Chương 19

Chương 19. Kho trang bị.

Hoa Quốc từ trước đến nay luôn coi trọng canh gách an toàn, dựa theo quy định tương quan, toàn cuộc cũng có hơn một nghìn kho trang bị của cánh sát to to nhỏ nhỏ vị trí đều không giống nhau, chỉ có nhân viên nội bộ mới biết rõ.

Nửa đường, Hoắc Thành hỏi cậu lúc này có kế hoạch gì không, Lâm An có chút choáng váng —— có thể có kế hoạch gì, đến đồn cảnh sát giết tang thi lấy đồ vật chứ.

Hoắc Thành động tác lái xe ngừng lại một chút, trầm mặc một hồi mới nói: "Đợi lát nữa theo tôi, vị trí kho trang bị khó tìm."

Lâm An:.. Còn có kho trang bi, không phải như trong phim ảnh súng a đạn a đều đặt ở thùng chứa đồ trong quầy sao?

Hoắc Thành: "Cậu xem cái bộ phim đó từ đâu vậy?"

Trong lòng than thở lắc đầu, ngu ngốc, trong phim ảnh mọi thứ đều tin, nếu như không có hắn đi theo, vật nhỏ một mình đến cục công an khắp nơi tìm không thấy, nên làm sao bây giờ.

Lâm An đỏ mặt: "..."

Cậu cảm thấy sợ hãi khi chính mình còn không biết mà còn đem lời nói ra, trong lúc nhất thời toàn bộ mặt nóng lên, cảm giác mình đặc biệt mất mặt.

Đặc biệt là ở trước mặt nam nhân này mất mặt, làm cậu cảm thấy càng ngày càng biệt nữu, vốn đã đắc chí cảm giác mình không sai, Hoắc Thành nhìn là người rất mạnh lôi kéo cậu.

Kết quả.... Nguyên lai cậu chính là tiểu dân đen, người ta chở cậu đi cũng chỉ vì lòng tốt, chỗ nào nghĩ người ta suy nghĩ vặn vẹo.

Trong lòng thầm mắng mình: Lâm An a Lâm An, ngươi có thể hay không tự biết mình một chút, không có cái không gian thì ai sẽ để ý đến ngươi, thân thủ tốt thì sao, cõi đời này còn rất nhiều người thân thủ tốt hơn ngươi nhiều, hay cho ngươi tự suy nghĩ lung tung, hay cho ngươi tự cho là hài lòng!

Hoắc Thành xuyên qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn, thấy Lâm An cúi đầu biểu tình uể oải, nguyên bản ánh mắt sáng lóng lánh đều ảm đạm xuống, mới phá lệ mở miệng dỗ một câu: "Không sao đâu,vị trí kho trang bị đối với người ngoài là bí mặt, cậu không biết cũng là chuyện bình thường."

Lâm An không phải người không thấu hiểu sự đời, trong lòng cậu phiền muộn một hồi, nghe Hoắc Thành nói, cũng mở miệng: "Tôi biết, là tôi nên như vậy, may mà lần này đi theo anh, nếu không đến lúc đó tôi cũng không biết phải làm thế nào."

Lần này thật là, dựa theo Hoắc Thành giải thích, quốc gia yêu cầu bảo mật đồ vật, mặc dù là cục công an bình thường nhiều người lui tới, cũng chưa chắc có thể biết rõ vị trí kho trang bị, càng không cần phải nói cậu là người trừ đi đến làm chứng minh thư một lần, liền không có lần nào đi vào.

Lâm An bình thường cà lơ phất phơ cùng mấy lưu manh giống nhau, trên thực tế từ trước cậu ngoại trừ đọc sách không tốt, xong trung học cơ sở bỏ học, cũng không phải làm chuyện xấu.

Lúc đó trong nhà còn có dì này, cậu mặc dù muốn cũng không thể khiến dì nãi lo lắng được.

Cậu cảm thấy lần này phải thật lòng cảm tạ Hoắc Thành, không có đối phương, chờ đến lúc đến bên trong không tìm thấy cái gì, vạn nhất bị tang thi vây quanh, chạy cũng không được!

Dùng dư quang không hề có một tiếng động liếc mắt nhìn nam nhân đang lái xe nghiêm túc, trong lòng thở dài, khóe miệng nhếch lên —— lần này coi như cậu nợ anh ta một ân tình, phải nghĩ biện pháp tìm cơ hội trả lại mới được, bằng không cậu lúc nào cũng thấy bối rối.

Hoắc Thành nghĩ cũng không ra thanh niên ngồi bên cạnh trong lòng quuyết định hồi báo ân tình của mình, hắn vốn cũng dự định đi cục công an tìm một vòng, tiện thể mang theo Lâm An là theo ý muốn, muốn đi liền đi.

Bánh xe ma sát mặt sàn xi măng tạo âm thanh trong đêm yên tĩnh hết sức rõ ràng, xe việt dã màu đen to con đứng vũng vàng ở tổng cục công an Cẩm Thị trên nền đất trống.

Mấy con tang thi phụ cận nghe được động tĩnh liền loạng choạng đi tới, xuyên qua đèn xe còn thấy chúng nó mang cảnh phục.

"Xuống xe đi, chú ý an toàn." Hoắc Thành nhắc nhở Lâm An một tiếng, liền mở cửa nhảy xuống xe, đối mặt với tang thi gần đó biểu tình không hề biến hóa, bước nhanh xông lên trước.

"Anh cũng vậy."

Lâm An theo sát phía sau, nắm chặt dao bầu trong tay mở cửa xe đem tang thi tiếp cận cửa sổ giết chết.

Bất kể cho dù là cảnh sát tốt quân nhân tốt, khi còn sống bảo vệ người dân, biến thành tang thi cũng chỉ là một xác chết di động, không có ý thức, là một lũ ăn thịt người.

Đối phó với tang thi, bất luận lúc trước họ là ai, giờ khắc này đều không thể nương tay, nếu không là chính mình bị ăn thịt.

Hoắc Thành dùng dư quang liếc nhìn bên cạnh, động tác lưu loát quyết đoán của thanh niên, khóe miệng không nhịn được nhếch lên một cái. Rìu cứu hỏa bị mài đến sắc bén dưới ánh trăng lóe lên một tia hàn quang, liền chém xuống một cái đầu như đậu hủ, lăn tròn trên nền đất.

Sống ở tận thế năm năm, mặc dù thể lực hiện tại không tính là tốt, Lâm An lại có tố chất tâm lý cứng rắn. Cậu không hề khúc mắc mà vung dao bầu lên, tính toán khí lực, tận lực dùng góc độ ít hao sức nhất dứt khoát chém đứt cổ, giơ tay chém xuống, cường độ không đều, nhưng đồng dạng thẳng thắng dứt khoát.

Quen biết cùng hợp tác không lâu, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng ít, lại trong ánh mắt có thể hiểu ra, không cần bận tâm đến đối phương, chỉ cần an toàn giải quyết tang thi bên người, hành động lúc này cực kì thông thuận.

Một đầu lâu tang thi cuộn tròn rơi xuống trên mặt đất, Lâm An đột nhiên sinh ra ý nghĩ "Có đồng bọn như Hoắc Thành, kỳ thực cũng rất tốt."

Trầm mặc bình tĩnh, thực lực mạnh, chỉ hai điểm này, tại tận thế đều rất khó gặp được.

Chờ một chút... Lâm An ở trong lòng nói thầm. Cậu vẫn cố kỵ không gian của mình, không muốn trước khi đại thể dị năng giả thức tỉnh bại lộ bí mật không gian.

Chỉ mới gặp người ta mấy lần, không đủ để cậu mạo hiểm bại lộ bản thân, mặc dù tại mấy lần ở chung ngắn ngủi có thể thấy được Hoắc Thành người này thật sự vô cùng không sai, chính mình lại thiếu nợ đối phương một ân tình.

Vẫn là chờ một chút....

"Đi thôi."Hoắc Thành vẫy vẫy vết bẩn trên rìu cứu hỏa, khom lưng dỡ xuống khóa cảm ứng trên thi thể tang thi dân cảnh, liếc nhìn Lâm An một cái, đi vào cửa lớn cục công an.

Mặc dù hắn thích đàn ông, có thể đem người phù hợp tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của bản thân cho rằng đối phương cần được bảo vệ, lúc nào cũng phải bảo hộ dưới cánh chim, cũng không phải là một loại tôn trọng.

Lâm An đương nhiên cũng không biết người trước mắt là thích đàn ông, liềm cảm thấy Hoắc Thành ở chung rất tốt, thời điểm hợp tác nên hợp tác, không cần phí lời, làm gì cũng có hiểu ngầm. Hợp tác xong cũng cấp cho đối phương đầy đủ không gian tự do, không cần một bước đi đều dính vào nhau,

Song phương thời điểm muốn làm gì cũng thuận tiện.

Lâm An đi theo cách đối phường chừng năm sáu mét, dựa vào ánh trăng chiếu xuống mà quan sát toàn bộ đại sảnh cục công an, đại sãnh không tính là rộng rãi, ánh sáng chiếu xuống làm hiện rõ mấy vết máu, vết tính ngổn ngang, hiển nhiên phân biệt không ra là xuất phát từ chỗ nào.

Lâm An bất động thanh sắc, đem bản đồ hướng dẫn đường hầm khẩn cấp cùng cầu thang hành lang nhớ từng ký hiệu trong lòng, tính toán vạn nhất gặp sự cố thì nên chạy như thế nào.

Lại nhìn về phía Hoắc Thành quen đường đi xuyên qua cửa khu tiếp đón, một lưỡi búa giết chết tang thi bị vây ở bục tiếp đón, cậu cất bước đuổi tới, đi ngang qua tang thi mang cảnh phục, ánh mắt quét ngang qua chùm chìa khóa bên hông xác chết, suy nghĩ một chút vẫn là kéo xuống.

Xuyên qua khu phá án đi đến hành lang, chỉ thấy Hoắc Thành đứng trước cửa cảm ứng chờ cậu, thấy liền nói: "Chưa có chìa khóa."

"Đây." Lâm An đem chìa khóa đưa tới, dùng động tác cho tay vào ba lô, trong không gian lấy ra hai cái đèn pin, đưa cho Hoắc Thành mộ cái, tựa tiếu phi tiếu mà hỏi: "Làm sao anh biết toi sẽ lấy chìa khóa?"

Hoắc Thành: "Cậu sẽ." Thận trọng, cùng với thông minh.

Lâm An nhíu mày, nói: "Cố ý đúng không? Tôi cũng không đến nỗi, làm không được cái khác mà còn không thể giết tang thi." Cậu chưa bao giờ là người tụ ti mù quáng.

Cậu cũng không tin Hoắc Thành giết tang thi lại không nhìn thấy chuỗi chìa khóa.

Người này tâm tư kín đáo tỉ mỉ, chỉ sợ rằng lúc nãy mình nhớ đến chuyện khi nãy, suy nghĩ lung tung cảm giác mình không có tác dụng, mới cố ý làm ra động tác nhỏ như thế.

Hoắc Thành tiếp nhận đèn pin kẹp trên cánh tay, cầm chìa khóa không lên tiếng. Dùng chìa khóa cảm ứng đưa lên máy dò quét một chút, đinh một tiếng cửa liền mở.

Hắn cũng không chỉ vào điểm ấy mà thõa man Lâm An, chỉ muốn nói cho cậu biết, ngoại trừ chuyện không biết đường trong cục công an, cậu còn có thể làm rất nhiều chuyện khác, nhưu là cái đèn pin cầm tay, rất hữu dụng.

Nói tới nói lui đối phương cũng là tốt bụng, Lâm An thoải mới trừng Hoắc Thành nở nụ cười, trước tiên đẩy cửa đi vào dựa vào ánh sáng đèn pin quét một vòng khu phá án cảnh sát vô duyên lui tới, cảm thán —— bố cục cũng rất giống trong phim chứ bộ.

Hai người cần phải vui mừng Cẩm Thị là nơi trọng yếu, chính phủ phân phối có một thiết bị phát điện khẩn cấp, bằng không mặc dù có chìa khóa trong tay, cửa cảm ứng làm bằng vật liệu đặc thù cũng đừng hòng dễ dàng đi vào.

Khu phá án bởi vì có cửa cảm ứng cách ly, cùng bên ngoài không liên qua, chỉ có bốn con tang thi cảnh sát bị nhốt bên trong. Tang thi vốn là đang xử lý một cái xác chết mục nát ở cửa, theo cửa mở ra, mùi vị thức ăn mới mẻ tràn vào, chúng nó lập tức đứng lên, ôi ôi hướng hai người đi tới.

Bên trong tối đen, theo ánh sáng đèn pin lung lay một chút, một tang thi mặc đồng phục cảnh sát đã ở trước mắt. Lâm An không chút hoang mang, nghiên người dẫn nó vào bên trong, một đao giải quyết rồi bước nhanh đến bên người Hoắc Thành, đối phương cũng giải quyết một con, hai người không hề lên tiếng, từng người bật đèn pin rọi sáng, đem hai con còn lại giết chết.

"Đã không còn đi?" Lâm An lắc đèn pin tìm một vòng.

"Không còn, theo sát tôi."

Hoắc Thành dường như đối với nơi này hết sức quen thuộc, ánh sáng chiếu xuống bảng cảnh báo "Chưa qua cho phép, cấm đi vào", mang theo Lâm An đi qua phòng khẩu cung, phòng thăm hỏi, cửa đóng chặt thỉnh thoảng truyền đến va chạm nặng nề, cùng với âm thanh ôi ôi đặc biệt, hiển nhiên là phía bên trong còn có thứ khác.

Không phải là thứ đó, còn có thể là cái gì.

Bất quá nếu đồ chơi kia bị khóa không ra được, hai người cũng không quản việc không đâu.

Cuối lầu một lên cầu thang lầu hai vẫn là một cửa cảm ứng, vẫn là dùng chìa khóa ban nãy quét, cửa theo tiếng mở ra, hai người liếc mắt nhìn nhau, một trước một sau đi đến kho trang bị lầu hai.

Kho trang bị trước tự nhiên còn có trách nhiệm, tổng cục cảnh sát vận may không tốt lắm, cùng nhau di tới, ở chỗ này dường như đã xảy ra dị biến. Đương nhiên, cũng có thể chạy ra ngoài tránh thoát một kiếp.

Cửa kho trang bị đóng chặt, có thể suy đoán là đi ra ngoài không nhiều, quan chức so với người dân bình thường càng mẫn cảm, phát hiện tình thế không ổn, tất nhiên đầu tiên sẽ "đến thăm" kho trang bị cục cảnh sát.

Này đó với chính mình cũng không có quan hệ.

Lâm An thuận lợi giải quyết tang thi canh giữ sau quầy, liều mạng hướng đến hai người ôi ôi, từ bên hông thi thể kéo xuống chùm chìa khóa ném cho Hoắc Thành, "Đây."

Làm như cậu là người ăn cắp chìa khóa chuyên nghiệp.

Hoắc Thành vẫn cứ khư khư im lặng không lên tiếng, đi tới đem cửa lớn kho trang bị mở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro