Chương 2

Chương 02: Lâm Phú Quý

Đáng tiếc, Lâm An không nghe theo hắn từ đầu.

Cậu trời sinh không có đầu óc thiên phú học tập, mặc dù bà đã nguyện ý cung cấp cậu, nhưng vẫn là tốt nghiệp trung học liền bỏ. Từ mười lăm tuổi bỏ học, lăn lộn trong xã hội, thế sự gì cũng đã thấy qua. Lúc này, Lâm Phú Quý mở miệng đòi căn nhà này lại không biết xấu hổ ?

Nếu như ở kiếp trước, Lâm An cười lạnh một tiếng, điện thoại cho đám anh em đến nhà xưởng nơi Lâm Phú Quý làm việc, quấy rối mấy sạp bán hoa quả rồi rời đi. Cũng không có làm gì, chỉ cầm gậy chờ người ra, liền nhìn chòng chọc vào người nhà Lâm Phú Quý.

Không đánh người, tuy đập ít đồ, nói chút lời đe dọa hung ác, đều chỉ là dọa, cảnh sát đến cũng không có biện phát, dù sao cũng không có đánh người ? Nhiều nhất là nhốt mấy ngày, giáo huấn một chút liền thả ra.

Thả ra còn đỡ, Lâm An còn đến nhà Lâm Phú Quý!

Lần này, đám người Lâm Phú Quý sợ mất mật. Người nhà Lâm Phú Quý chỉ là dân bình thường trong xã hội, mỗi lần ra khỏi nhà là một lần không yên.

Cuối cùng Lâm An tự mình đến nhà Lâm Phú Quý —— đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng hắn đến nhà cha đẻ.

Đi tới cậu cũng không làm gì nhiều, một cước đạp cửa nhà Lâm Phú Quý, ngay ở trước hàng xóm thích xem náo nhiệt mà mắng ——

"Lâm Phú Quý, các ngươi còn làm phiền lão tử, cẩn thận lão tử chặt tay Lâm Bân, không tin thì thử xem, ta —— Lâm An chân trần không sợ mang giày *"

*Chân trần không sợ mang giày: Ý chỉ những người tay trắng, không sợ mất cái gì nữa.

Lâm Bân, con trai Lâm Phú Quý, cùng ba hắn giống nhau, đều là oắt con vô dụng, trốn ở phòng không dám chân chính gặp mặt Lâm An —— anh trai cùng cha khác mẹ.

Mẹ của hắn ngược lại là người đàn bà chua ngoa, thấy cậu liền điên cuồng chửi bới. Thấy tay Lâm An rút ra dao đồ điệp, liền ngậm miệng.

Chồng của mụ nói không sai, con trai của người vợ trước chính là một tên lưu manh. Thời đại này, lưu manh ai mà dám chọc.

Lâm An nói vài lời hung ác, phi một cái, cười lạnh rời đi.

Mơ tưởng đến nhà của cậu ? Lâm Phú Quý có mà ăn gan hùm.

Bất quá tình huống đã thay đổi, một tháng nữa tận thế đến, phòng này lưu lại cũng chả có ích lợi gì. Bây giờ Lâm An thiếu nhất không phải là phòng ở mà là tiền!

Thật là muốn cái gì thì cái đó đến, xem đi, ba ba thân yêu của cậu không phải đem tiền đến sao.

"Có việc ?" Lâm An đứng ở cưa, phi phi tiếu tiếu cười hỏi.

Lâm Phú Quý cười nói: "Ha, con nói cái gì thế ? Con là con trai của ba, không có chuyện gì thì ba không thể đến thăm con một chút sao."

Lâm Phú Quý thật ra không muốn đến gây chuyện với con trai lớn của hắn, lần trước đám côn đồ cầm gậy thép tới quấy rối, chính là dọa sợ cả nhà hắn. Bất quá mỗi ngày tiểu nhi tử mình sủng từ nhỏ đến lớn không được cưới, thân làm ba như hắn không nhịn được khi thấy con trai mình ủ dột. Vợ của hắn lại không khuyên nhủ được con trai mà âm thầm gạt lệ. Lâm Phú Quý cắn răng, hắn đem hoa quả trên quầy đến chỗ Lâm An.

Lâm Phú Quý bị chặn ở ngoài cửa tiến thoái lưỡng nan, trong hành lang lại bị hàng xóm nhìn lui nhìn tới.

Thằng oắt con chết tiệt, cố ý đem hắn ra làm cho đùa!

Lâm Phú Quý bị người ta nhìn đến lúng túng, trong lòng đem Lâm An mắng đến phun huyết, ngược lại trên mặt lại nặn ra bộ dạng tươi cười, tức chết hắn.

Mà người bị hắn chửi rủa trong lòng, Lâm An —— lúc này lại xuất thần.

Đời trước, Lâm Phú Quý ra giá ba mươi vạn, cậu lại không thông tin tức, thiếu kiên nhẫn cùng Lâm Phú Quý dây dưa, thêm vào không ít tiền, liền gật đầu. Bán đi phòng ở, cậu liền bị người nhà họ Lâm đá ra khỏi nhà. Ở tại phòng nghỉ giản dị cho nhân viên khách sạn. Sau này, đến cả cửa phòng plastic, hắn cũng không kịp đề phòng ngênh tiếp khi tận thế giáng lâm.

Lâm An dựa vào cửa, đưa tay lên hỏi: "Đừng nhiều lời, ông đến đây muốn nói cái gì ?!"

Lâm Phú Quý xoa xoa tay, trên mặt cười lấy lòng nói: "Tiểu An a, con để ba vào nhà, có chuyện cần con thương lượng, chúng ta vào nhà từ từ nói."

Lâm An đứng ở cựa, nhất thời không lên tiếng, giương mắt đánh giá Lâm Phú Quý.

Đôi mắt của cậu rất đẹp, con ngươi đen trong trẻo, lúc nhìn người khác luôn cho họ cảm giác mọi chuyện đã bị nhìn thấu.

Lâm Phú Quý bị con lớn dùng ánh mắt đánh giá, sợ hãi trong lòng vốn có năm phần liền trực tiếp lên bảy phần.

Lúc hai cha con họ Lâm đang giằng co, trong hành lang truyền đến tiếng giày, một bà mẹ dẫn đứa con khoảng năm tuổi vội vã xuống lầu. https://lamngan1507.wordpress.com/

Nhìn qua hành động của hai người, gương mặt trang điểm xinh đẹp khẽ bĩu môi, cũng không chào hỏi một tiếng liền rời đi.

Phía ngoài còn mơ hồ truyền đến âm thanh nói chuyện của cô và đứa con gái.

"Mẹ, bọn họ đang làm gì? Tại sao ông kia lại đứng ở bên ngoài?"

"Đừng hỏi nhiều, ai biết bọn họ đang làm cái gì, con à, mẹ nói cho con biết, sau này đừng cùng họ nói chuyện."

"Tại sao vậy mẹ ?"

"Đừng nhiều lời, nghe mẹ là được rồi."

Bầu không khí nhất thời có chút lúng túng, Lâm An thờ ơ nhún vai, làm như không nghe thấy.

Nữ nhân kia gọi là Lý Thụy Diễm, mới vừa chuyển đến chưa được nửa năm, có người nói vợ chồng họ là nhân viên công ty lớn, rất coi thường nơi sinh sống của dân cư khu thấp kém này.

Bây giờ Lâm An mới biết tại sao Lâm Phú Quý khóc lóc van nài mà thương nhớ phòng của hắn —— kiếp trước phòng ở bán đi không lâu, liền biết khu Lý Ngư Đường phải giải tỏa. Cậu nghĩ, xem ra vợ chồng kia cũng là thông qua tin tức của tiểu khu nay, nên mới vội vàng dọn tới.

Dù sao dựa theo quy định những hộ dân cư bị di dời sẽ được nhận một khoảng tiền bồi thường, diện tích nhà mới cũng dựa vào số lượng nhân khẩu cư trú thực tế trong mỗi hộ gia đình. Chỉ có chính thức dọn đến nơi này ở mới có thể nhận được nhiều tiền bồi thường từ các nhà đầu tư.

Còn Lâm Phú Quý ?

Lâm An cười nhạo trong lòng, không cần phải nói, hắn nhớ không phải là nhớ ngôi nhà cũ này mà vì nó sắp bị quy hoạch, khoản bồi thường rất lớn. Cái gọi là cha cả đời cũng chưa cho cậu một chút yêu thương, nhưng khi được lợi thì không ngại đẩy cậu xuống hố.

Lâm Phú Quý thấy Lâm An không nói gì, cho rằng cậu bị người phụ nữ kia chọc giận, vội vã mang biểu tình khuyên nhủ.

"Ba thấy người phụ nữ kia nói cũng không tốt đẹp gì. Con xem cô ta dạy con thế nào, con trai của ba tốt như vậy lại không thể nói chuyện cùng chứ."

Lâm Phú Quý ưỡn ngực, nghiêm mặt cười nói: "Chúng ta không nên so đo với loại người như vậy. Con xem, lần này ba đến thăm con mà lại đứng ngoài cửa thì không tốt cho lắm, vậy nên trước hết nên cho ba đi vào chứ ?!"

Lâm An căn bản không thèm nhìn Lâm Phú Quy, cậu nhìn là nhìn túi táo trong tay Lâm Phú Quý, nước bọt trong miệng nháy mắt phân bố kịch liệt. Cố kìm nén muốn vươn tay cướp túi táo, Lâm An mặt không có cảm xúc quay đầu vào cửa, Lâm Phú Quý cũng mặt dày vội vàng đuổi theo.

Ánh mắt liếc a liếc túi táo đặt ở phòng khách, cậu trong lòng kích động không ngừng.

Lâm Phú Quý thấy cậu ngồi trên ghế salon không nói lời nào. Rõ ràng là nó đang ghi hận nhà hắn trước đây, trong lòng thầm mắng, thằng nhóc khốn kiếp, lão tử còn không tính toán với ngươi tìm lưu manh đến nhà lão tử, giờ còn dám lên mặt. Chờ căn phòng này về tay ta, lão tử không đem ngươi đá ra cửa thì lão không mang họ Lâm. https://lamngan1507.wordpress.com/

Lâm Phú Quý uất ức, trong lòng chửi rủa sảng khoái, trên mặt lại mang nét già nua mở miệng nói trước, "Cái kia, Tiểu An à, con xem Lâm Bân tiểu đệ bởi vì vấn đề phòng ở mà sắp cùng bạn gái chia tay, con làm anh hai nó, có thể hay không giúp nó một chút ?"

Lâm An lấy lại tinh thần, cười lạnh một tiếng, nói, "Cái gì cơ, tiểu đệ ? Mẹ của ta sinh ra một đứa con là ta, từ đâu ta lại có thêm một đệ đệ vậy?"

"Mày....." Lâm Phú Quý nghẹn họng, chờ một chút mới nói, "Ba biết là con oán tránh ba, là ba không quan tâm đến con, nhưng con lớn đến bây giờ cũng là một tay dì của ta nuôi, còn sang tên phòng ở lại cho con, một chút cũng không chịu thiệt. Nếu như đó không phải dì của ta, không xem con là con của ta, dì có thể nuôi ngươi ?"

Lâm Phú Quý ngẫm lại cũng rất tức, trên cơ bản thì bà ta không có con cái, dù thế nào cũng phải nhường một chút cho cháu trai hắn đây, không biết bị cái gì, liền chuyển hết lên đầu tên súc sinh này. Bà ta trước khi qua đời để lại một bản di chúc đã công chứng, làm cho nhà hắn muốn đem lên tòa phân chia tài sản cũng không được.

Đáng chết, hèn gì bà ta cả đời không có con cái!

Lâm Phú Quý trong lòng mắng chửi, ngoài mặt bởi vì kiêng kỵ Lâm An mà không biểu hiện gì. Lâm Phú Quý trái nói phải nói, Lâm An cười như không cười, như là chờ cá chui đầu vào rọ, muốn chỉnh chết hắn.

Lâm Phú Quý luôn khó chịu với ánh mắt của Lâm An, không tự nhiên né đi một chút, suy nghĩ một chút, không cam tâm liền cố gắng thuyết phục:

"Dù sao thì con và Lâm Bân hai đứa đều là con của ta, huyết thống chân chính, đánh xương phế cốt còn liền lại với nhau. Ngươi học không sâu, làm việc cũng ổn định, hiện nay tuổi còn trẻ, vậy nên vì cái gì lại không giúp đỡ huynh đệ ?"

Lâm An không hề lay động nói: "Lâm Bân có giúp ta sao? Ngươi cho rằng lời này để lừa gạt kẻ ngu si ?"

Thằng oắt con thật sự khó chơi!

Lâm Phú Quý liếm mối khô khốc, cắn rắng nói: "Con không cho ta cũng hết cách, đã biết con không niệm máu mủ! Vậy đi, đệ đệ con sắp kết hôn, thiếu một phòng ở. Con cũng chưa có bạn gái, ra ngoài thuê phòng cũng giống nhau? Chúng ta không cần con nhượng phòng, ta và mẹ con dựa theo giá phòng hiện nay, một phân tiền cũng không thiếu. Chờ lúc ngươi muốn kết hôn, cầm tiền đi mua một phòng ở mới, chính là tốt hơn hiện tại rất nhiều ?"

Thấy mắt Lâm An lóe lên, tựa hồ bị hắn nói đến động tâm, Lâm Phú Quý vui vẻ trong lòng, lần thứ hai nói, "Phòng này tuy rằng hiện tại không lớn, lại cách xa trung tâm nhưng dù sao ta cũng là ba của con, không để con bị thiệt thòi. Dựa trên giá thị trường, đưa con ba mươi vạn, cũng không chiếm tiện nghi của con."

Lâm Phú Quý vui mừng trong lòng, coi như đưa cho Lâm An ba mươi vạn, chờ phòng ở giải tỏa liền tăng lên gấp đôi gấp ba, mua cái này bán lại rất có lời nha, tên nhóc này lúc đó chắc chắn sẽ khóc không nên lời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro