừng làm phiền tôi."
Anh nhìn theo bóng lưng cậu, nụ cười vẫn không tắt.
"Người gì mà lạnh lùng hết phần thiên hạ. Nhưng tôi nhất định sẽ làm anh mở lòng."
Căn phòng nhỏ nhanh chóng chìm vào yên tĩnh. Tiếng mưa vẫn rả rích bên ngoài, tựa như bài hát ru khẽ khàng trong đêm tối.
---
Sáng hôm sau
Ánh nắng yếu ớt lọt qua rèm cửa, hòa lẫn cùng tiếng mưa còn lác đác. Anh tỉnh dậy, hơi vươn vai rồi nhìn quanh. Căn hộ vẫn im ắng, nhưng hương thơm của cà phê nhẹ nhàng lan tỏa từ bếp.
Anh bước ra khỏi chỗ ngủ, nhìn thấy cậu đang ngồi cạnh cửa sổ, cầm trên tay một tách cà phê. Dáng người cao gầy, ánh mắt hướng về bầu trời xám xịt bên ngoài, trông như đang suy nghĩ gì đó rất sâu xa.
"Chào buổi sáng, Tử Lâm."
Anh lên tiếng, phá tan sự yên lặng.
Cậu quay lại, đôi mắt vẫn giữ nguyên vẻ lãnh đạm.
"Anh dậy rồi à? Có cà phê trên bàn."
Anh bước lại gần, cầm lấy tách cà phê còn nóng, khẽ nhấp một ngụm.
"Cậu luôn bắt đầu ngày mới thế này à? Một mình, với cà phê và bầu trời âm u?"
"Thế thì sao?"
Cậu trả lời ngắn gọn, ánh mắt lại hướng ra ngoài.
"Không sao cả."
Anh cười, kéo ghế ngồi xuống cạnh cậu.
"Chỉ là, tôi nghĩ một người như cậu chắc đã quen với việc không có ai bên cạnh."
Cậu không nói gì, nhưng đôi mắt hơi dao động.
Anh nhìn chăm chú, khẽ đặt tách cà phê xuống bàn.
"Nếu một ngày nào đó, tôi khiến cậu thay đổi suy nghĩ, cậu có cho mở lòng không?"
Cậu quay sang nhìn thẳng vào anh, đôi mắt sâu thẳm như muốn xuyên thấu tâm trí người đối diện. Nhưng thay vì trả lời, anh chỉ khẽ nhếch môi, cầm tách cà phê lên uống tiếp.
Cả hai ngồi đó, trong yên lặng. Nhưng lần này, yên lặng không còn là sự xa cách nữa.
---
mình đăng nốt chap 3 với chap 4 rồi drop, tại mình hơi nản ấ hihi
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro