Chương 15
Chương 15. Cạn nước, cắt điện.
Bên ngoài lần thứ hai vang lên tiếng bước chân của tang thi, mùi thối rữa mục nát truyền vào bếp, cổ họng tang thi phát ra từng tiếng thở dốc ô ô mang theo niêm dịch sền sệt rơi xuống tí tách, làm cho ngươi nào nghe cũng phải nổi da gà.
Lâm An khẽ cắn răng đứng lên, vươn mình một cái liền leo ra ngoài ống thông gió, ngay lúc rơi xuống cánh tay thực sự không cử động được, cậu xoay ngang, trực tiếp ném tới trên mặt đất.
Chỉ nghe một tiếng vang trầm thấp, Lâm An quang vinh rơi xuống đất, cả người thành thật nằm trên mặt đất, xương cốt toàn thân đều kêu gào vì đau đớn.
Đáng chết!
Cậu rủa thầm một tiếng, thân thể miễn cưỡng ngồi xuống, dựa vào tường hẻm.
Cách nhau một bước tường của quán cơm nhỏ, tang thi cứng ngắc nện bước cùng chen chúc tiến lên để lộ tiếng quạt truyền ra rõ rang. Tinh thần lực hao hết cùng với cơ thể đau nhức, một khắc khi rơi xuống, bả vai cùng đùi phá lệ đau đớn, cậu không cần xem cũng biết là sưng lên đi.
Tinh thần lực xác thực rất hữu dụng khi đúng thời điểm, mấu chốt là khi dùng xong thì hố cha.
Chủ yếu là nó còn mang theo quà tặng, tại thời điểm cần thiết thì có thể phụ tăng các ngũ giác, tăng cường cơ thể khiến cho người ta đặc biệt kinh hỉ. Nhưng khi dùng xong liền xong đời, không chỉ món quàn lớn bị thu hời tạm thời, còn tặng cho ngươi tứ chi đại não đau nhức, muốn chán ghét như thế nào liền chán ghét như vậy.
Lâm An đau xót nhìn cánh tay không nhấc lên nổi, trong lòng mơ hồ hối hận không nên đánh giá cao quá mức tinh thần lực của bản thân.
Cũng may thu hoạc vẫn là phong phú, té lộn mèo một cái cũng không ngã chết.
Tóm lấy tang thi trên đất, không nhìn da thịt mục nát, thanh niên sắc mặt như thường, chuẩn xác cắt ra lấy từng viên tinh hạch, thích ứng cánh tay ngắn ngủi tê dại, động tác càng ngàng càng thành thục.
Sau đó đến tột cùng làm sao kéo thân thể đau nhức xuyên qua tang thi di động ở tiểu khu, Lâm An hoàn toàn không nhớ được.
Cậu dùng ký ức cuối cùng, duy chỉ nhớ được hình ảnh mình an toàn về sào huyệt, rồi ngã xuống đống chăn mềm mại kia.
Toàn thân buông lỏng vùi trong ổ chăn ngủ cả ngày, tận thế thì sao, cũng không thể nào so đo với cái việc sảng khoái đến tột cùng này.
Chờ đến lúc cậu tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau. Theo thói quat cử động tay chân cứng ngắc một chút, sau khi hoàn toàn tỉnh táo, toàn thân Lâm An đã không còn đau nhức, đại não cũng khôi phục lại minh mẫn.
Là một dị năng giả cấp hai, tinh thần lực dùng hết trong vòng tám tiếng sẽ khôi phục, dị năng giả cấp một thì kém một chút, bọn họ cần ròng rã hai mươi bốn tiếng.
Đêm qua thu hoạch khá dồi dào, Lâm An đắc ý đi vào phòng tắm.... Thở dài một hơi nhẹ nhõm, mang lại quần, cánh tay vươn ra bấm nút xả nước buồn cầu, bên trong chỉ truyền đến hai tiếng sùng sục sùng sục của máy nước, phía dưới cũng chảy ra chút gỉ sắt cùng nước bẩn tích lại, khiến người nhìn vào mà buồn nôn.
Lâm An nhíu nhíu mày, tạm thời dùng thùng nước màu đỏ bên cạnh máy giặt xử lý, sau đó đưa tay kéo kéo dây đèn phòng rửa tay, đèn không sáng lên.
Vẻ mặt cậu có chút khó coi.
Cậu không nhớ rõ đời trước sau tận thế một ngày liền cắt điện nước, lại rõ ràng là lúc lâu sau mới cắt.
Khởi đầu tuy rằng tang thi có tướng mạo khủng bộ, thế nhưng tang thi cấp một không tính là lợi hại, rất nhiều người trốn trong nhà cũng may mắn tránh thoát. Lúc này mọi người tuy rằng sợ hãi, dựa vào lương thực sót lại trong nhà, nóng lòng chờ cứu viện, cũng có thể miễn cưỡng được mấy ngày.
Nhưng mà cho đến khi điện nước đột nhiên bị cắt, tất cả người sống sót mới cảm thấy nguy hiểm.
Một người không có đồ ăn có thể sống mười bốn ngày, nhưng thiếu nước chỉ có thể sống ba ngày.
Mặc dù có người tâm tư linh hoạt, đã sớm chứa một chút nước lọc, cũng bị cản bởi lượng nước có hạn, miễn cưỡng cũng chỉ có thể vượt qua hai ba ngày.
Quân đội cùng chính phủ chậm chạp không đến cứu viện, thức ăn nước uống ngày càng giảm bớt, nguy cơ sinh tồn càng tăng cao, người sống sót ở thành thị trên đầu bao phủ một tầng bóng tối dày đặc.
Sinh tồn lần nữa nhường lại cho những người may mắn, mặc dù tang thi có nguy hiểm, cũng phải cắn răng rời nhờ đi tìm thức ăn nước uống, chống đỡ đến được chừng nào hay chừng ấy.
Lúc này, vật tư càng lúc càng thiếu, mà nói có thì sẽ có người tranh chấp.
Tranh đoạt vật tư, thế nên các đoàn thể nhỏ sẽ dần dần hiện lên, mãi đến tận khi dị năng giả xuất hiện, toàn thể xã hội nhân loại đã trở nên ngày càng hỗn loạn.
Lúc này, con người sẽ kéo xuống áo khoác văn minh, dựa vào sức mạnh nguyên thủy mà tranh đoạt tài nguyên sinh tồn, dục vọng cùng thú tính không chút nào kiêng kị, khi đó, tận thế mới chân chính xảy ra...
Mà cắt nước cắt điện, chính là mở ra bức màn cuối cùng của tận thế chân chính.
Cẩm Thị là ngày này chính giờ sang trái phải dừng, trước tiên cắt điện sau đó cạn nước, hai cái không sai biệt lắm một trước một sau.
Kỳ thực tại đêm đó, các công ty thủ điện đã đình chỉ vận chuyển, nhân viên trực đếm đó không phải biến thành tang thi cũng là chết thảm dưới răng nhanh sắc nhọn, những người còn lại chạy chay, chạy được liền chạy, ai còn có tâm tư làm việc, mạng nhỏ cần được bảo vệ.
Thượng tầng công ty còn không cần phải nói, hai ngày hỗn loạn đầu tiên thì mấy người này không còn thấy tăm hơi tin tức, không biết là vội vàng thoát thân hay là đồng dạng không may mắn thoát khỏi nạn.
Hai ngày này Cẩm Thị mặc dù có thể cung cấp điện nước bình thường, là dựa vào nhà xưởng tự động, là hệ thống khẩn cấp.
Bình thường trong thành phố sẽ có lúc gặp trục trặc mà cạn nước cúp điện, hệ thống này sẽ tự động khởi động, cung cấp nước điện cho thị dân bình thường sinh hoạt.
Thiết bị khẩn cấp như vậ theo Hoa quốc quy định thì mỗi thành phố đều có. Bất quá lượng cũng có hạn, chỉ có thể làm khẩn cấp, không thể duy trì thời gian quá dài.
Từ tận thế cho đến bây giờ ròng ra ba ngày, điện nước Cẩm Thị chính thức tiêu hao không còn.
Từ lúc này, Cẩm Thị thậm chí cả Hoa quốc những người may mắn sống sót, tang thi bắt đầu lai vãng khắp nơi, vật tư hiếm thấy, điện nước không còn.
So với Lâm An ngủ vù vù đến tận buổi chiều, hai ngày nay cư dân ở bên trong Lý Ngư Đường sợ hãi cùng lo lắn, đối với chuyện điện nước bị cắt liền vô cùng kinh hoàng.
Lầu sáu phòng số mười hai, bác gái lần thứ hai kiểm tra nước ở nhà mình, nhận ra bên trong tràn đầy nước uống, lão thái thái thấy vậy, buồn rầu hòa hoãn đôi chút.
Những người già ở đây, đối với công nghệ hiện đại không sành sõi cho lắm, tắt nước cúp điện họ tường trải qua, những hộ gia đình có kinh nghiệm sẽ phòng trước cái thùng đựng nước, thường xuyên múc nước dự sẵn.
Sáng nay đột nhiên tắt nước liền dọa Tiền bác gái nhảy dựng một cái, muốn là bình thường thì không sao, bây giờ bên ngoài đâu đâu cũng là loại quái vật ăn thịt người, đem bọ họ vòng vòng ở trong nhà cả ngày, muốn đi ra ngoài mua chút nước cũng không được.
Người mà thiếu nước, không mấy ngày còn không chết khát đi?!
Lão thái thái đã là một bó tuổi, mèo già hóa cáo, lại có chút tâm nhãn, bà suy nghĩ vợ chồng Lý gia lầu dưới ước chừng không có thói quen tồn trữ nước.
Người phụ nữ Lý Thụy Diễm kia lập dị cực kì, chợ thực phẩm đều ngại bẩn không đi, mỗi ngày đều đi siêu thị, nói không chùng trong nhà còn không có cái thùng nước khó coi ảnh hưởng mỹ quan này.
"Hừ, cho các ngươi ngày nào cũng lấy lỗ mũi xem người khác, bây giờ trong nhà cái gì cũng không có, còn không đến nhà khác mà xin xỏ."
Tối hôm qua Tiền thái thái liền ra giá cao bán cho Lý Vĩ một túi khoai lang khoai tây nhỏ ở chợ thực phẩm mua đã vài ngày, lão thái thái cả đời hẹp hòi rất thích chiếm tiện nghi, đối với việc này phi thường đắc ý.
Bất quá hôm nay bà quyết định phải đem thùng nước của chính mình che đậy cho tốt, mặc dù cho bà năm trăm một ngàn cũng không bán, ai biết được đến khi nào có nước lại, khi nào thì người ta mới cứu người, đây chính là thùng nước bảo mệnh.
Nghĩ tới đây, Tiền thái thái liền có chút hối hận, hôm qua bán đi mấy đồ ăn kia, không biết chính phủ chậm chạp đến như vậy, lương thực tồn trữ nhà họ cũng không biết chống đỡ được bao lâu.
"Mẹ, cơm còn chưa xong sao?" Con trai độc nhất của Tiền thái thái Tiền Quân cau mày, hơi không kiên nhẫn tiến vào nhà bếp, hai ngày nay mẹ của hắn chỉ làm hai bữa cơm mỗi ngày, lượng còn thiếu, làm cho bụng hắn liên tiếp kêu ục ục.
"Ai. Không biết chính phủ khi nào mới phái người đến, đồ ăn cũng chúng ta chống đỡ không được bao lâu." Bà đưa cho con trai một chén cơm tẻ, liền lấy một khối khoai lang nóng lên lại vội vàng ăn: "Con nhanh chóng ăn đi, mẹ lát nữa sẽ làm bánh màn thầu bánh bột mì dự sẵn, may là khí gas không đứt, nếu không cũng không biết phải làm thế nào."
"Điện không có, tủ lạnh cũng sẽ không có biện pháp sử dụng, chưng nhiều như vậy còn không hỏng."
"Này là mùa thu, không nhanh như vậy, có thể để như vậy năm sáu ngày. Con đừng quan tâm, mau ăn đi."
Tiền Quân cúi đầu không lên tiếng, nhanh chóng ăn cớm.
Kỳ thực ngày hôm qua Lý Vĩ lúc mau thức ăn, có đề cập với hắn cùng nhau đi siêu thị phụ cần tìm vật tư, lúc đó hắn không đáp ứng, trong lòng cũng không nghĩ tới việc cần thiết phải đi làm như vậy.
Bên ngoài đều là quái vật ăn thịt người, kẻ ngu si mới chạy ra đưa mạng.
Mẹ hắn từ trước đến giờ yêu thích tồn trữ thức ăn, hắn hôm qua tính toán một chút, gạo và mì nhà mình có thể ăn chừng mười ngày, khi đó chính phủ đã sớm đến cứu bọn họ, hà tất gì phải vội vã liều mạng chạy đi siêu thị?
Lại nói siêu thị là của người ta mở, hiện tại chạy đi lấy đồ vật, việc này lão bản truy cứu tới, vậy còn không phải là trộm cắp sao?
So vưới hàng xóm xung quanh, Lý gia tình hình lúc này không tốt chút nào.
Đúng như phỏng đoán của Tiền thái thái, Lý Thụy Diểm không có thói quen tích trữ nước.
Nhà bọn họ đều uống nước bình, uống xong lại gọi điện cho công ty phái người đưa nước đến, hoàn toàn không vì tắt nước mà lo lắng, đến mức áo quần giặt bên ngoài, cơm cũng ra ngoài ăn, vì vậy nước trong nhà bọn họ không tạo nên ảnh hưởng gì lớn.
Buổi trưa, Lý Thụy Diễm muốn làm cơm nên mở vòi khóa nước liền trợn tròn mắt, dĩ nhiên một giọt nước đều không có!
Một nhà ba người miễn cưỡng dùng nước uống rồi nấu cơm, sau khi ăn xong nữ nhân dụ dỗ nữ nhi không ra ngoài chơi, cũng không thể ăn cơm ngon, ở nhà đữa bỡn một hồi đến khi nó ngủ.
Thấy con gái mình cau mày ngủ, nàng mới sắc mặt khôn tốt mà ra hỏi phòng.
Bên trong phòng khách, hiếm thấy Lý Vĩ ở nhà mà hút thuốc, lúc này đang ngồi trên ghế salon yên lặng phun ra nuốt vào, thần sắc buồn rầu.
"A Vĩ...." Lý Thụy Diễm ngồi xuống bên cạnh hắn, muốn nói lại thôi.
"Con ngủ rồi?"
Nam nhân ôm vợ mình vỗ vỗ vai, an ủi: "Ngồi xuống trước đã, em cũng đừng quá lo lắng, chúng ta dùng máy lọc nước uống, cũng có thể chống đỡ mấy ngày, đêm nay ta lại lên lầu hỏi một chút, phí chút tiền hỏi họ mua một ít."
"Cũng chỉ có thể làm như vậy, ăn uống, chúng ta tình nguyện lấy ra nhiều một chút, mua về một số còn có cái mà an tâm. Con gái hai ngày nay không ăn được gì ngon." Lý Thụy Diễm thở dài, thực sự không nghĩ ra biện pháp gì tốt, chỉ có thể gật gật đầu đáp lại.
Từ tận đáy lòng, nàng thật sự muốn chồng mình như thằng nhóc Lâm An lầu dưới, cứ như vậy đi ra ngoài tìm chút vật tư, bất quá kết hôn đã lâu, nàng hiểu rõ người đàn ông này, nhát gan sợ phiền phức, đảm đương không được gì nhiều, không phải vạn bất đắc dĩ, làm cho hắn cảm thấy bên ngoài nguy hiểm như vậy, muốn hắn xuất môn cơ hồ là chuyện không thể.
Huống hồ lúc này mình và con gái còn phải dựa vào hắn, Lý Vĩ xảy ra chuyện gì, nhà bọn họ coi như xong.
"Anh nói, chính phủ sẽ cứu chúng ta sao?" Dựa sát vào lồng ngực trượng phu, ba ngày qua một mực sống trong sợ hãy cùng lo lắng, Lý Thụy Diễm nhỏ giọng hỏi thắc mắc trong lòng mình.
Lý Vĩ hít một hơi thuốc, nhíu mày buồn bực nói: "Chớ suy nghĩ lung tung, không bao lâu cũng sẽ có người đến cứu chúng ta. Chúng ta lấy thuế nuôi quân đội, thời điểm này không xuất lực thì còn muốn lúc nào, anh đoán chưng những quái vật kia có thể bị vi khuẩn xâm nhập, nếu không phải cái phòng thí nghiệm nào đó không đóng kín cửa làm lan truyền bệnh, thì trong thời gian ngắn cũng có người đem chúng nó thanh trừ hết."
"Hy vọng là vậy." Lý Thụy Diễm cổ họng mang theo tiếng khóc nói: "Chờ việc này qua, dù sao chăng nữa chúng ta cũng về nhà đi, vì cái khoản bồi thường mà phải ở cá tiểu khu rách nát này! Nếu như ở nhà cũ, những quái vật kia chỗ nào leo lên được mười mấy tầng? Nghĩ tới ngoài cửa lúc nào cũng có chúng nó, cả đêm lo lăng sợ hãi ngủ không yên ổn.
"Không có chuyện gì, rất nhanh sẽ qua, còn có anh ở đây, đừng sợ."
"May mà anh còn có mai mẹ con em bên cạnh, không biết bố mẹ bọn họ như thế nào, nhiều ngày như vậy, cũng không có tin tức gì."
"Ai, chờ một chút, bên ngoài tốt hơn rồi, để ta nghĩ cách."
Đêm đó, Lý Vĩ nhân lúc trời tối người yên, lần thứ hai gõ cửa Tiền thái thái, bất quá lần này mặc dù hắn đến trước của cố ý mang đi không ít tiền, trên mặt cũng cười cười lấy lòng mấy phần, cũng không thể lấy từ lão thái thái một giọt nước.
Chẳng những không có nước, đối phương lại càng không khách khí dứt khoát nói cho hắn biết, lương thực cũng sẽ không bán cho hắn, nếu như không có chuyện gì thì đừng tiếp tục gõ cửa.
"Không có, không có, hiện tại thức ăn ở nhà ai cũng đều quý giá, nhà chúng ta cũng không đủ ăn, lần trước bán cho ngươi là vì lão thái thái ta nhìn hàng xóm mềm lòng, một lần thì được, lần thứ thì quên đi."
Từ trên đó thất bại tan tác quay về phòng, Lý Vĩ ngồi ở phòng khách cả đêm, hút hết cả gói thuốc cuối cùng, ngày thứ hai đôi mắt nhiễm đầy tơ máu nói với vợ, hắn muốn ra ngoài tìm đồ ăn.
Dãy hành lang kia vẫn còn có xác chết quái vật mục nát, mấy ngày nay nằm đó có chút uất ức khí phách nam nhân trong hắn, hắn nghĩ, mấy quái vật kia cũng khôn lợi hại như tưởng tượng.
Không phải chỉ cần giết một cái sao? Còn có tiểu tử họ Lâm kia, bình thường nhìn không nổi bật, lúc này.....
"A Vĩ, anh không được đi, bên ngoài nhiều nguy hiểm!"
Mặc dù là trong ngày tường ghét bỏ chồng mình vô dụng, đến thời điểm như này mà nữ nhân vẫn đỏ mắt kéo tay đối phương không đồng ý.
Đồ ăn trong nhà bọn họ còn có thể chống đỡ them mấy ngày, nói không chừng liền chống đến lúc người cứu viện đến.
Muốn cho Lý Vĩ mạo hiểm đi ra ngoài rồi xảy ra chuyện, trong nhà không có đàn ông, để lại hai mẹ con nàng ở chỗ quái vật khắp nơi này, hai người thật sự không còn đường sống!
Lý Vĩ cầm tay của vợ, chủ ý trong lòng đã quyết, "Không cần nói nữa, tình huống này thì nhà của chúng ta chống đỡ được bao lâu? Con gái tuổi còn nhỏ không nhịn được đói bụng, chúng ta nếu như đói bụng mấy ngày, thể lực chạy cũng không có. Lần này nếu như thức ăn cùng nước tới tay, chúng ta một nhà ba người bất kể là yên phận trốn trong nhà chờ cứu viện hay là chạy ra ngoài Cẩm Thị, đều có thể có chút niềm tin."
"Nhưng em sợ..." Lý Thụy Diễm âm thanh nghẹn ngào.
"Không sao, Diễm a, những ngày qua em thấy đấy, tiểu tử dưới lầu kia mỗi ngày đều đi ra ngoài cũng không xảy ra chuyện gì, ta không thể yếu kém hơn hơn được, không đánh được thì đợi lát nữa đi ra ngoài gọi thêm ít người, trên lầu có vài gia đình không xảy ra chuyện gì, lát nữa anh đi tìm bọn họ cùng đi ra ngoài!"
Lý Thụy Diễm thấy hắn nói như vậy, suy nghĩ một chút rốt cuộc buông tay.
Đừng nói nếu như bé gái nhà nàng mỗi bữa chịu đói, kể cả bản thân nàng cũng bởi vì chuyện này mà ăn ít, ban đêm đói bụng đến hoảng hốt, nếu cứ tiếp tục như vậy, nhà bọn họ sẽ không có lối thoát!
Lý Vĩ nói đúng, kêu thêm mấy người đồng hành chưa chắc sẽ nguy hiểm, nếu như có thể kêu thêm hai người dưới lầu thì càng có bảo đảm.
Không riêng gì cá nhân Lâm An thân thủ không tệ,còn có một nam nhân khác vừa chuyển vào, nàng luôn cảm thấy người nam nhân này nhất định không đơn giản, xem ánh mắt thì tuyệt đối không phải người bình thường.
"Vậy anh ra ngoài gọi thêm người." Lý Vĩ ăn xong bữa ăn do vợ đặc biệt chuẩn bị, cũng coi như bữa sáng phong phú, cảm thấy tinh thần khá hơn một chút, lau vết mỡ trên miệng rồi khoác thêm áo chuẩn bị ra ngoài.
Lý Thụy Diễm nhanh chóng từ trên ghế salong đứng lên chạy đến huyền quan dặn dò: "Nhớ mang theo hai người dưới lầu, nhất là mấy địa phương nguy hiểm."
"Yên tâm đi, anh đi đây."
"Mọi chuyển phải cẩn thận, dù không tìm được đồ ăn anh cũng phải an toàn trở về."
"Được, anh sẽ không có chuyện gì, em nhanh vào nhà đi, đợi lát nữa con tỉnh mà còn ồn ào, nói cho con biết baba sẽ tìm đồ ăn ngon cho nó."
".... Một đường cẩn thận."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro