Chương 18

Chương 18. Tiện đường

Buổi chiều cùng ngày, Lý Vĩ một đường chiến thắng trở về.

So với lúc đi, tinh thần của ba người biến hóa rõ ràng, đặc biệt là Lý Vĩ, lúc trước giữa hai lông mày là bộ dáng nhu nhược, lúc này là dương dương tự đắc cùng với lạnh lùng trong ánh mắt.

Nói một cách đơn giản, chính là không có cảm xúc gì đặc biệt.

Tang thi đều là người trở thành bộ dạng như vậy, nhừng người may mắn còn sống sót lúc này đang còn luống cuống tay chân, sợ rằng mình sau này mang tội danh giết người.

Dù sao cũng không ai biết quái vật có thể chữa khỏi hay không, vạn nhất chữa lành thì sao đây.

Nhưng mà trong đó lại có một phần nhỏ những người —— phần lớn là thường ngày không có chút bản lĩnh đàn ông, bởi vì các loại nguyên nhân mà động thủ giết những quái vật nửa đồng bào kia, trong lòng đột nhiên cảm nhận được có thể khống chế cả cuộc đời, lập tức có cảm giác mình là người cao cao tại thượng.

Lý Vĩ đương nhiên là một người như thế.

Hắn làm sao không biết có bao nhiêu gia đình trốn sau rèm cửa sổ nhìn bọ họ, liền chạy bộ trước anh em nhà họ Cao, vung cái dao cắt thịt lợn không biết tìm ở đâu, một cái giơ tay chém xuống tang thi nghe tiếng đi đến.

Trong lúc nhất thời, phảng phất cảm nhận được bốn phương tám hướng tập trung đến mấy ánh mắt kính phục, ước ao, sợ hãi...

Trong lòng hắn rất là đắc ý, nâng lên lồng ngực gầy gò, cười gằn một tiếng, cùng anh em nhà họ Cao lên tiếng chào hỏi, ba người đồng thời cầm lấy bọc lớn gạo và mì cùng thùng đựng nước lên lầu.

Tại thềm xi măng tầng một, ba người có cố ý ho khan hai tiếng, dậm chân, chỉ lo là không có người nghe thấy, rồi đi lên phía trên

Buồn cười.

Lâm An ở trong phòng nghe được rõ ràng, làm sao không hiểu được tâm tư của đối phương, trong lòng không khỏi buồn cười, nhưng thật ra chẳng thèm để ý đến bọn họ.

Nằm ở trên giường trái phải chẳng có chuyện gì, đầu óc cậu lại xa xôi đi dạo đến xe nhà Lý Vĩ —— xe gia dụng mười mấy vạn, tính năng giống nhau, khung xe quá thấp, bình thường lái một chút vẫn được, gấp rút lên đường liền có chút phí sức.

Nhưng dù sao người ta cũng có xe, dùng trong mấy ngày tận thế cũng không chút phí sức, điểm tác dụng cũng rõ ràng hơn.

Cậu không phải không nghĩ tới cũng đi kiếm chiếc xe, trên đường bộ có không ít xe không chủ, nhưng không dễ cho cam, những chiếc xe kia không phải giam tang thi lại chính là chướng ngại, làm không đúng không chừng đem đường chắn đi.

Mặc dù từ trên đường tìm một chiếc là thích hợp, lái ra cũng không dễ dàng, vẫn là vấn đề đó, đường bị chặn lại.

Xe dừng ở trước sau tiểu khu, trước tiên không nói là có chủ, không có chìa khóa liền toi công, cậu cũng phải là giống như thần nhân trong phim ảnh, gắn kết mấy sợi dây lại là có thể lái đi. Nếu như làm được, nguyên chủ tìm đến chính là phiền phức.

Chịu thiệt tất nhiên là không, còn dây dưa không trả? (Câu này mình không chắc có đúng hay không, nguyên văn là: 认是不认, 还是不还) Coi như hiện tại thế đạo rối loạn, Lâm An cũng không thể ban ngày ban mặt đi làm cái chuyện thất đức ăn cướp đồ của người khác.

Huống hồ cậu đối với kĩ thuật lái xe của chính mình không yên lòng, cậu không vì một ngàn đồng liền nhanh đi học lái xe, miễn cùng với đồng sợ làm trong Tửu Điếm học qua mấy lần, học chính là qua loa, mở được nhưng không dám lái, người ta cũng không dám để cậu lái trên đường lớn.

So với người khác có thể sống hai đời, đời trước tại tận thế luyện thành kĩ năng lái xe một phen. Đáng tiếc Lâm An không phải là người bình thường, đầu lĩnh đoàn dị năng đề phòng cậu, sợ rằng cái kho di động là cậu mở xe chạy, vẫn cứ không cho cậu lái qua một lần.

Có lúc duyên phận đến, mặc kệ ngươi có muốn hay không, lão thiên gia đều sẽ an bài cho ngươi.

Chính là lúc Lâm An không biết kiếm ở đâu một chiếc xe, trong lòng có mấy điểm phiền muộn, Hoắc tiên sinh phòng số hai bên cạnh không biết từ đâu lấy được một chiếc Land Rover, di chuyển đến dưới lầu phòng số sáu. Xuống xe đóng cửa, nam nhân rất có khí vị thành thục duy trì nét mặt cứng nhắc, theo thói quen bày ra bộ dáng nghiêm túc, đối với kính xe dính vết máu nhắm mắt làm ngơ, mắt nhìn thẳng ôm lấy ba thùng nước khoáng lớn tiến vào hàng hiên.

Không quan tâm tới mấy chuyện xung quanh, ngoài mặt nam nhân vẫn bày ra bộ dáng giả vờ chính đáng.

Buổi tới, Lâm An nghỉ ngơi tốt, ăn cơm tốt rồi mang theo dao bầu xuất môn, vừa ra đến cửa liền gặp Hoắc Thành.

Đối phương thấy hắn, gương mặt tuấn tú vẫn là một bộ dáng nghiêm túc, môi mỏng khẽ nhếch lên càng thêm sắc bén, đàng hoàng hỏi thăm một câu.

"Đi ra ngoài?"

"A, đúng vậy, anh cũng đi ra ngoài?" Lâm An thoáng không được tự nhiên, cười đáp trả.

Nhớ tới chuyện lúc trước, trong lòng có chút không dễ chịu, nhưng dù sao chuyện kia cũng chính là hiểu lầm, không thể để ở trong lòng.

Nguyên nhân chân chính làm cho cậu đứng tại chỗ không biết làm như thế nào, cậu sinh ra đã là một tiểu hỗn hỗn, xuất môn liền kéo bè kéo lũ đánh nhau, bị cảnh sát tóm gọn, có một cảm giác thần kì khó có thể giải thích được, đi cũng không được, đứng cũng không xong.

Nam nhân trước mắt này mang theo uy nghiêm áp bức không thể che giấu được, lúc đầu vừa mưới nhìn thấy, có thể khiến người khác cảm giác như là sĩ quan cảnh sát hoặc quân nhân, nhưng tỉ mỉ suy nghĩ lại có chút không giống.

Hai người trên người tràn ngập chính khí, Lâm An từ trên người Hoắc Thành trên cười nhìn không ra, vả lại Hoắc Thành có thể làm cho cậu một loại trực giác "Người này rất khó để dây vào".

Loại trực giác này tại đời trước cậu ngẫu nhiên cảm nhận được ở lão đại căn cứ Thủ Kinh, từng có mấy lần, tương tự là nguy hiểm, lại cùng với nam nhân trước mắt thì không giống nhau lắm, nhưng cụ thể cũng không thể nói rõ ràng.

Bình thường mà nói, người trước mặt dù cười tủm tỉm, trên thực tế vẫn là có ý định cho người khác cảm thấy uy nghiêm từ mình, Lâm An chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, liền biết tốt nhất mình nên tránh xa ra. Người cứng nhắc trời sinh liền mang ngiêm túc trên mặt, không thích nói chuyện không thường cười, ở chúng không tốt, trên thực tế không càm ra cái gì cố ý nguy hại đáng sợ.

Ít nhất Lâm An nhìn thấy đối phương không sinh ra tâm tư muốn tránh xa một chút.

"Hừm, đi ra ngoài." Hoắc Thành gật gật đầu trả lời một tiếng, đi trước Lâm An hai bước, đột nhiên nghĩ đến cái gì dừng lại, quay đầu hỏi cậu: "Đi chỗ nào, tôi mang cậu đi."

Ngữ khí bình thàn, xem như là trên đường lái xe bình thường gặp người quen biết, tiện tay dừng xe cho đối phương đi nhờ một đoạn. Mà ở tận thế, đi nhờ xe là chuyện khó khăn nhất, cực ít người không hỏi chỗ cần đến, không muốn lãng phí xăng mang theo một người mà bản thân không quen biết.

Mặc dù là lời nói khách khí với cậu, Lâm An cũng cảm thấy Hoắc Thành người này không tệ.

Lâm An đối với Hoắc Thành ấn tượng trong nháy mắt khá hơn một chút, cười cười cự tuyệt: "Không cần, tôi đi siêu thị tìm một chút thức ăn."

Người ta khách khí, cậu cũng không thể không có ánh mắt mà coi là thật

Huống hồ hai người không nhất định tiện đường.

Siêu thị cách không xa, nhưng Lý Vĩ cùng hai người khác đi đến gần mười phút lái xe, âm thanh lớn hấp dẫn tang thi không nói, còn lãng phí xăng.

Hoắc Thành cũng không có khách khí như cậu nghĩ nghe xong liền quay người rời đi, mà đứng tại chỗ suy nghĩ hai giây, bỗng nhiên nhìn hắn nói: "Lên xe đi, tiện đường."

Lâm An: ... Đúng lúc vậy sao, lừa người khác chứ gì?

Nhưng đầu óc cậu chuyển một vòng, cũng không nghĩ ra nam nhân trước mắt lừa cậu cái gì. (lừa sắc, lừa tình J)) ).

Sau đó, Lâm An vẫn lên xe. Người ta đã nói như vậy, cậu cũng không tiện không lên.

Trên đời chính là có một loại người như Lâm An vậy, ngoài mặt lợi hại, kì thực đánh đấm rất tốt.

Người khác không có hảo ý yêu cầu cậu có thể để mặt một chút mặt mũi, miệng cùng dao dường như dứt khoát từ chối. Một khi xác dịnh được là lòng mang hảo ý, lập tức mềm nhũn ra, cũng không từ chối, liền trong lòng cảm kính nhớ đem tình trả lại cho người ta.

Người như thế trời sinh tính tình không khéo đưa đẩy, khi không vui gặp người nói người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, khắp nơi một bộ xu nịnh, lại dựa vào tâm tình của bản thân mà sống, vĩnh viễn không cần lo lắng bọn họ làm chuyện gì sau lưng.

Chán ghét trực tiếp hiện lên mặt, không giữ lại mà đi nói xấu sau lưng.

Hoắc Thành đôi mắt sắc bén, gặp mấy lần có thể đem người trong lòng thăm dò.

Tính cách của Lâm An như vậy, trước đây hắn chưa từng gặp phải, bên cạnh hắn đều là tinh anh, có cao hứng hay không, chỉ cần không muốn, thì người ngoài cũng không nhìn ra được. Hoắc Thành cũng là người như vậy, oanh năm bày ra một vẻ nghiêm túc, chính là một lớp tự vệ, hắn không muốn, ai cũng nhìn ra tâm tư trên mặt hắn.

Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nhưng cũng không biểu thị bọn họ sẽ thích đồng loại.

Trong đầu xẹt qua thanh niên đang ngồi chỗ ghế phó, chừng hai mười tuổi trong mắt hắn xem như là bán hài tử, động tác nhỏ cũng ấu trĩ đáng yêu. Thời điểm lúng túng đôi mắt không được tự nhiên nhìn xuống, một bộ dạng vừa chột dạ vừa đáng thương, lúc không vui ánh mắt lập tức trừng lên, bên trong như đốt mấy ngọn lửa nhỏ, thời điểm mềm mại, lửa kia liền hóa thành một vũng nước ấm.... Người khác không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Tiểu thanh niên ngồi ghế phó lái hiển nhiên không biết nam nhân lái xe bên cạnh suy nghĩ về chính mình.

Lúc này, cậu khá là hưng phấn ngồi lên, cả đời đều không có ngồi trên Land Rover kể cả ghế phó lái, tại hoàn cảnh này đã áp chế hưng phấn nhưng thanh niên hoạt bát không thể dấu được hết.

Cậu không dâu vết giật giật cái mông, ánh mắt óng ánh, trong lòng cảm thán xe tốt chính là xe tốt một phen, liền dựa vào ghế thư thái như vậy, da cũng là da tự nhiên. Xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn Hoắc Thành, nói thầm trong lòng, cũng không biết anh ta lấy xe này ở đâu ra, bất quá không liên quan đến cậu là được rồi.

Hoắc Thành bình thản lại thâm trầm nhìn qua kính chiếu hậu, trùng hợp đụng phải ánh mắt của Lâm An.

Lâm An nhất thời lúng túng, lập tức sắc mặt bình thường mà dời tầm mắt, bình tĩnh nhìn về phía trước, giống như là đang ngồi yên tĩnh trên xe. Nhưng cậu lại không hề biết ngón út tay phải khẽ gõ gõ trên đùi, biển thị vẻ mặt bình tĩnh kia cũng không có thích hợp.

Xuyên qua kính chiếu hậu tầm mắt hắn nhanh chóng chuyển từ khuôn mặt như vô sự của thanh niên, rồi nhìn đến ngón út đang nhích tới nhích lui, khẳng định chắc là do di truyền, người tuy cao cao gầy gầy, bàn tay con trai lại hiếm thấy, ngón tay hơi ngắn, hình dáng ngược lại đẹp đẽ, trắng nõn mượt mà chút thịt, bàn tay nếu như khép lại, liễn giữa ngón tay không có khe hở.

Lúc nắm đến chắc cũng là mềm mại, vô cùng có cảm giác.

Ánh mắt nhìn cặp tay kia hai giây, lại quay đầu về phía trước nhìn đường. Lâm An bị ánh mắt đánh giá nhìn chằm chằm mà không dễ chịu, một khắc không động liền khó chịu, đầu óc vòng tới vòng lui, cuối cùng cho ra kết luận, cảm thấy được Hoắc Thành cố ý làm cho cậu phát hiện, suy nghĩ ánh mắt này ám chỉ cậu cái gì?

Ám chỉ cái gì nhỉ?

Lần này là "Tiện đường", đối phương có thể lại đi đường khác, nhưng lại cố ý đi cùng cậu, đây chính là lấy lòng rõ ràng.

Cậu có cái giá trị tốt gì để đối phương lấy lòng nhỉ?

Không gian không thể bại lô, còn sót lại chính là cậu là người địa phương Cẩm Thị, quen thuộc đường đi, thân thủ không tệ, quang minh chính trực không có ý nghĩ hại người, lúc trước cũng rõ ràng không biểu hiện ra lòng trách nhiệm, ý muốn làm thánh nhân cứu người.

Nói tóm lại, Lâm An tự nhận cậu là một đối tượng đáng để kết đội ở tận thế.

Cho nên Hoắc Thành lúc này quan sắt cậu là muốn cùng làm một tổ đội lâm thời, cùng nhau hành động, hoặc là cậu suy nghĩ nhiều rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro