Chap 4: Xem mắt.


Chương 4: Xem mắt.

Anh ta mỉm cười: "Người lần trước chính là tôi!"...



===========

Sự chú ý của nhà hàng Good Luck đều tập trung ở gia đình nọ.

Đúng là " một nhà ba người", vô cùng hạnh phúc, vô cùng ấm áp.

Vị phu nhân kia mặc váy dài đến ống chân, cả người đều tản ra khí chất quý phái.

Vị đại gia kia tuy đã gần 50 nhưng không hề mất đi vẻ phong độ cùng thành đạt.

Vị công tử đi sau có thể gọi là "tuyệt sắc giai nhân", xinh đẹp không kể xiết!

Cậu mặc sơmi trắng . Mái tóc nâu vàng vuốt keo. Khuôn mặt nhỏ nhắn động lòng người. Da trắng nõn, một chút tì vết cũng không có. Hai má phúng phính làm người ta muốn tiến đến véo một cái. Đôi môi anh đào đỏ mọng khẽ mở ra.

Nhìn cậu như thiên sứ giáng trần, cả người bao phủ ánh hào quang. Dường như toàn bộ tinh hoa trên vũ trụ đều tập trung vò người con trai này.

Cả 3 người bước lên lầu. Yang phu nhân dừng lại trước cửa phòng VIP số 5, tao nhã mở cửa.

Yoseob do dự đứng ngoài, ra hiệu bảo 2 người vào trước. Sau đó cậu lấy chiếc khăn tay màu đen, quấn quanh đầu, che mắt lại.

Yoseob hít thở sâu, đi và trong phòng...

Coi như hiến máu nhân tạo lần cuối vậy!

............

Căn phòng vô cùng rộng, trang trí theo phong cách phương Tây. Đèn chùm màu vàng chiếu xuống, tạo nên một không gian sang trọng của giới thượng lưu.

Yoseob không nhìn thấy đường, mò mẫm từng bước đi vào. Sau cùng đụng trúng vào một khuôn ngực to lớn. Mùi hoa oải hương truyền thẳng vào mũi cậu. Đúng là mùi cậu thích a~

3 giây sau, cậu cười "haha":

"Umma à ~ Chúng ta về. Lần này nhát định là không được!"

Yang phu nhân tao nhã uống trà:

" Tại sao không được?"

Yoseob chưa cởi khăn ra, ngửa đầu lên trời:

" Tất nhiên là vì con bị phụt máu rồi! Haha..."

" Máu đâu?" Bà vui vẻ nhìn cậu.

Mặt cậu lập tức đen thui, hoảng hốt cởi khăn ra:

" Máu đâu?" cậu quệt tay qua mũi, thấy không có gì thì há mồm " Tại sao lại không có?" Cậu và anh ta còn đứng gần nhau như vậy...

Yoseob ngẩng mặt lên. Một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt cậu. Chính là người hôm trước!

Anh ta cũng nhìn cậu, mặt đỏ bừng, vai rung rung. Quả là đang nhịn cười rất khổ sở.

Thấy sự hoảng hốt trong mắt cậu thì cười:

" Lần trước chính là tôi..."

Cậu gật đầu lịch sự. Cùng một con người sao có thể thay đổi chóng mặt như vậy?

Anh ta hôm đó rõ ràng là lạnh như tảng băng. Hôm nay lại ấm áp ang theo vài phần lười biếng. Hơn nữa, tại sao hôm đó cậu phụt máu, mà hôm nay lại không sao?...

" Tiểu Yang à, không cần bàn cãi gì nữa..."

Yang phu nhân tự nhiên nói, sau đó bắt đầu bàn chuyện cưới hỏi với "thông gia"

==================

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro