17. Âm trầm

Gia chủ đích thân đi an ủi Tiểu lang quân bị kinh hách, Tiểu lang quân vốn dĩ vô sủng thực chất là người được Gia chủ để ý nhất. Những tin đồn xoay quanh về hắn và nó rất nhanh đã lan truyền khắp Hậu viện, thật ra thì việc Gia chủ lui đến chỗ của thiếp thất bình thường thì cũng không ai có ý kiến gì, nhưng đằng này, việc bất thường lại chính là Manjirou mới chỉ có năm tuổi, dù cho có khả ái mềm mại đến đâu thì cũng không thể nào hầu hạ người khác tử tế được.

Vậy nên việc này đã khiến cho rất nhiều trưởng lão khác có ý kiến. Có người còn nhịn không được mà mới sáng sớm đã đi đến chỗ của Gia chủ để so đo một phen.

"Gia chủ, người lui đến Hậu viện đúng là không có gì to tát, nhưng Tiểu lang quân vẫn còn quá nhỏ, người không nên gần gũi..."

Không để cho vị trưởng lão này kịp nói hết, Gia chủ liền đưa tay ra hiệu dừng lại rồi sắc bén nói.

"Ta cùng với gần gũi với Tiểu lang quân chính là để an ủi nỗi niềm nhớ nhà của cậu ấy, không phải là để làm những chuyện mà các ngươi đang suy nghĩ."

Nhưng trưởng lão kia nào dễ tin như vậy? Ông ta đặt tay lên đùi rồi rồi hơi siết lại, khuôn mặt cũng hơi trầm xuống lộ đầy vẻ lo ngại.

"Thế nhưng Gia chủ phải nhớ là, nhà Sano hiện tại đang có thế rất mạnh. Nếu như không phải Tiểu lang quân hiểu chuyện, ngây thơ lại đáng quý thì e là hai bên đều đang gặp nguy hiểm."

Gia chủ nghe trưởng lão kia càm ràm mãi thì mệt mỏi xoa xoa trán, cho người đuổi được ông ta đi rồi thì lại thấy một kẻ có dáng người cao nhòng ngả ngớn di vào.

"Ẩy? Gia chủ lại bị mắng nữa à?"

Gia chủ hờ hững nhìn kẻ tự mình ngồi xuống ghế mà không có sự cho phép của mình rồi liền im lặng uống một miếng trà. Cái tên này chỉ nghiêm túc được lúc làm nhiệm vụ thôi, chứ còn bình thường đều là bộ dáng cà lơ phất phơ, giọng điệu thì ngả ngớn và khó chịu đến mức khiến ai nghe cũng phải nhíu mày, hôm nay có thể rút thời gian quý báu của mình ra đây đúng là việc tày trời rồi. Hanma thấy Gia chủ không định để ý đến mình thì vắt chân rồi lấy đại một miếng bánh ngọt để bỏ vào miệng.

"Ông già nhà tao bảo là đi qua đây cản mày lui đến Tử Đằng Viên thường xuyên."

Gia chủ không những không để tâm còn đột ngột hỏi.

"Vậy nếu như là mày thì mày định làm gì?"

Hanma liếm vụn bánh trên khóe môi mình, hai mắt cũng nheo lại và trong đầu thì nhớ lại dáng vẻ hung dữ của đứa trẻ kia khi cả hai mới gặp mặt. Nhưng nếu Gia chủ này mà biết chuyện thì sẽ phiền lắm, Hanma nhún vai rồi chẹp miệng.

"Chịu, tao cũng đâu có nhiều thiếp thất giống mày? Một cô ả quản mình là đã đủ ồn ào rồi."

Gia chủ cũng đoán được là Hanma sẽ nói ra mấy lời kiểu vậy nên liền vừa làm việc vừa hờ hững bảo.

"Giao đồ tốt cho một đứa vô dụng thì lãng phí lắm. Để tao sử dụng vẫn là tốt hơn."

Hanma nghe với cùng Gia chủ làm điều có lợi mãi cũng thành quen rồi, gã ngáp một cái rồi cười khẩy. Nếu như Gia chủ đã quyết định như vậy thì gã ta cũng không buồn nhắc nhở nữa, dù sao ngồi ngoài để coi trò vui cũng không hẳn là quá tệ.

"Thế thì tao chúc mày thành công nhớ. Với lại, chừng nào thôi nôi đến thì mời tao qua uống rượu. Dù gì cũng phải xem thử dung mạo khiến cho Gia chủ điên đảo đến mức chống đối lời của các trưởng lão chứ."

Gia chủ thấy Hanma đã đi rồi thì lại tiếp tục làm việc của mình. Nếu như việc này đủ kích thích thì không lâu nữa hắn sẽ đạt được mục đích của mình rồi.

Ling phu nhân nghe xong nữ hầu báo cáo mọi chuyện thì liền bỏ sổ sách kế toán trong tay xuống, nhàm chán nghịch nghịch túi thơm đặt trên bàn rồi hờ hững hỏi.

"Vị kia thế nào rồi?"

Unmei, nữ hầu thân cận của nàng quỳ xuống, giúp nàng xoa bóp chân rồi đáp.

"Nàng ta rất im lặng, rất bất thường nhưng lại không thể tra được."

Ling phu nhân quấn lọn tua rua rồi lại đặt túi thơm lên bàn, trên khuôn mặt cũng không hề có bất kỳ sự biến động nào. Người kia sau vụ việc lần này có lẽ sẽ cố gắng che đậy hành vi của mình, nếu muốn biết kẻ đó muốn làm gì thì nàng e là phải hao tốn chút tâm sức đây.

Nhưng dù cho đối tượng bị nhắm đến là ai thì nàng chắc chắn cũng sẽ không bị ảnh hưởng đến. Ling phu nhân thầm nghĩ rồi quyết định đứng dậy.

"Đi, ta và ngươi đến thăm Lão phu nhân."

"Dạ."

Lão phu nhân dạo này có hơi khó tiếp cận, kể cả người đến thăm là Chủ mẫu thì cũng khó bước vào được phòng chính. Ling phu nhân cũng chỉ theo lễ tiết, lịch sự hỏi thăm người canh cửa rồi mới nhắm mắt, xoay người đi đến chỗ khác. Không ngờ là lại gặp Ngân phu nhân, Ito Hanako đang đi từ hướng ngược lại, nàng hơi khom người hành lễ rồi nhẹ nhàng hỏi.

"Ngân phu nhân lâu rồi không gặp, người vẫn khỏe chứ ạ?"

Ito Hanako hừ giọng không trả lời mà chỉ đi thẳng đến cửa lớn của Vạn Thọ Viên rồi nỉ non nói với người canh cửa.

"Nói với Lão phu nhân là con dâu của người có chuyện tốt muốn nói cho người biết.

Chuyện tốt? Ling phu nhân chau mày nhìn Ito Hanako đã đi vào trong Vạn Thọ Viên, Unmei cũng lo lắng thì thầm.

"Chủ nhân, hạ nhân thấy bất an quá."

Ling phu nhân cũng cảm thấy bất an vô cùng, nhưng vì không thể vào được Vạn Thọ Viên và cũng càng không có quyền nghe ngóng gì nên nàng cũng chỉ có thể bực bội rời đi.

Thế nhưng, Ling phu nhân lại không hề biết rằng, chính cái ngày định mệnh này đã bắt đầu cho một hố sâu hỗn loạn mà chính bản thân của nàng về sau khi nhớ lại cũng không khỏi rùng mình và kinh sợ.

Ling phu nhân lắc đầu để giũ bỏ suy nghĩ, nàng cùng Unmei sẽ đi đến Hạ Nguyệt Viên để thỉnh an Chủ mẫu lẫn xem qua thiếu gia nhỏ của nhà Kisaki nữa.

Vừa mới bước vào phòng uống trà của Hạ Nguyệt Viên, Ling phu nhân đã nghe thấy tiếng cười rộ của trẻ nhỏ cùng giọng điệu trẻ con, hào hứng của Chủ mẫu. Nàng im lặng tiến vào rồi khom người hành lễ.

"Thỉnh an Chủ mẫu."

Chủ mẫu mỉm cười nhìn nàng rồi liền giao con trai của mình cho vú nuôi chăm sóc. Ling phu nhân bước đến chỗ Chủ mẫu rồi nghe thấy nàng ta nói.

"Ta đang chán muốn chết đây này, may mà có em ghé qua đây chơi."

Ling phu nhân nhè nhẹ cười rồi nhìn thấy người hầu mới của Chủ mẫu, Ayame mang một bàn cờ vây ra rồi đặt trên mặt bàn. Đây chính là trò tiêu khiển chủ yếu giữa hai người các nàng vậy nên Ling phu nhân cũng rất tự nhiên mà cùng Chủ mẫu chơi cờ.

"Gia chủ hiện tại đang lựa chọn danh vị cho em, ta đều đã thấy qua hết, hầu hết đều là những cái tên rất đẹp và hay."

Chủ mẫu nói trong khi hai ngón tay thì đang mân mê viên cờ màu trắng. Ling phu nhân cũng đặt viên cờ xuống rồi mỉm cười nói.

"Nếu là do Gia chủ chọn thì em tin rằng đó sẽ là một cái tên hay."

Chủ mẫu cũng cười nhẹ rồi nói.

"Gia chủ chọn tên đương nhiên là sẽ đẹp. Chỉ có điều, là không đủ quý giá mà thôi."

Cạch.

Tiếng viên cờ được đặt xuống mặt bàn cờ thật trong trẻo và dễ nghe. Ling phu nhân nhìn Chủ mẫu đầy thắc mắc, chỉ thấy nàng ta cười nhẹ rồi đưa tay vào hộp cờ.

"Gia chủ của chúng ta, không chỉ đang phân vân chọn danh cho em mà còn là đang lựa trước danh vị cho Tiểu lang quân của chúng ta đây."

"Không phải là quá sớm sao? Dù gì cậu ta cũng chỉ mới có năm tuổi, lại chẳng thể sinh con hay làm gì giúp ích cho Gia chủ cả. Muốn trở thành Phu nhân, e là sẽ khó lắm."

Chủ mẫu nhàn nhạt cười rồi nhỏ giọng bảo.

"Ta đã thấy cái tên đó rồi. Gia chủ kỳ vọng vào cậu ta vô cùng."

Ling phu nhân tò mò nhìn Chủ mẫu rồi nghe nàng ta nhẹ nhàng nói.

"Thục. Gia chủ muốn lấy chữ Thục mang hàm ý trong trẻo, dịu dàng, hiểu chuyện."

Chủ mẫu tuy rằng mỉm cười rất là ôn hòa và dễ chịu nhưng trong lòng e là đã không khỏi có chút mất tự nhiên. Tuy nói rằng Gia chủ không định sủng Sano Manjirou nhưng ở Hậu viện này, những thiếp thất có danh chỉ có thể là Phu nhân mà thôi, điều đó có nghĩa là cậu ta sớm muộn gì cũng sẽ được thăng lên làm Phu nhân, mà thật ra thì cũng chẳng có gì là bất ngờ cả, hiện giờ Sano Manjirou cũng đã được hưởng đãi ngộ là ở riêng một Viên mà không cần phải chung đụng hay là nể mặt ai đấy thôi, quả nhiên là vô cùng xem trọng và để tâm.

Mà Ling phu nhân phía đối diện thì mặt mũi đã sớm cứng đờ rồi, nàng nhìn bàn cờ mà trong lòng không khỏi cảm thấy có hơi chưa xót.

Ngân phu nhân ngoại trừ được hiểu là bạc ra thì nó còn có thể được hiểu theo rất nhiều ý xấu, chứng tỏ là Gia chủ không hề yêu thích gì Ito Hanako. Nhưng Sano Manjirou, không chỉ được đích thân Gia chủ lựa chọn chữ "Thục" mang hàm ý tốt đẹp, thể hiện sự kỳ vọng cùng sự sủng nịch trong tương lai xa ra thì việc nó một mình độc bá Tử Đằng Viên thôi cũng là một điều rất khiến người khác phải đố kỵ rồi.

Chỉ là Ling phu nhân vẫn không mong là mình và Manjirou sẽ xé rách da mặt với nhau bằng cách này. Đứa nhỏ kia quá mức thuần khiết cũng như dịu dàng, nàng thật sự có chút không muốn nghi kị nó. Nhưng Chủ mẫu lẫn các nữ nhân khác đều đang vô cùng đề phòng nó, nàng không thể làm theo ý của mình được.

Ling cười đầy gượng gạo rồi rút tay về.

"Thiếp thân chịu thua rồi."

Chủ mẫu lo lắng nhìn Ling phu nhân, nàng cũng đứng lên rồi lễ phép nói.

"Thiếp thân còn nhớ là trong Viên có việc cần phải làm, mong Chủ mẫu đừng trách móc ạ."

Chủ mẫu tiếc nuối nhìn ván cờ dở dang trên bàn rồi sau đó liền thở dài rồi nhẹ nhàng an ủi.

"Em đừng có buồn, Gia chủ không phải là người hồ đồ như vậy đâu."

Ling phu nhân rũ mắt rồi xoay người rời đi. Chủ mẫu im lặng nhìn bàn cờ rồi thở ra một hơi.

Không biết là Ling Mei này sẽ tung ra đòn gì đây.
~•~

Nói hoa mỹ thế thôi chứ chữ Thục mà tui muốn lấy là thục cùi chỏ :)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro